Chap 16: Sao không nói yêu?
Chiếc rèm voan trắng khẽ lay động theo cơn gió nhẹ vừa ghé qua khung cửa sổ, tia nắng ban mai như thường ngày rọi vào bên trong căn phòng nhỏ, tìm đến gương mặt hồng hào của người con gái đang say giấc trên chiếc giường thân yêu, rồi dừng lại một lúc nơi mi mắt như để đánh thức cô gái trẻ khỏi giấc ngủ êm đềm.
Jennie mơ màng tỉnh dậy khi ánh nắng nhàn nhạt kia đang dần làm sáng lên cả không gian xung quanh, theo thói quen ngồi lên nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, đã là 7 giờ rưỡi rồi. Nàng vươn vai khởi động cơ thể, tâm trạng tự dưng có chút căng thẳng khi bất chợt nghĩ đến một sự kiện quan trọng sắp diễn ra trong hôm nay, là buổi bảo vệ đồ án.
Không vội cầm điện thoại, Jennie nhanh chóng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân, tắm rửa và thay đồ để sẵn sàng đến trường. Hội đồng mà nàng được sắp xếp bắt đầu vào buổi chiều, nhưng Jennie cần gặp mặt nhóm của mình sớm hơn để cùng sắp xếp một số việc trong khâu chuẩn bị.
Trước khi ra khỏi phòng, nàng nhìn bản thân trong gương và chỉnh lại mái tóc, hôm nay đặc biệt diện áo sơ mi trắng và quần tây đen, không phải màu yêu thích, nhưng lại là dáng vẻ nghiêm túc mà nàng thích nhất. Vì đây là ngày quan trọng, Jennie muốn một diện mạo tự tin nhất có thể.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng mở điện thoại lên kiểm tra, cánh môi không tự chủ vẽ lên một nụ cười tươi tắn.
"Mấy đứa cố lên nhé! Chị tin em sẽ làm được, bé con của chị."
Tin nhắn từ Kim Jisoo, động lực lớn nhất của nàng.
Bé con gì chứ? thật sến súa.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối ôm ấp thân mật ở Kongyeong.
Cuộc sống của cả hai trở lại như trước kia, chỉ khác là Jisoo có người để chờ, còn Jennie có người để nhớ.
Đối với nàng, yêu xa không phải để dễ dàng thay lòng đổi dạ, mà là để nhớ nhung, để yêu thương đối phương nhiều hơn từng ngày.
----------------------------------------
Jennie đến trường với tâm trạng đã thoải mái hơn một chút, sau khi được nhận thêm lời động viên từ ba mẹ thân yêu.
Ngay cả khi Lisa chê nàng khùng vì cứ ngồi một góc cười cười như tên dở hơi, Jennie vẫn chỉ đáp lại bằng nụ cười lương thiện, kèm theo một cái hẹn đầy yêu thương.
- Mình phải giữ giọng để thuyết trình, hẹn cậu khi ra về, sau ngưỡng cửa phòng hội đồng.
Không một ai hay biết Jennie đang đeo tai nghe, bên trong là nhạc thiền để tịnh tâm.
--------------------------------------
Thời gian trôi đi, thoáng chốc đã đến đầu giờ chiều.
Bốn cô sinh viên trẻ với dáng vẻ tự tin, trang phục chỉnh tề bước vào căn phòng, lưu loát chuẩn bị cho giây phút trình bày đồ án sắp tới. Lúc nãy ở bên ngoài chứng kiến nhiều sinh viên khác, mỗi người đều có chung một trong hai biểu cảm hiện lên từ ánh mắt - lo lắng hoặc phấn khích. Bản thân Jennie cảm thấy mình không phải là ngoại lệ.
Hôm nay, nàng sẽ là người trình bày.
Mấy tháng qua, Jennie không thể ngừng suy nghĩ về buổi bảo vệ đồ án này. Dành hàng giờ để nghiêm túc hoàn thiện công việc cũng như đóng góp ý kiến, tất nhiên là mọi điều nàng nói đều có giá trị. Và ngay lúc này, không chỉ riêng nàng mà là cả nhóm đều hy vọng rằng những nỗ lực của mình sẽ được công nhận.
Và thật may mắn khi mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Ngoài một vài câu hỏi lắt léo từ phía các giảng viên, thì không có gì đáng lo ngại.
