132. Lý do bị đày vào lãnh cung
Mùa hè, sáu tháng sau lễ cưới....
Tại phủ Nhị Vương Gia, phía Tây Bắc JoSun...
- Này, này dừng lại đã dừng lại đã! Các cô có biết chuyện lùm xùm gần đây trong phủ mình không? – Một cung nữ phụ trách việc bưng bê đồ ăn cho Vương Gia vừa bước vào căn bếp lớn, đã hô hoán ầm ĩ lên với mấy cô phụ bếp khác đang đầu tắt mặt tối nấu nướng. Cả đám nghe thấy vậy, đồng loạt ngẩng lên, xúm lại thì thào:
- Không biết, bọn này có bao giờ tiếp xúc với ai ngoài mấy cái chảo đâu mà biết. Có cô thường xuyên được gặp người trên mới hay thôi.
- Phải đấy, lần này là chuyện gì? Cô mau nói đi, không chút nữa tổng quản Lee xuống là không kịp giờ.
- Yên tâm, lão ta đang bận nịnh bợ Nhị Vương Gia rồi. Lại đây, tôi kể cho mà nghe, chuyện liên quan đến hoàng thân Jisoo đấy! – Cung nữ kia mắt sáng quắc lên, ra vẻ bí hiểm khiến cả đám rộ lên, tính tò mò lên tới đỉnh điểm, hỏi tới tấp:
- Hoàng thân Jisoo? Cô được nhìn thấy Jisoo sao? Trông như thế nào? Nghe đồn là mê người lắm.
- Cái cô này, dám gọi cả tên thật của Hoàng thân ra, lỡ mà ai nghe thấy mất đầu như chơi đấy. Tôi mới gặp có hai ba lần thôi, mà chưa lần nào được lại gần cả! Nhưng mà nhìn xa cũng đủ đã lắm rồi. Từ ngày hoàng thân về phủ Nhị Vương Gia, có tiếp xúc mấy với ai ngoài thân cận từ kinh thành bao giờ đâu.
- Cũng phải, thấy mấy tiểu thái giám lời ra tiếng vào, rằng Người đáng sợ lắm. Tính khí lạnh lùng, chưa ai trong phủ chúng ta thấy Người cười cả.
- Đừng có tin, bọn thái giám tọc mạch biết cái gì! Muốn biết phải hỏi trực tiếp mấy thị vệ thân cận với Hoàng thân ấy. Tôi có người anh họ phục vụ Hoàng thân, bảo Người trước kia vốn vui vẻ hay cười lắm. Giờ tuy bề ngoài như vậy, nhưng thực chất rất quan tâm đến người khác đấy. Có lý do gì đó mới làm vậy thôi.
- Ôi, ai mà biết được thực hư...
- Thế tóm lại là chuyện gì? Có liên quan đến Suzy tiểu thư không ?
- Có chứ sao không ? – Cô cung nữ kia bấy giờ mới giành lại được tay trịch của hội Tám, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt – Mấy hôm nay, Lão già Nhị Vương Gia đang tức tối ra mặt, vì kể từ khi về phủ, Hoàng thân không thèm đến thăm hỏi gì lão, hơn nữa, chưa một đêm nào thèm đến cung riêng của tiểu thư. Trời ơi, các cô nghĩ mà xem, vợ chồng mới cưới, mà chưa một đêm nào ở cùng nhau, rõ ràng là có vấn đề ! Hoàng thân có phải nhỏ tuổi gì đâu mà bảo giữ thân, chỉ có thể giải thích là chán ghét đến mức không muốn ở cùng. Nghe nói, đêm tân hôn ở kinh thành, Hoàng thân còn bỏ ra ngoại thành chơi, bỏ mặc tiểu thư cơ mà.
Đám cung nữ nghe đến đây thì loạn lên như cái tổ ong vỡ, người nào người nấy cũng ríu ra ríu rít đòi nghe tiếp. Cô cung nữ bưng bê lấy hơi kể tiếp :
- Người ta còn bảo, thực ra, đám cưới của tiểu thư chẳng phải yêu thương gì đâu, Hoàng thân chỉ là vật hy sinh chính trị của triều đình mà thôi. Chính vì vậy mà Người mới quay ra căm hận cha con lão Vương Gia. Lại nữa, tối hôm kia Hoàng thân còn đưa cả đơn từ hôn cho tiểu thư...
- Ôi trời ơi, có chuyện như thế thật à ? Nếu vậy thì lớn chuyện rồi...
- Hm....Khụ....
