Chap 2
- Sao Tú thức sớm thế?
- À.. chắc do Tú quen giấc rồi.
Sáng sớm Trí Tú đã ra bãi đá gần nhà mà hóng gió, Trân Ni đã thức từ để đến nhà của Trí Tú, thì gặp Trí Tú đã ngồi đó từ bao giờ, hai người cứ thế mà trò chuyện với nhau.
- Khi nào chú Luân về? Lâu rồi Tú không thấy chú.
- À, chắc là trong hôm nay, cha em cũng đi mấy tuần nay rồi.
Trí Tú chỉ gật gù đáp, hai người cứ ngồi với nhau cả buổi sáng.
- Hù! Chị lại tương tư anh Tú rồi chứ gì? Ngày nào cũng tìm cách tiếp cận người ta hết, mất giá quá chừng.
- Em nói tào lao gì thế? Chị chỉ vô tình nhìn thấy Tú ở đó nên ra nói chuyện vài câu thôi.
Sau khi Trí Tú xin phép vào nhà trước thì Trân Ni sau đó cũng đi dạo rồi về lại nhà. Vừa đến cửa đã bị Thái Anh chọc ghẹo rồi.
........
- Nay con không đi đánh lưới sao?
- Dạ không má. Nay con ở nhà tìm mớ cây với tre đóng lại cái bàn với cái giường, nhìn liu xiu quá.
- Cực khổ cho con rồi.
Bà Hương vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt Trí Tú, khuôn mặt đã rám nắng, đen đi vài phần, tay cũng đã chai sần hết rồi.
- Con có cực chi đâu, cha đã căn dặn con là phải chăm sóc cho má thật tốt rồi mà, con sao dám cãi lời cha chứ.
Trí Tú vừa nói vừa cười tươi nhìn bà, bà cũng yên lòng mấy phần rồi.
Cả buổi sáng quần quật đóng mấy cái bàn, cái giường liu xiu trong nhà cũng xong. Cũng thấm mệt nên Trí Tú đã ra trước nhà mà ngồi nghỉ.
- Chú Luân, chú mới về... đây để con tiếp chú.
Trí Tú đang ngồi ở trước uống nước thì thấy ông Luân đang cùng mấy anh em khác kéo ghe lên bờ thì xăn tay áo lên mà kéo tiếp.
- Lâu quá không gặp con. Dạo này đánh lưới được không con?
- Dạ cũng đủ ăn thôi chú.
- Hahaaa. Cố gắng mà làm. Sau này lo cho vợ con nữa chứ, chiều chú cháu mình lai rai, chú có bắt được mớ mực với cá ngon dữ lắm.
Ông Luân vừa nói vừa vỗ vai Trí Tú, ông cũng xem Trí Tú như con cháu trong nhà. Trí Tú hiền lại biết phép tắc rất được lòng mọi người, nhưng chỉ có một người là ghét cay ghét đắng Tú.
- Cha mới về.
Trân Ni thấy cha về thì liền chạy ra mừng, nhưng bất ngờ là có cả Tú về theo.
- Con với má vô đem mớ cá với mực này làm vài món ngon ngon đi. Đặng chiều cha lai rai với anh em, sẵn có thằng Tú ở đây thì rủ nó lai rai luôn.
- Dạ con biết rồi.
Ông Luân cũng vào trong tắm rửa, Trí Tú thì xách theo mớ cá mực ra sau hè.
- Để em làm cho, Tú là con trai làm sao biết làm mấy việc này.
- Không sao, Tú làm được mà, trai gái gì kông biết. Mình làm nhiều thì biết thôi. Nếu không biết chúng ta có thể học, không biết chỉ có mấy người lười mới dùng nhiều thôi.
Nói xong Trí Tú cũng xoắn tay áo lên mà ngồi xuống cạnh Trân Ni mần cá.
Hai người cứ vừa mần cá vừa trò truyện với nhau cả buổi.
- Tú cứ ra trước nói chuyện với mấy chú đi, còn lại em làm được rồi.
- Thôi... dù sao cũng làm đến đây rồi, còn xíu nữa là xong ấy mà. Với lại mấy chú người lớn nói chuyện với nhau, Tú con nít có biết nói gì đâu mà nói.
Trí Tú cũng đứng đó phụ Trân Ni làm mấy việc vật trong bếp.
- Tú mới qua hả con?
- Dạ dì Linh con mới qua.
- Con ra trước đi con, trai tráng vào bếp làm chi hông biết nữa.
Bà Linh từ trước đi vào thấy Trí Tú lặt rau ở bếp thì lên tiếng kêu Trí Tú ra trước nhà ngồi với mấy chú.
- Dạ thôi dì, con phụ một chút cũng không sao. Để Trân Ni một mình làm nhiều việc như thế thì rất cực.
Bà Linh chỉ cười cười rồi đi ra sau hè nhưng vẫn nói vọng vào:
- Ai lấy được con chắc có phước dữ lắm he? Biết làm đủ thứ hết trơn, cưới về chắc vợ con khỏe re khỏi một mình mà làm đôi ba việc.