----------------------------------------
Chuyện là từ khi đặt chân đến Kongyeong, cụ thể là từ lúc nhìn vào đôi mắt của Jisoo khi nàng tốt bụng giúp chị đẩy chiếc xe lăng ra khỏi con đường đầy sỏi đá, trong đầu Jennie đã nảy lên một ý tưởng cho chủ đề nghiên cứu.
"Thế giới nghệ thuật trong đôi mắt"
Sau khi thuyết phục cả nhóm và người hướng dẫn, bọn họ đã gấp rút thay thế cái này cho chủ đề cũ. Đó là lý do Jennie gia hạn thêm thời gian ở lại Kongyeong, cũng là lý do mà những cuộc họp bất chợt thường xuyên diễn ra ngoài kế hoạch.
Jennie cảm nhận mọi vẻ đẹp đều được thu vào chiều sâu của đôi mắt, thật sự đôi mắt đầy ưu tư của Kim Jisoo có thể viết nên một câu chuyện dài.
Tất nhiên điều này nàng hoàn toàn giữ bí mật với chị.
Jennie dành hết tâm huyết để diễn giải sâu sắc về ý nghĩa của câu chuyện theo chủ đề nghiên cứu. Dù cuộc sống vốn đã không công bằng với ai, nhưng điều này không làm suy yếu niềm tin hướng đến tự do. Đúc kết từ chuyện này, Jennie hy vọng rằng mọi người sẽ hiểu được ý nghĩa của việc chiêm ngưỡng cái đẹp trong cuộc sống và khám phá tiềm năng phi thường trong con người.
Rất hay có phải không?
Mặc dù Jennie đã thành công trong việc đặt tâm tư của mình vào các bức ảnh. Ban giám khảo đã bị cuốn hút và cho rằng cả nhóm là những người có niềm đam mê mãnh liệt với nhiếp ảnh và biết cách biến những thước phim thành tác phẩm nghệ thuật. Nhưng sự thật là nàng đã có một chút hụt hẫng và không khỏi đau lòng khi đi sâu vào câu chuyện ấy, như thể đang lật đi lật lại từng trang ký ức đau thương của Kim Jisoo theo cái nhìn của nàng.
Jennie đã có một khắc mất tập trung khiến ba người bạn vô cùng lo lắng, nàng cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh và tâm trạng hỗn loạn. Nhưng khi nhìn kĩ lại vào những tấm ảnh mình chụp, Jennie đã tìm thấy sự bình yên và từ từ lấy lại phong độ.
Vì nơi đó là Kongyeong, nơi có một Kim Jisoo đang chờ nàng.
-----------------------------------------------------------------
Mệt mỏi ra về sau buổi bảo vệ đồ án, Jennie cũng lơ đi chuyện Lisa. Không phải nàng nhân từ bỏ qua, mà là do lúc này cổ họng không cho phép nàng la hét quá mức.
Jennie hiện tại đang đứng trước cổng chính chờ Chaehee lấy xe ra để đi nhờ về nhà, nếu đi bộ như lúc sáng chắc nàng ngất giữa đường mất thôi.
Dòng người bắt đầu thưa dần đi, vắng đến nỗi Jennie dễ dàng nhận ra có vài dáng người cao ráo đang đi về phía mình, trông khá quen mắt. Và đúng như nàng nghĩ, tình cũ không rủ cũng tới, Eun Hang cùng một vài người bạn bước đến đối diện với nàng, liếc ngang vẻ mặt thì thấy anh ta đang rất vui vẻ.
Eun Hang hẳn nhiên là muốn đắc ý một chút, sự mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt vì Jennie đã trở về thành phố, cách xa Kim Jisoo được một tháng rồi. Khoảng thời gian này cứ rảnh rỗi là anh ta sẽ đến tìm nàng với mong muốn ghép nối lại cảm giác thân thuộc khi xưa.
Mấy tháng trước, khi Jennie đến Kongyeong, là xa mặt cách lòng nên rất nhanh cạn tình cạn nghĩa, nhưng bây giờ họ đang ở gần nhau đấy thôi, có cơ hội thì Eun Hang hiển nhiên phải nắm chặt trong tay.
- Chào em Jennie. Không có ai đón về à, anh đưa em về được không?
