Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kí ức (2)

- Kim Jennie, em mà bước ra khỏi cửa tôi liền đánh gãy chân em.

  Jisoo nhàn nhạt lên tiếng, em xoay đầu lại nhìn cô, ngây người ra một lúc, sau đó lại ném cho cô một nụ cười khinh thường

- hơ, cô đang doạ tôi đấy sao, cô nghĩ cô là ai mà có thể nói với tôi mấy lời đ...

*CỐP*

 Không đợi Jennie nói hết câu, Jisoo vớ lấy chai rượu thuỷ tinh trên bàn ném lên bức tường bên cạnh cửa, tự cô trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn xuống bàn tay run run của mình, chỉ cần lệch một chút thôi, mảnh thuỷ tinh đó sẽ văng lên người em. Jennie nhìn cô sợ hãi, trông Jisoo bây giờ chẳng khác gì một con thú dữ. Thấy em cứ đứng yên như thế mà nhìn mình, cô càng thêm bực bội

- EM MAU LÊN GIƯỜNG NGỒI CHO TÔI

   Jisoo quát em. Cô hét lên đến khàn cả giọng, cổ họng đau rát. Sau 2 năm chung sống đây là lần đầu tiên cô nặng lời với em đến vậy. Jennie không nói gì nữa mà đi thẳng về phía giường, đôi chân trần vì đi lướt qua mà đạp lên mảnh thuỷ tinh, từng giọt đỏ chót nhỏ xuống sàn theo từng bước chân của em. Vậy mà trên gương mặt ấy vẫn không có một chút biểu hiện gì gọi là đau cả, đôi mắt em vô hồn nhìn vào một khoảng trống nào đó, nước mắt không ngừng tuôn xuống ướt cả hai bên má. Jisoo quan sát hành động của em một lúc rồi cũng thở dài, đau đớn ôm lấy nơi ngực trái, giọt nước mắt rõ ràng rơi trên gương mặt em, nhưng tại sao cô lại có cảm giác đau rát như từng giọt axit đang rỉ vào tim mình vậy? Có phải vì cô đã quá yêu em rồi? Kim Jennie em là muốn dằn vặt cô đến khi nào nữa đây?

   Jisoo mở chiếc tủ cạnh giường lấy hộp dụng cụ y tế ra rồi đến bên em khuỵu gối xuống, nhấc chân Jennie lên mà xử lý vết thương. Vốn dĩ cô là người bị tổn thương nhiều nhất, nhưng lại đau lòng khi thấy vết thương xuất hiện trên cơ thể em, trước giờ vẫn vậy, dù chỉ là một vết trầy thôi Jisoo cũng khiến mọi chuyện rối tung lên hết. Đôi tay cô run run vừa làm vừa quan sát biểu hiện trên gương mặt em, vẫn chẳng biết đau là gì, nước mắt thì cứ rơi lã chã, cứ cho là em nhịn đau rất tốt đi. 

  Jisoo nhướng người lên lau nước mắt khi thấy em không có ý định đẩy mình ra. Cô mỉm cười nhẹ nhõm, lần đầu tiên sau một năm qua Jennie ngoan ngoãn như thế này, hôn nhẹ lên môi em, nhẹ nhàng xoa đầu em với ánh mắt cực kì cưng chiều

- Jennie ngoan, ở đây nghe chị nói một chút thôi, rồi chị sẽ không làm phiền em nữa 

  Jisoo vừa dứt lời, Jennie đã ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt trong trẻo tựa mặt hồ êm ả khiến cô hết lần này đến lần khác say đắm, rồi hoàn toàn bị nhấn chìm vào vòng xoáy mặn đắng sâu trong đôi mắt em. Cuối cùng em cũng chịu nhìn thẳng vào cô rồi, Jisoo có lẽ sẽ không luyến tiếc khi rời đi.

- Em biết không Jennie, chị thật sự hạnh phúc về cuộc sống của chúng ta hai năm qua, và cả hối hận nữa, hối hận vì đã mang em sang đây rồi làm ra cái chuyện tồi tệ khiến em hận chị đến như vậy... Nhưng mà, tình cảm chị dành cho em là thật, suốt mấy năm qua vẫn không thay đổi, kể cả khi em mang những con người xa lạ đến nhà mình mà cùng họ ân ái rồi cùng họ mang trái tim chị ra mà đạp nát...

- Sau cùng, vẫn chỉ có mỗi chị là luỵ tình, luỵ em, luỵ đến chết đi sống lại, đến nỗi con tim này vỡ ra từng mảnh mà chẳng buồn than trách em một lời nào. Vì chị biết bản thân mình có lỗi, chị đã cho em chứng kiến cái cảnh mình không một mảnh vải che thân nằm trên chiếc giường xa lạ...Nói thật cho em biết, lúc ấy chị còn chẳng có cảm giác là mình đã thật sự làm điều đó với cô ta, chẳng thấy đau nhức hay mệt mỏi như những lần ân ái với em, chị không có một chút cảm giác gì cả, thật trống rỗng...như lúc này vậy...