Trí Tú nghe thế chỉ có thể cười trừ, còn Trân Ni thì có phần hơi buồn. Vì Trí Tú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
- Tú mau ra trước nói chuyện với mấy chú. Đàn ông con trai mà cứ ru rú trong bếp là sao? Cứ để chuyện bếp núc cho đàn bà họ lo.
- Dạ con phụ em với dì cũng gần xong rồi chú, con ra ngay đây.
Ông Luân nói xong thì xách bình rượu ra trước nhà, Trí Tú cũng phụ Trân Ni bưng đồ ăn ra trước.
- Tú...
- Sao thế em?
- Tú đừng uống nhiều quá, không tốt đâu.
- Tú biết rồi, chỉ vài ly thôi không nhiều.
Khi Trí Tú vừa chuẩn bị bước ra trước thì lại bị Trân Ni níu tay áo mà nói. Trí Tú nghe thế cũng cười rồi xoa đầu Trân Ni một cái rồi đi ra trước.
- Dạo này đánh lưới ổn không Tú?
- Dạ cũng đủ ăn à chú tư ơi.
Chú tư Hên vừa hỏi vừa mời rượu Trí Tú, Trí Tú cũng vui vẻ nhận lấy mà uống cạn. Cả buổi Trí Tú cứ bị mấy chú ép uống, Trí Tú đã từ chối vì sợ lúc quá say sẽ không kiểm soát được bản thân, nhưng mấy chứ cứ ép uống mãi, cũng đành chịu mà uống thôi.
- Con không định có vợ sao? Dầu dì cũng 27 rồi ít ỏi gì nữa. Có vợ về còn có người đỡ đần chuyện trong nhà tiếp má nữa chứ.
- Dạ.. con chưa nghĩ đến chú. Vả lại con nghèo như thế ai mà ưng.
Trí Tú vừa nói vừa uống cạn ly rượu trên tay. Đến chập tối thì mấy chú đã về lại nhà, chỉ còn Trí Tú đang phụ Trân Ni dọn dẹp sau hè.
- Tú cứ về lại nhà mà nghỉ ngơi, uống cũng nhiều rồi.
- Tú không sao để Tú phụ em làm cho nhanh, khuya rồi muỗi dữ lắm.
Trí Tú vừa nói vừa xoắn tay lên phụ Trân Ni rửa mớ chén ở đó. Tuy đã say lắm rồi, nhưng Trí Tú vẫn gáng gượng mà rửa tiếp Trân Ni. Dù sao cũng là họ nhậu nhẹt, bắt Trân Ni rửa một mình thì coi sao được.
- Ông coi đóng lại cái giường với mớ ghế coi, nó cứ liu xiu mãi kia kìa.
- Ực... cứ để đó đi gấp gáp gì hông biết nữa.
Ông Luân vừa nấc lên vừa trả lời với giọng điệu say xỉn. Mỗi lần kêu làm thì lại nói để đó để đó mà mãi chẳng thấy làm.
- Dì cứ để chú ngủ. Để con đóng lại dùm dì cho.
- Đâu có được con, sáng giờ phụ dì làm đồ ăn. Giờ còn phụ dọn dẹp dì, con như dị là biết ơn con lắm rồi, sao dì dám làm phiền con thêm chứ.
Nghe Trí Tú đề nghị giúp bà Linh liền từ chối. Vì sáng giờ Trí Tú đã phụ bà nhiều lắm rồi. Giờ lại bắt con người ta làm nữa thì coi sao đặng.
Nhưng Trí Tú vẫn đi lấy mớ đinh, dán rồi đi đến giường mà đóng. Bây giờ Trí Tú mặt đã đỏ bừng do rượu, người cũng nóng khan, nhưng vẫn cố chịu mà đóng giúp. Vì lần đầu Trí Tú và má đặt chân đến làng này thì gia đình Trân Ni đã giúp đỡ rất nhiều, nên làm chút việc vật này thì có xá gì chứ.
Sau khi đóng giường với ghế cho dì Linh xong thì Trí Tú cũng xin phép về nhà, nhưng chẳng may là trời lại mưa rất lớn, Trí Tú phải ở lại nhà Trân Ni chờ hết mưa rồi mới về lại nhà.
- Tú uống đi, nước gừng giúp giải rượu rất tốt, còn làm ấm người nữa.
- Cảm ơn em.
Trí Tú nhận ly nước từ tay Trân Ni rồi đưa lên uống. Đúng là dễ chịu thật.
Sau một hồi lâu mưa cũng tạnh, Trí Tú xin phép cả nhà Trân Ni mà về lại nhà. Vì nhà họ không cách nhau quá xa nên cũng rất nhanh đã đến. Vừa đến nhà Trí Tú đã gục xuống ngủ vì thân thể đã ê ẩm không thể cử động được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com