Bỗng dưng không gian im lặng bao trùm
Đám cung nữ sợ hãi quay ra nhìn, ngay trước cửa gian bếp, một bóng người trong bộ hoàng bào ánh kim, cao quý, chói mắt đến mức không thể trực tiếp nhìn thẳng vào mặt người ấy.
Đám cung nữ không ai dám nói lời nào, mặt tái xanh như tàu lá chuối, ai nấy cũng đều lẩm bẩm lần này thì chết thật rồi, chết thật rồi. Ai đời lại đi bàn tán chuyện người ta, để người ta nghe được, mà người ta ở đây lại còn là con thiên tử. Jisoo hắng giọng, nhìn khắp gian bếp, rồi lại nhìn đám cung nữ, lên tiếng :
- Các cô.....
Cả đám đồng loạt quỳ rạp người xuống, nức nở van xin :
- Hoàng thân vạn tuế, vạn vạn tuế....Hoàng thân..Người người đừng...
- Đừng cái gì ?........... Ta đói.
Giọng Jisoo lành lạnh vang lên, khiến cả đám rợn tóc gáy, hai mắt cũng trợn tròn nhìn nhau. Nghe nhầm không ?
Không thấy ai lên tiếng, Jisoo cau mày, nhắc lại :
- Các cô điếc sao ? Ta nói ta đói, có ai có thể giúp ta nấu cái gì đó được không ?
- Người....người nói người đói ạ ?
- Phải, không lẽ đây không phải phòng bếp sao ? – Jisoo âm thầm cười trong bụng, rồi đường hoàng bước vào trong gian bếp rộng, chọn một chỗ sạch sẽ, ung dung ngồi xuống, chờ đợi món ăn. Ngồi một lúc, nhớ ra gì đó, lại nói tiếp :
- Thêm cả bánh bao nhé.
Đám cung nữ mừng như bắt được vàng, vâng vâng dạ dạ, vội vã giục nhau đi nấu nướng, rồi dâng lên cho Jisoo.
Jisoo không nói năng gì, cứ lặng lẽ ăn mà cũng hết cả bảy món được dâng, không quan tâm đến việc ai nấy đều đang thắc mắc, chẳng lẽ những món phục vụ hàng ngày không đủ, hay người không đụng đũa đến hay sao mà lại đói đến như vậy ? Nhưng tuyệt nhiên không ai dám cất tiếng hỏi, chỉ đứng xì xào xem Jisoo vừa ăn, lại vừa trầm ngâm nhìn chằm chằm vào món bánh bao, thỉnh thoảng có cảm giác như cười mà lại không cười. Jisoo ăn xong xuôi, thì có người chạy đến, nói Nhị Vương gia và Nhị tiểu thư muốn gặp. Tên thái giám đến bẩm có vẻ rất sợ hãi, lại vội vã, khiến đám cung nữ cũng có dự cảm không lành, căng thẳng nhìn Jisoo.
Nhưng cái con người này từ đầu đến cuối vẫn dửng dưng như việc Mặt trời mọc vào lúc sáng sớm và lặn vào lúc chiều tối, ung dung ăn tráng miệng, rồi đứng dậy đi theo tiểu thái giám. Cô cung nữ bưng bê cũng ngay lập tức lấy cớ bưng trà mà chạy theo, nghe ngóng tin tức.
Jisoo vừa đi vừa đi vừa ngắm trời ngắm đất, khiến Thái giám dẫn đường cũng phát sốt ruột, muốn giục mà lại không dám. Đến trước cửa phòng, hắn như trút được gánh nặng, hô to :
- Mời hoàng thân.
Jisoo bước vào phòng, một bầu không khí căng thẳng đến mức đáng sợ. Liếc nhìn lá đơn nằm trơ trọi dưới sàn nhà, rồi nhìn biểu cảm của Suzy ở bên cạnh, và vẻ mặt đỏ gay gắt của Nhị Vương gia, khóe môi khẽ nhếch lên :
- Jisoo bái kiến Nhạc...
- Ngươi còn dám gọi ta là Nhạc phụ ?! – Nhị Vương gia chưa kịp để Jisoo nói hết câu, đã giận dữ đập bàn đập ghế gầm lên. Suzy ngồi bên, ánh mắt lo lắng, vội vã can ngăn :
- Kìa cha, người bình tĩnh đã...
- Con không được phép lên tiếng! – Nhị Vương gia trừng mắt nhìn Suzy, nghiêm giọng – Ta chưa xét đến tội con dám che dấu chuyện động trời này đâu, con cứ ngồi im đấy xem ta xử lý.
