Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Chỉ là thêm một vết thương


   Cánh đồng bồ công anh lộng gió...

   Như một tấm thảm trắng tinh khiết trải dài đến chân đồi phía xa. Những bông hoa nhẹ nhàng lay động, gửi vô vàn mầm sống mới tung bay trên bầu trời, một loài hoa tượng trưng cho sự tự do.

    Hai con người dường như trở nên nhỏ bé, lọt thỏm vào trong khung cảnh rộng lớn. Jisoo đang ngồi trên thảm cỏ phía trước cánh đồng, còn Jennie thì đang dang tay ra, ngước mặt lên trời tận hưởng không khí trong lành. Có vẻ nàng đang tham lam hít thật sâu, gom hết mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ, của thiên đường tự nhiên vào buồng phổi, rồi cảm nhận từng cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc mềm. 

   Đây không phải là một buổi dã ngoại, chỉ đơn giản là họ đang cùng nhau ngắm cảnh.

   Vô tình một vài sợi bông trắng vương trên mái tóc của nàng, Jisoo nhận thấy nhưng không quá để tâm. Jennie đang ngắm nhìn thế giới, còn Jisoo đang say mê với thế giới của riêng mình, nó không rộng lớn, chỉ thu gọn vào một dáng người. Nhưng ánh mắt đặt lên người con gái ấy hiện tại có chút ưu tư. 

   Chuyện là kế hoạch của bốn cô sinh viên này lại đột ngột thay đổi, phần còn lại của đồ án họ sẽ trở về thành phố và bàn luận trực tiếp với người hướng dẫn. Lần này là thực sự rời đi, chỉ còn ở lại đây hai ngày nữa thôi, mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Jisoo. Vì vậy hôm nay Jennie đã dậy từ rất sớm, nhất quyết muốn cùng Jisoo đến đây một lần nữa. Lần này khi nàng vừa yêu cầu thì Jisoo liền ngay lập tức đồng ý dắt đi, nên là chỉ có hai người ở đây, ba đứa trẻ còn lại chắc vẫn đang say giấc...

------------------------------

   Gương mặt điềm tĩnh là vậy, nhưng thật ra tâm trí bên trong đang rối bời. Ngồi yên hoài cũng không phải cách, nhưng lúc này cô nên nói điều gì với em đây? Khi Jennie vừa mới đến Kongyeong, Jisoo không nồng nhiệt chào đón; khi Jennie sắp rời đi, Jisoo cũng không muốn nói lời tạm biệt quá khoa trương. Thật sự là không có gì để nói ngoài một lời yêu đã giấu trong lòng suốt ngần ấy năm qua.

   Nếu không nói ra bây giờ, thì cô sẽ phải chờ bao lâu nữa đây? 

- Jennie...

   Jisoo chống tay đứng lên, đi đến đối diện với nàng, dịu dàng lấy tóc mái đang làm loạn trên gương mặt Jennie vén sang một bên. 

- Jisoo gọi em?_ Nàng hỏi và đang lắng nghe Jisoo, cũng rất nhanh nhận ra ánh mắt chị hôm nay lạ lắm. Buồn bã, căng thẳng, ngại ngùng có đủ. Và đặc biệt là không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Nếu tôi nói yêu...em có chấp nhận không?




   Là rung động...

   Một tia nắng nhẹ chiếu vào khoảng trống giữa cả hai, nụ cười của chị hiền hoà như nắng, tưởng chừng dù câu trả lời có như thế nào thì người ta cũng không thể thấy cái biểu cảm thật sự được chị hoàn hảo giấu nhẹm vào bên trong.

   Jennie mím môi, bàn tay phía dưới từ lúc nào đã bấu chặt thành nắm đấm. 

- Jisoo...em không thể đồng ý được.

    Là hụt hẫng...

   Nàng mất rất lâu mới có thể ngước lên nhìn cô, và càng nhìn vào đôi mắt ấy lại càng thêm đau lòng, cũng không rõ là đồng cảm hay là như thế nào nữa. Vẫn là nụ cười khi nãy, sự bình tĩnh của chị khiến Jennie thêm thập phần áy náy.

- Tôi hiểu rồi. Em về trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm một chút nữa.

   Jisoo nói xong liền ngồi phịch xuống thảm cỏ, xoay tấm lưng về phía nàng. Jennie lại một lần nữa chứng kiến sự cô độc bao bọc lấy thân thể chị, có khi nào nàng rời đi thì chị ta sẽ làm gì đó có hại đến bản thân không? Vội lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, hình như nàng nghĩ nhiều quá rồi. Tâm can Jennie rối như tơ vò, nhưng trái tim không cho phép nàng rời đi, không cho phép nàng bước ngược lại với Jisoo.

   Nặng trĩu - Đây chính là thứ Jennie cảm nhận được lúc này

   Nàng ngồi xuống bên cạnh Jisoo, đôi mắt hướng đến góc nghiêng hoàn hảo của người bên cạnh. Vô thức muốn đưa tay lên vuốt ve nhưng bất chợt khựng lại giữa không trung...Jisoo khóc rồi, đôi mắt ấy đã hai lần khóc trước mặt nàng, nhưng không lần nào khóc vì chủ nhân của nó cả.

- Jisoo à...xin chị, đừng...đừng... yêu em.

