Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

Cứ mỗi sáng và lúc chiều tà, hai người lại đi dạo với nhau quanh hồ. Bờ hồ vào mùa thu, những cây hoa quế đều nở hoa, không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào. Jennie lén hai một cành hoa nhỏ đặt vào trong túi áo của Jisoo. Cô thích ngắm nghía những con mèo hoang, cũng hay bàn luận này nọ về những người dắt chó đi dạo. Nhưng hễ có con chó nào chạy về phía cô là cô lại bám chặt tay Jisoo, thỉnh thoảng còn la lên :" Chị ơi cứu em!"

Jennie từng nói với chị, lúc cô 5 tuổi từng bị một con chó không biết từ đâu đến cắn vào cánh tay, kể từ đó về sau cô rất sợ chó, chỉ thích đứng từ xa nhìn, cứ đến gần là sợ hãi.

Chỉ một sự việc nhỏ như vậy mà suốt hơn 25 năm trôi qua rồi, cô vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh. Chuyện tình cảm của cô với Jisoo cũng lâu rồi, e rằng khúc mắc này cô có muốn gỡ cũng không thể gỡ.

Đã vậy thì cứ để nguyên cái nút thắt ấy đi.

Sau một tuần tĩnh dưỡng, Jisoo đã khỏe hẳn. Jennie cũng yên tâm hơn. Cô cũng bắt đầu quay trở lại công việc của mình, tuy nó hơi mệt mỏi nhưng cũng cuốn hút những người thích vùi đầu vào công việc như cô.

Đến 9h tối cô định tan làm thì Minji lại rủ cô đi ăn cùng mọi người, cô ấy đồng thời cũng là trợ lí của Jennie. Jennie từ chối nhưng do cậu ta mời nhiệt tình quá nên cũng đồng ý chịu đi.

Bia được mang lên, ai cũng rót đầy cốc, cụng li với nhau, không khí náo nhiệt hẳn lên, các vấn đề ở công ty rồi đủ thứ chuyện đều được nói đến.

Khoảng 11h, điện thoại của Jennie đổ chuông.

" Em về chưa?" Jisoo hỏi cô trong điện thoại.

" Vẫn chưa ạ, em đang ăn đêm với đồng nghiệp ạ!" Jennie bịt điện thoại, không để cho tạp âm lẫn vào.

Jisoo nói :" Thế để chị qua đón em, chị đang ở gần chỗ em "

Chỉ 5p sau, Jisoo đã đến quán ăn. Lúc này đã khuya nhưng trong quán vẫn đông khách, chị liếc qua là đã nhìn thấy cô. Cô mặc áo phông trắng với quần rộng. Chị chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô giống hệt như một cọng hành nhỏ. Bây giờ cọng hành ấy đã lớn, trở thành một cây cải thảo nhỏ. Chị cố nhịn cười đi về phía cô.

Lúc đến gần, chị nhìn thấy cô đang cầm cốc bia uống ừng ực.

Chị gọi cô :" Ni ni à "

Cô hoảng hốt đứng dậy, miệng đáp :" A, chị đến nhanh thế à?"

Jisoo cười nói:" Tưởng chị không nhanh chứ gì, vì vậy vẫn còn thời gian tranh thủ uống bia hả?"

Minji nghe thấy tiếng liền ngoảnh đầu lại. Jennie liền giới thiệu :" Đây là trợ lí của em, Minji. Còn đây là Jisoo "

Minji bắt tay Jisoo.

Jennie xen vào nói :" Em đi vệ sinh một lát, xong chúng ta có thể về luôn!"

Minji mời Jisoo ngồi xuống. Thấy Jennie đi xa rồi, cậu ấy liền nghi hoặc hỏi :" Jennie hay nhắc đến chị "

Jisoo gật gù rồi cười, một lát sau Jennie quay trở lại :" Có nói xấu gì em không đó? "

" Cậu ghê gớm như thế thì ai dám nói xấu sau lưng?" Minji cười, xua tay nói :" Tối nay chúng ta giải tán ở đây thôi ".

Cả nhóm đi ra ngoài đại sảnh, lúc xuống cầu thang, Jisoo cứ nhìn chằm chằm Jennie đang đi trước mặt, chị biết cô thường bị ám ảnh bởi những bậc cầu thang vào ban đêm, từ trước đã không ít lần cô bị ngã như vậy.

Nhưng Jisoo cũng nhìn thấy Minji đang đi bên cạnh cô, tay đặt lên lưng cô, dường như cậu ấy là thần hộ mệnh của cô.