- Không cần phiền đến anh.
Jennie lạnh nhạt đáp lời, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại khiến Eun Hang có chút khó chịu.
- Em không thể một lần nhìn thẳng mặt anh nói chuyện à?
- Tôi không thẳng nên không thích nhìn thẳng được chưa?_ Nàng vươn mắt mèo lên lườm Eun Hang rồi lại trở về điện thoại của mình. Nhanh chóng gửi sang bên kia một dòng tin nhắn.
- Em..._Eun Hang chau mày, xém tí nữa là giật điện thoại ném đi chỗ khác, thật lòng chỉ muốn Jennie chú ý đến mình, tôn trọng mình một chút.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên sau khi tin nhắn được gửi đi vài giây. Jennie không ngần ngại bật luôn loa ngoài, vì chỉ duy nhất người này mới có thể giúp nàng tiễn người cũ ra khỏi cuộc sống.
"Alo, đại ca lùn siêu đanh đá của chị ơi~"_Một giọng nói ấm áp được cất lên từ đầu dây bên kia.
- Chichoo ah, đoán xem ai đang làm phiền bé con của chị nè.
- Người ta còn muốn em thẳng để nói chuyện với người ta nữa kìa.
Jennie dùng chất giọng nhão nhoẹt của mình để nói chuyện với người kia, ánh mắt khinh bỉ ngước lên nhìn Eun Hang cùng nhóm bạn bên cạnh anh ta.
- Jen...Jennie..._ Eun Hang kinh ngạc đến ấp úng, không thể tin chỉ với mấy tháng mà Jennie đã thay đổi nhiều quá rồi
"Tôi biết cậu là ai. Đã một lần bỏ lỡ Jennie thì cả đời này đừng mong giật lại được từ tay tôi"
Trầm tĩnh, Không giận dữ, không thẳng thắng khẳng định chủ quyền. Nhưng cái cách mà Jisoo thể hiện lại mang theo sự chiếm hữu cực kỳ cao, làm Jennie cũng phải nhoẻn miệng cười hài lòng.
- Chị lấy cái quyền gì mà cấm cản tôi tiếp tục theo đuổi em ấy?_ Eun Hang tức giận hét vào chiếc điện thoại đáng thương.
"Bởi vì hiện tại...trái tim Jennie đang đặt nơi tôi rồi nhóc ạ."
Jennie cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, là do sắc mặt Eun Hang lúc này méo bệch đi trông hài hước vô cùng.
Cho đến khi anh ta vì quá mất mặt mà rời đi, Jennie mới dừng lại vội lau nước mắt đọng trên khoé mi vì trận cười quá khích vừa rồi. Jisoo đúng là đỉnh quá đi mất, biết vậy nàng đã làm điều này sớm hơn rồi, để anh ta lãng phí biết bao nhiêu là thời gian.
"Nini thấy chị giỏi không?"
- Giỏi. Chichoo là giỏi nhất!_ Nàng vui vẻ đáp lại, Jisoo cũng có thể cảm nhận được rằng Jennie đang mỉm cười.
"Vậy Nini nói yêu chị đi. Chị chưa nghe em nói điều này bao giờ cả"_ Jisoo bên kia giở giọng mè nheo đòi thưởng. Món quà mà chị muốn quá mức đơn giản đi, nhưng sự thật là Jisoo chưa được nghe Jennie nói yêu mình, bình thường chỉ toàn là chị nói thôi.
Jennie im lặng một lúc rồi lại đắc ý mỉm cười, không biết là nàng có ý đồ gì. Chỉ là vừa vặn lúc này Chaehee chạy xe đến đón, nàng không nhân nhượng tặng lại cho Jisoo chữ "KHÔNG", ngang nhiên cúp máy rồi leo lên xe trở về nhà.
-----------------------------------------------------------
....
Jisoo đặt điện thoại lên bàn, thở dài một hơi.
Mỗi lần muốn Jennie nói yêu là mỗi lần cô phải thở dài như vậy.
Không hiểu tại sao, bao nhiêu lần rồi nàng vẫn không nói.
Điều này có nghĩa là họ vẫn đang mập mờ đấy...
#Azura.
Tự nhiên viết truyện cái tìm được chủ đề nghiên cứu cho nhân vật sinh viên đại học lun 🤡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com