- Thứ mà chị tự hào nhất ở bản thân mình, không phải là tiền tài danh vọng chị đang có, mà đó là sự chung thuỷ. Nhưng chính cái chị tự hào nhất đã quật ngã chị rồi, vì chị đã trót dành nó cho một người không tin tưởng cũng không có ý định tha thứ cho mình mặc dù chị đã cố chịu đựng mọi thứ để bù đắp cho em. Nhưng em thật vô tâm, cái giá chị phải trả thật sự quá đắt, bây giờ chị sẽ buông em ra, buông cả những tháng ngày con tim này bị dằn vặt. Chị không ngờ có ngày hôm nay, càng không ngờ người mình phải nói ra những lời này là người chị yêu nhất, chiếc nhẫn này chị trao lại cho em.

    Jisoo đứng lên đặt chiếc nhẫn bạc lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm thay đồ và đi ra với một cái áo sơ mi trắng cùng quần tây đen trên người, cô kéo chiếc vali đã để sẵn kế bên tủ quần áo đến đứng trước mặt em, gương mặt non nớt ấy vẫn nhìn cô không muốn chớp mắt, môi em cứ mấp máy cô cũng chẳng biết em định nói cái gì, mà Jisoo cũng chẳng muốn nghe, nghe xong chắc cô sẽ khóc mà không nở rời đi mất

- Haizz, sắp tới giờ bay rồi, đây là giấy ly hôn, chị sẽ về Hàn, chị trả lại tự do cho em, để em làm những việc em thích, chị không quản em nữa. Hãy sống một cuộc sống thật tốt nhé, quên chị đi và quên cả những tháng ngày dằn vặt hai chúng ta...tuổi em còn trẻ, chắc chắn em sẽ tìm được người yêu em hơn chị...xin lỗi đã phí phạm hai năm của em.

- Hãy nhớ...em mãi mãi là bảo vật vô giá mà chị trân quý nhất, là cả cuộc sống của chị. Cuộc đời của chị dù có bao nhiêu người tìm đến, thanh xuân này chỉ muốn dành cho em. Em sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng, sống thật hạnh phúc nhé, bảo bối nhỏ.

    Jisoo để giấy ly hôn kế bên em rồi cúi mặt rời đi, không dám xoay lại nữa, không dám nhìn gương mặt em lúc đó. Kim Jisoo của ngày hôm đó đã bỏ lại người mình thương và mối tình khắc khoải bên trong căn nhà nhỏ, bất chấp rời khỏi con phố xa hoa lộng lẫy này mà trở về Hàn Quốc, quay lại với những ngày tháng lao đầu vào công việc. Ngồi trên máy bay cô mới bắt đầu khóc, ngốc thật, mới xa có một chút đã nhớ rồi, tháng ngày tiếp theo phải làm sao đây, có duyên nhưng không có nợ, chỉ mong có thể quên đi em. 

________________

    Trở về Hàn Quốc Jisoo cảm thấy thật xa lạ, rời đi hai năm nơi này thật sự thay đổi nhiều quá, cô quyết định giấu tất cả mọi người về mối quan hệ cá nhân của mình, em không nói, cô không nói thì cũng chẳng ai biết, Jisoo chỉ nói ra cho hai người bạn đáng tin nhất của  họ đó là Lisa và Chaeyoung, hai đứa nó chỉ có thể an ủi cô và cũng biết điều mà không xen vào chuyện này. Lisa đã giúp đỡ cô rất nhiều ở khoảng thời gian đầu về đây.

   Tháng ngày dài đăng đẳng vắng bóng Jennie cứ thế trôi qua, Jisoo như một con robot, sáng đi làm, tối về nhà lại vùi mình vào đống hồ sơ và cứ tiếp tục cái vòng tuần hoàn tiêu cực đó để  không có thời gian nhớ tới em, có thể cho rằng cô đã làm được và hậu quả là không ít lần phải nhập viện vì suy nhược cơ thể, một năm đầu Jisoo nhớ em đến điên dại, vì thương vì nhớ mà nhìn nơi đâu cũng thấp thoáng dáng hình nhỏ, nụ cười hồn nhiên của Jennie.

------------

    Thời gian không giúp cô quên đi Jennie, chỉ là quen với cuộc sống thiếu em ấy. 2 năm ở Hàn Jisoo dần quay về được với cuộc sống ban đầu trước khi em xuất hiện, chỉ cần đừng ai nhắc đến em thì cô sẽ không phải bận lòng nữa. Nhưng ông trời lại không chiều lòng người, một chuyến công tác đột ngột lại kéo cô trở về chốn phồn hoa năm ấy, ngay tại Paris, Jisoo chẳng hiểu vì sao ông trời cứ thích đùa giỡn với trái tim mình, nó chỉ mới lành lại một chút...chắc vậy, cô cũng chẳng rõ, không thể biết được là trái tim này đang từ từ lành lại hay nó đã bị cô làm cho tổn thương đến phế rồi... Sau một tháng suy nghĩ, cuối cùng Jisoo lại quyết định đi sang pháp, thật ra cô muốn xem cuộc sống của em giờ đây như thế nào...nói đúng hơn là Jisoo nhớ em, cô muốn gặp Jennie vô cùng....

------------

Còn tiếp...

#Azura

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com