Jisoo tụt dần lại phía sau, chị không biết cô và Minji nói với nhau cái gì, chỉ thấy đầu cô gật lia lịa, bộ dạng rất ngoan ngoãn, đó chẳng phải là hai người của trước đây ư? Trước đây người đi bên cạnh cô chẳng phải là mình sao? Tại sao bây giờ mình lại tụt lại phía sau như thế này?

Ngồi vào trong xe, Jisoo không nói không rằng. Jennie cũng nhắm mắt không lên tiếng. Người ta nói hai người có tình cảm sâu đậm với nhau khi ở bên nhau, cho dù có im lặng vẫn thấy bối rối. Tuy nhiên sự im lặng hôm nay còn xen lẫn đôi chút kì lạ.

Jennie cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau một buổi làm việc và buổi tụ tập. Về đến nhà, đặt túi xách xuống là cô đi thẳng vào phòng tắm. Đợi Jennie đi ra, Jisoo vẫn đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt u ám khiến Jennie chẳng hiểu chị đang nghĩ cái gì.

" Qua đây, chị có chuyện muốn nói với em!" Jisoo nói

Jisoo nhìn Jennie hất bay dép bông và nhảy phắt lên sofa, cuộn tròn chân lại. Vừa tắm xong nên trên mặt cô vẫn còn lấm tấm nước, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, những lọn tóc ướt dính vào cổ cô, tất cả những hình ảnh ấy đều hiện lên trong mắt Jisoo.

Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ai có thể không yêu cho được? Jisoo cười, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa như tự châm biếm.

Jennie nhìn vẻ mặt khác thường của chị, hỏi :" Trông em có gì bất thường ư?"

Jisoo không trả lời mà chuyển sang một vấn đề khác chẳng liên quan :" Minji bao nhiêu tuổi rồi?"

" Bằng tuổi em " Jennie cảm thấy khó hiểu, sao tự nhiên lại hỏi đến Minji

" Hai người quen nhau như nào?"

" Cậu ấy là trợ lí của em mà?"

" Cậu ấy có người yêu chưa?" Jennie cảm thấy vấn đề càng lúc càng kì lạ

" Hình như chia tay được 2 năm "

Jisoo rót rượu, nhíu mày sau đó cười khan :" Ha, chị nói cho em biết, hai người hoàn toàn không hợp "

Jennie cũng nhíu mày nói :" Thế thì đã làm sao ạ? Sao em chẳng hiểu chị nói gì thế nhỉ?"

" Chẳng phải cậu ta đang theo đuổi em sao?" Jisoo hỏi, rồi nói tiếp như thể rõ ràng mọi chuyện :" Em đừng có nói với chị là không nhé!"

" Em thừa nhận cậu ấy có thể từng thích em. Nhưng..." Jennie nghẹn lời không nói tiếp được.

Hồi lâu sau, cô mới chịu mở miệng, giọng nói rất nhỏ :" Cậu ấy giúp em rất nhiều, nhưng giữa em với cậu ấy chỉ là đồng nghiệp "

" Thế nên em phải báo đáp ân tình của cậu ta phải không?"

" Em..." Jennie không biết phải nói như nào, bởi vì nhiều người cũng thấy quan hệ giữa cô và Minji thật không rõ ràng, không đơn thuần giữa giám đốc và trợ lí, Minji cũng đối xử với Jennie rất đặc biệt. Huống hồ bây giờ yêu nhau thì cũng chẳng làm sao.

" Hay là em cũng thích cậu ta?" Lời nói vừa buột khỏi miệng, Jisoo đã thấy ân hận

Jennie sững người, cô nghi ngờ không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không.

Hồi lâu sau, Jennie đứng dậy nói :" Hôm nay chúng ta đều mệt rồi, nghỉ ngơi sớm thôi!"

Jisoo nhìn theo Jennie về phòng, đóng sầm cửa lại và biến mất đằng sau cánh cửa.

Chị lấy tay che mặt rồi lẩm bẩm câu xin lỗi. Nhưng cô đâu có thể nghe thấy điều này, mà cho dù có nghe thấy thì lời cũng nói ra rồi, đâu thể thu lại được. Jisoo không tin nổi mình lại có thể thâm độc đến như thế? Chị còn là mình hay không? Hay lòng chị bây giờ đang bị cám dỗ.

Jennie ngồi thu lu trên giường, đôi mắt nhìn trân trân lên bức tường trước mặt. Lần này cô không tức giận, chỉ cảm thấy rất buồn. Cô đã dốc toàn bộ tình cảm vào chị, vậy mà còn bị chị hiểu lầm. Chị tưởng rằng yêu thương là chuyện dễ dàng thế sao? Từ trước tới giờ luôn là chị, tất cả đều đến từ chị, tất cả cũng đều thuộc về chị. Chẳng ai có thể thay đổi những điều này ở cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #jensoo