Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Đấu tranh (1)

"Jisoo à, có thể, Jennie, chị ấy sẵn sàng vì chị mà đối mặt với mọi chuyện, dù bên chị là thống khổ, chị ấy cũng không muốn người khác khiến cho chị ấy vui vẻ, người khiến chị ấy vui sướng phải là chị, chị bỏ chị ấy thì chị nghĩ chị ấy sẽ tìm được người làm cho chị ấy hạnh phúc sao?"

"Soo Ahn à, suốt một tuần qua chị đã suy nghĩ rất nhiều, sắp xếp lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Và chị nhận ra mình đã thật tệ hại, tự cho mình là đúng, tự cho là muốn tốt Jennie, che giấu mọi thứ, đơn phương gây ra thật nhiều thương tổn cho em ấy. Jennie không xứng đáng phải chịu đựng những nỗi đau đó. Jennie nói em ấy yêu chị, dù chị đã khốn nạn với em ấy ra sao. Em ấy nói em ấy tin chị, dù chị đã làm mọi cách đánh vỡ niềm tin đó. Chị cảm thấy mình thật hèn mọn trước tình yêu to lớn và cao thượng của em ấy. Tất cả những gì chị làm là trốn tránh và làm lơ đi vấn đề thực sự. Chị đã mắc sai lầm, sai lầm mà bao năm qua chị vẫn không sửa chữa được, đó là lo nghĩ quá nhiều về những điều không chắc chắn trong tương lai. Sau tất cả, liệu em ấy có thể yêu và hạnh phúc bên một người đàn ông nào đó không, không ai biết trước được, nhưng điều chắc chắn là em ấy đã bị tổn thương và ám ảnh bởi những nỗi đau chị đã gây ra cho em ấy. Không ai biết được khi em ấy biết chuyện ba mẹ mình phản đối chuyện yêu đương của bọn chị, em ấy sẽ phản ứng ra sao, nhưng điều chắc chắn là em ấy sẽ không từ bỏ, vì em thấy đấy, Jennie thực sự rất mạnh mẽ, và vì em ấy yêu và tin chị đến nhường nào" - Jisoo nói một hơi dài, nhìn về phía ban công, nơi ánh mắt trời rực rỡ đang làm dịu đi cái lạnh của mùa đông. 

"Đúng vậy. Chị nghĩ đúng rồi Jisoo" - Soo Ahn vui mừng vì Jisoo đã suy nghĩ thông suốt. 

"Jennie có quyền quyết định cuộc sống của mình. Chị tự nhận mình yêu thương em ấy, vậy mà lại tước đi quyền quyết định của em ấy. Soo Ahn, hôm nay đi gặp mẹ Jennie, chị muốn nói cho bà ấy biết, chị sẽ không từ bỏ em ấy. Hai người yêu nhau thì phải ở bên cạnh nhau. Và sẽ thật tốt đẹp khi được gia đình ủng hộ và chúc phúc. Chị sẽ thử thuyết phục họ, điều mà chị đáng lẽ ra phải làm ngay từ đầu" - Jisoo mỉm cười, ánh mắt đầy sự kiên định. Đã lâu rồi Soo Ahn không nhìn thấy hình ảnh này của Jisoo. Soo Ahn xúc động muốn khóc. 

"Chị vẫn luôn chỉ ngồi im như vậy. Cuộc đời này cho chị cái gì thì chị cứ thế mà đón lấy, lấy đi của chị cái gì thì chị cũng chỉ như vậy mà nhìn theo. Tự mình luôn hối hận, day dứt với những thứ "nếu như", "đáng lẽ". Nhưng giờ chị có can đảm để đấu tranh, giành lấy thứ thuộc về mình rồi, Jennie đã cho chị niềm tin." - Jisoo cười rạng ngời, lập tức đứng dậy đi vào phòng. Soo Ahn ngơ ngác bước theo sau thì thấy Jisoo đang đứng trước tủ quần áo, chọn chọn lựa lựa. 

"Chị hạnh phúc là em hạnh phúc rồi, Jisoo. Em bỏ lỡ chị rồi" - Soo Ahn đứng ở cửa phòng, khẽ nói chỉ đủ để bản thân nghe thấy. 

----------

Thời điểm sau khi Jisoo rời đi, Jennie vẫn ngồi khóc trên nền đất. Mãi một lúc sau, nàng đột nhiên ngừng khóc, ánh mắt nhìn vô định lên bầu trời tối đen. Lúc đó, mẹ nàng mới bước đến, đỡ nàng dậy, phủi vết bẩn ở trên người nàng, đưa nàng đến ngồi vào ghế gỗ của khuôn viên. 