Suzy không dám nói lời nào nữa, quay sang nhìn Jisoo như muốn giải thích thật sự không cố ý làm to chuyện. Jisoo chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ ý không phải lỗi của nàng ta. Nhị Vương gia thấy thái độ của Jisoo, cơn giận bùng lên dữ dội, quát :
- Ta nói vậy mà ngươi còn chẳng buồn hành lễ ! Ngươi đúng là cho mình quyền cao nhất ở đây ?!
- Dù sao con cũng là con của Phụ Hoàng, xin Vương Gia nhớ cho. – Jisoo nhún vai đáp.
- Ngươi... !!! Kim Jisoo , ngươi nói xem, lá đơn này là thế nào ??!
- Là đơn từ hôn.
- Ngươi định làm gì ? Ngươi nghĩ con gái ta là đồ chơi cho ngươi chơi chán thì bỏ?? Ngươi nghĩ có thể lôi chuyện của Nhị Vương Gia ta đây ra làm trò đùa sao ? Kim Jisoo, ta biết dù ngươi có thân phận cao quý, có là con của Hoàng thượng đi chăng nữa, nhưng ngươi cũng đừng quên, ta cũng không kém gì ngươi ! Giờ đây ta còn là Nhạc phụ của ngươi, ngươi còn dám tỏ thái độ như vậy sao ?
Jisoo dường như chẳng hề lung lay, hai tay vẫn để ra sau, im lặng một lúc mới đáp :
- Trước kia không phải chính Vương Gia và mọi người coi con là đồ chơi, ép buộc con kết hôn sao ? Đáng tiếc, con không phải là người đem lại hạnh phúc cho nữ nhi của Vương gia. Là con sai khi không làm tròn bổn phận của mình, khiến sáu tháng qua cô ấy đau khổ thế nào, Người cũng biết. Vậy con nhẫn tâm để cô ấy chịu khổ mãi? Cả hai không ai hạnh phúc, thì đừng nên ràng buộc nhau nữa làm gì, từ hôn có gì là lạ.
- Ngươi... ! – Nhị Vương Gia khinh bỉ cười, trong khi Suzy đã đau lòng đến độ nước mắt lã chã rơi. Nhị Vương gia nói tiếp :
- Lẻo mép lắm, nói cho ngươi hay, nếu không phải trước kia là Suzy một mực chỉ đòi cưới ngươi, ta cũng sẽ chẳng bao giờ chọn ngươi làm con rể. Ngươi nghĩ sau khi khiến bổn vương đấy bẽ mặt, nữ nhi của ta chịu thiệt thòi, ta sẽ dễ dàng để cho ngươi từ hôn sao ? Ngươi coi thường ta quá đấy Kim Jisoo!
Jisoo ngẩng lên nhìn Nhị Vương Gia, những lời lẽ này, vốn cũng đâu phải dành cho con rể, chẳng lẽ ông ta còn sợ Jisoo không biết mình đã bị ghét bỏ ngay từ đầu. Giờ chỉ là tìm cách để trả thù mình thôi, nhưng cũng chẳng sao, với một người đã đánh mất thứ quý giá nhất như Jisoo, còn gì để mà sợ hãi, tiếc nuối nữa.
- Chuyện từ hôn là giữa con với Suzy, không cần phiền Vương gia quyết định.
- Hỗn láo ! – Nhị Vương Gia hất tung chén trà trước mắt, nước trà bắn lên bộ hoàng bào ánh kim, tạo thành vệt ố vàng, còn đọng thêm vài lá trà non trên cổ áo, ngực áo. Suzy thấy vậy thì hốt hoảng, chạy đến bên cạnh Jisoo, toan lau áo hộ, nhưng Jisoo đã ngăn lại. Suzy nửa căm hận, nửa đau đớn, run run nói :
- Jisoo...Đừng từ hôn nữa, em nói rút đơn, chị sẽ cầu xin cha tha thứ cho em.
- Bị tôi làm tổn thương như vậy, chị vẫn không hối hận chút nào sao ? – Jisoo nhìn thẳng vào mắt Suzy, đôi mắt cũng long lanh tựa như đang có những giọt nước đọng lại trong đáy mắt.
Suzy không đáp, chỉ né tránh. Jisoo bật cười, thì thào : "Chị không hận tôi, thì tôi cũng hận chị thôi". Nhị Vương Gia nghe vậy, nín giận vào lòng, ánh mắt sắc lạnh :
- Xin lỗi ta, và ta sẽ bỏ qua tất cả những gì ngươi gây ra. Còn nếu ngươi vẫn một mực đòi từ hôn, hay đối xử tệ bạc với Suzy, thì người đừng trách ta. Hoàng thượng anh minh cũng không bao che được cho ngươi đâu Kim Jisoo.
