Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38


"Sinh nhật không nến – chỉ còn một nắm tro..."

Sáng hôm ấy, trời trong và yên ả đến lạ.
Trân Ni dậy sớm, ngồi chải tóc trước gương, mắt long lanh như thể linh cảm điều gì đó tốt lành sắp xảy ra.

– "Hôm nay em đủ mười tám...
Chắc chị sẽ về, đúng không Tú?"

Ni không ăn sáng.
Cô chỉ ngồi bên thềm, chiếc khăn tay thêu tên "Trí Tú" vẫn trong tay như mọi ngày,
thi thoảng ngước mắt nhìn ra cổng — như thể ai đó đang đến.

Rồi... tiếng vó ngựa vang lên.
Ni bật dậy.
Chạy ào ra sân.

– "Tú! Là chị phải không Tú!"

Nhưng người đến... là Lệ Sa.
Tóc cô rối bời vì đường xa, tay ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ bọc trong lá cờ đỏ.
Sau lưng là đồng đội của Tú – ánh mắt ai cũng sưng đỏ.

Lệ Sa không nói gì, chỉ quỳ xuống giữa sân, hai tay nâng chiếc hộp.

– "Trí Tú... đã hy sinh rồi."
– "Đây là tất cả những gì còn lại..."

Tiếng trời như sụp xuống.
Trân Ni gào lên.

– "Chị nói sẽ về cưới em cơ mà...
Chị nói sẽ giữ lời cơ mà...
Sao chị lại...?"

Cô không đứng vững nữa.
Ngã khuỵu giữa sân.

Bà Kim vừa chạy ra, khóc không thành tiếng.
Ông Kim quay đi, lấy tay che mắt.
Thái Anh đứng chết lặng, chỉ biết ôm Lệ Sa mà khóc.

Ni giằng lấy bức thư trong tay Lệ Sa – bức thư Tú để lại.

Gửi em,Trân Ni của chị:

"Ni ơi...
Chị xin lỗi.
Chị không giữ được lời hứa.
Không kịp gọi em một tiếng 'mình ơi' trước lúc nhắm mắt.
Chị nợ em một cái nắm tay – một buổi tiễn – một đám cưới.
Nợ em cả một đời..."

Trân Ni không đọc tiếp được nữa.
Cô gục xuống chiếc hộp – nơi đựng một phần trái tim mình còn dang dở.

Chiều hôm đó, mọi người lui về. Phủ ông Kim trở nên yên ắng khác thường.

Chỉ còn Trân Ni ngồi một mình giữa gian phòng nhỏ.
Cô cột chiếc khăn tay quanh cổ tay, như một lời ràng buộc cuối cùng.


Tơ hồng ai buộc ngang vai
Một lần trót dính – trăm ngày không quên.
Mình là chữ giữa ưu phiền,
Viết rồi chẳng xóa – càng nghiêng lệ đầy.

Ngày em đội gió heo may,
Tôi mang nắng cháy theo ngày binh đao.
Chọn người – phản quốc thế nào?
Chọn quê – phản bội ngọt ngào mắt em.

Giữ tay em – lỗi đất đêm,
Buông tay em – gãy trái tim chẳng lành.
Tôi đi trả nợ chiến tranh,
Em ôm giấc mộng hóa thành tàn tro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com