   Jisoo lườm nàng một cái sắc lẹm. Kêu về thì không về, mặt dày ngồi ở đây rồi lại sát muối vào tim cô hả? Trông cái má phúng phính kia thật đáng ghét, Jisoo không thương tình nghiến răng véo một bên má Jennie đến đỏ ửng, khiến nàng la oai oái. Day dưa thêm một lúc Jisoo mới buông tay ra, co người lại tự ôm lấy mình, rồi thì thầm với nàng

- Nếu tôi có thể ra lệnh cho trái tim ngưng rung động vì em, thì tôi đã làm từ lâu rồi. Nếu tôi có thể bỏ đi yêu người khác...thì giờ này tôi không có mặt ở đây đâu Jennie. Sau cùng chỉ có tôi là không gieo thương nhớ cho ai cả.

- Chị có rất nhiều người theo đuổi mà?

   Nàng như thói quen đanh đá cãi lại Jisoo. Nhưng chị chỉ lẳng lặng gật đầu rồi nói tiếp...

- Tôi đồng ý là gương mặt mình ưa nhìn, nhưng đối với họ tôi chỉ là một đứa vô dụng, tâm lý không bình thường.

   Jennie thấy đôi vai chị run run, trong lòng cũng dâng lên một nỗi đau âm ỉ. Bây giờ không có can đảm để ôm chị mà dỗ dành, cuộc đời đã vùi dập cô gái nhỏ này suốt bao năm qua, đến bây giờ hạnh phúc nhỏ nhoi cũng từ chối chị ấy. Jennie đau lòng quá, rốt cuộc nàng đang bị làm sao vậy?

- Tôi luôn đợi em, mặc dù biết điều tôi mong cầu sẽ không xảy ra. Đúng là chúng ta chỉ có thể gặp nhau chứ không thể ở bên nhau.

   Jisoo nghẹn ngào xoa đầu Jennie.

- luôn đợi em?

- Ngày nhỏ tôi là chị đẹp của em đấy Jennie. Em đã ôm tôi thật chặt khi tôi bị mẹ kế đánh trước nhà em, em còn hứa lớn lên sẽ cao hơn tôi để có thể bảo vệ tôi. Cô bé mà trước kia cũng tại nơi này tôi kể cho em nghe...chính là Jennie Kim lúc nhỏ đó.

- Nhưng mà hình như em quên tôi mất rồi.

- Ji...Jisoo.

   Jisoo nhìn biểu cảm như sắp khóc của Jennie thì cũng biết là nàng đã nhớ ra một chút gì đó rồi. Nhưng mà đâu còn ý nghĩa nữa, chẳng phải khi nãy Jennie đã từ chối tình cảm của cô rồi sao? Đúng là tâm tư của gái thẳng, thật khó đoán. 

   Cô hướng ánh mắt về phía xa, không muốn quan tâm Jennie nữa, tâm can của cô từ nãy đến giờ bị nàng siết chặt đến vỡ tan rồi. Hi vọng cuối cùng của cô, ngọn lửa nhỏ bé của cô đã bị chính người tạo nên nó dập tắt một cách nhẫn tâm.

------------------------------------

   Cuối cùng không có người nào trở về nhà cả

   Phía dưới cánh đồng...

   Một người đang chơi đùa cùng những cây bồ công anh, còn cố tình thổi cho chúng bay đi, rồi cười khúc khích như thể đang rất vui vẻ. Đúng rồi, Jisoo rất vui, vì cuối cùng lòng cô đã có thể nhẹ nhõm đi nhiều, trái tim vỡ nát, trống rỗng chẳng còn cảm nhận được nỗi đau nữa. 

   Còn một người thì cứ dõi theo bóng lưng người kia, hai tâm trạng hoàn toàn ngược lại với lúc ban đầu họ đến đây. Jennie buồn vì sắp xa nơi này, xót xa vì Jisoo sẽ phải cô độc một lần nữa...và lồng ngực nàng đau nhói vì trái tim đang không chịu nghe lời chủ nhân.

- Chị nghĩ Jennie cũng giống như Bồ công anh vậy.

   Jisoo đột nhiên chìa một cây hoa ra trước mắt nàng.

Sao chị lại nghĩ như thế?_Một vài sợi bông trắng bị gió cuốn đi, Jennie nhìn chị nâng niu cây hoa trên tay, không khỏi thắc mắc

- Em thấy không, chị đã cố nâng niu như thế, nhưng chỉ một cơn gió thôi cũng khiến chúng bay đi mất, bay đến những vùng trời mới...đâu phải biết cách trân trọng là sẽ giữ lại được.

- Jennie cũng như vậy. Em thuộc về những chuyến đi, có lẽ ngay cả chị cũng chỉ là lướt qua mà thôi.

    Rồi đột nhiên Jisoo kéo Jennie đến gần mình hơn, đưa gương mặt cả hai kề sát vào nhau, chỉ mất vài giây cánh môi của nàng đã được phủ bằng đôi môi trái tim của cô. Jennie kinh ngạc, như có dòng điện chạy dọc khắp cơ thể. 

   Nhưng đây chỉ là một cái chạm môi.

   Jennie luyến tiếc cảm nhận một cỗ ấm nóng tràn về nơi khoé mắt, theo nụ cười ngọt ngào của chị, theo nỗi đau âm ỉ của nàng, nhẹ nhàng tuôn rơi.

- Cảm ơn em vì thời gian qua đã ở bên cạnh và chữa lành cho chị.

- Từ bây giờ mọi chuyện sẽ quay trở lại như cũ, chỉ là chị có thêm một vết thương mà thôi.






#Azura

Ngọt quen rồi, viết buồn xíu là tay run đầu óc khờ không viết nổi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com