- Ta sẽ không bao giờ xin lỗi, cũng chẳng hối hận đòi rút đơn. Vương gia muốn xử thế nào, tùy người. Nhưng nếu Vương gia đụng đến Phụ Hoàng và Mẫu thân, đụng đến thần dân JoSun, thì ta cũng sẽ không tha cho Vương Gia. Việc ta làm, mình ta chịu. – Jisoo không khách khí đáp lại, ngữ điệu cứng rắn lạnh lùng, khiến Nhị Vương Gia càng thêm phần chán ghét. Lão ta cười cười :
- Đến cuối cùng vẫn không chịu khuất phục, haha, được thôi. Ta cũng chẳng muốn làm phiền đến ai, kẻ duy nhất ta muốn trừng trị cũng chỉ có ngươi. Người đâu ! – Nhị Vương Gia thét lớn, ngay lập tức, một toán thị vệ đứng chờ sẵn ở bên ngoài bước vào. Suzy thấy tình thế nguy cấp, liền quỳ xuống, nước mắt lưng tròng van xin :
- Cha ! Xin cha suy nghĩ lại....Đừng trừng phạt Jisoo, lỗi cũng là ở con. Con sẽ khuyên bảo Jisoo, xin cha đừng làm hại em ấy.....
- Còn con nữa ! Nó đã tuyệt tình như thế, mà con vẫn còn đem lòng yêu thương ! Ta cũng đang không hiểu con nghĩ gì đây Suzy, con lao tâm khổ tứ, can tâm đến cả tương lai để tìm nó cũng chưa đủ để con sáng mắt ra sao ?!
- Cha....Cha không hiểu đâu, xin cha đừng làm hại Jisoo ...
- Con tránh ra, Kim Jisoo mà con đem về không còn là Kim Jisoo mà con từng yêu thương ! Con đừng có mềm lòng như vậy nữa, ta không dạy con phải chịu nhục nhã như thế này ! – Nhị Vương gia kiên quyết hất tay Suzy ra khỏi gấu áo mình, đứng thẳng dậy, chỉ vào mặt Jisoo, quát lớn :
- Các ngươi nghe đây, bổn vương ra lệnh giam lỏng Hoàng thân Kim Jisoo vô thời hạn ở Thành Đô Lãnh Cung. Không có lệnh của bổn vương, không cho phép bất kì ai được ra vào thăm hỏi, kể cả Nhị tiểu thư ! Ngày đêm phải canh gác nghiêm ngặt, chặn tất cả các cửa, dán bùa cản phép của các thần hộ mệnh. Kẻ nào trái lệnh, giết không tha. Ngoài ra....
- Chúng nô tài đợi lệnh vương gia ....
Nhị Vương gia cay nghiệt nhìn Jisoo đang mỉm cười, hai bàn tay vặn thành nắm đấm, hàng lông mày run run, lạnh lùng nói :
- Ngoài ra, cấm tất cả những người trong phủ, không một kẻ nào được phép tiết lộ chuyện này. Bất kể ai đến thăm hỏi, đều phải trả lời Hoàng thân không muốn gặp người quen cũ. Kẻ nào dám nói Hoàng thân đang bị giam lỏng tại Thành Đô, cũng giết không tha. Hoàng thân, ta sẽ cho Người nếm trải cảm giác cô đơn và bất lực là như thế nào.
Nhị Vương Gia đứng trước mặt Jisoo, vẻ mặt đắc ý. Kim Jisoo chầm chậm nhắm hai mí mắt lại, khóe miệng nhếch lên :
- Cảm ơn. Hy vọng Vương Gia giữ lời.
- Tất nhiên. Từ hôn, đơn giản thôi. Người đâu ! Thi hành cho ta !
Hai tên thị vệ bước tới, toan nắm lấy cánh tay Jisoo. Nhưng Jisoo đã lạnh lùng hất ra, run run nói :
- Tự ta đi được, không được phép đụng vào người ta.
Lời vừa buông xong, chân cũng tự động xoay lại, chậm rãi mà kiêu ngạo bước đi, nước mắt cũng từng giọt lăn dài trên má.
Từ nay, chỉ còn mình ngươi cô độc rồi Kim Jisoo. Hahaha, vô thời hạn, là vô thời hạn đấy biết không ?
Jennie, chẳng lẽ thật sự không thể gặp lại nhau nữa, mỗi ngày cứ dần một xa vời vợi như thế này sao ?
______
Chap này dài nè vote mng ới...!!!!!!! 🥳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com