"Jennie, con sao vậy? Nói mẹ nghe, con đừng như vậy" - Mẹ Jennie xót xa nhìn đứa con gái vẫn yên lặng nãy giờ. 

"Con.. con không sao mẹ à" - Vì lúc nãy gào khóc, lúc nàng mở miệng nói có chút khó khăn, giọng khàn đặc. 

"Jennie, con và Jisoo đó...."

"Bọn con chia tay rồi mà, từ 5 tháng trước rồi. Mẹ yên tâm, con không quay lại với chị ta đâu. Con đâu có ngu ngốc như vậy" - Nàng cười tự giễu. Rõ ràng vừa nãy nàng đã ngu ngốc như vậy đấy. Nàng tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng chị ta. Tự cho chị ta vì lý do khó nói mà chia tay mình, thật nực cười. 

"Mẹ à, sao người ta có thể làm như thế nhỉ, khiến mình đau đớn còn họ thì thản nhiên vô cùng"

"..........."

"Con mệt rồi, mình về nhà thôi" - Jennie yếu ớt nói. Nàng nghĩ mình đã tỉnh táo ra rồi. Tình yêu này chị đã chán ghét đến vậy, vậy thì em sẽ thực sự buông tay chị, cả đời không gặp lại. 

---------

Tại nhà hàng X, nơi trước đây Jisoo làm ra chuyện ngu ngốc, đó là quyết định rời xa Jennie. Hôm nay ở đây, cô sẽ sửa chữa tất cả. 

"Cháu chào cô chú ạ" - Jisoo không còn vẻ e ngại như những lần trước đây gặp họ

"Ừ, Jisoo, cháu đến lâu chưa?" - Ba Jennie vẫn vậy, một người đàn ông lịch lãm, thân thiện. Mẹ Jennie chỉ gật đầu rồi ngồi xuống ghế. 

"Dạ cháu cũng mới đến thôi ạ. Cháu đã tự ý gọi món trước rồi ạ, không biết có sao không ạ" 

"Không sao, không sao"

"Vâng, khi nào đồ ăn lên, cháu có chuyện muốn nói với cô chú" - Jisoo không chút tỏ ra nao núng, lòng cô đã quyết. 

Năm phút sau, đồ ăn được bày đầy bàn ăn. Một chai rượu vang hảo hạng cũng được đưa lên, nhân viên phục vụ mở chai, rót vào ba ly cho ba người. 

Ba Jennie nhìn cả bàn ăn thấy có chút bất ngờ, có ba người sao lại gọi nhiều như vậy. Đồ ăn này trong không giống đồ ăn thường thấy ở nhà hàng này. 

Mẹ Jennie, lướt mắt qua nhận ra ngay, đây đều là các món yêu thích của Jennie. Chai rượu vang kia cũng là loại rượu mà Jennie thích uống. Bà khó hiểu nhìn Jisoo, không đoán được tiếp theo Jisoo sẽ nói gì. 

"Cháu biết cô chú đến đây là vì có chuyện muốn nói với cháu. Nhưng cháu xin phép mở lời trước. Cháu xin lỗi vì trước đây đã nhận lời cô chú, vì đã chia tay Jennie" 

"Xin lỗi?" - Ba Jennie vẫn luôn là người mở miệng nói chuyện, mẹ Jennie vẫn yên lặng nhìn Jisoo. 

"Vâng. Jennie và cháu chia tay, em ấy đã tổn thương rất nhiều. Cháu xin lỗi đã làm tổn thương con gái cô chú" - Jisoo vẫn giữ phong thái điềm đạm mà nói. 

Ba mẹ Jennie có chút biến sắc. 

"Cô chú và cháu đều tự nhận mình là người yêu thương Jennie nhất, nhưng cô chú cũng thấy đấy, em ấy đã và đang rất đau khổ. Đó là chuyện chúng ta không mong muốn nhất đúng không ạ?"

Ba Jennie vô thức gật gật đầu thì bị mẹ Jennie liếc xéo. Ông ngay lập tức trở lại khuôn mặt nghiêm túc. 

"Cháu nghĩ cháu và cô chú hôm nay ngồi tại đây, nên nghĩ cách nào tốt nhất cho em ấy"

"Mời cô chú dùng món ạ. Đây đều là các món mà Jennie yêu thích. Nhưng phải đến nửa bàn ăn này, đều không phải món cháu thích ăn. Cháu tuy không thích ăn cá nhưng đó lại là món yêu thích của em ấy, khi ở cạnh nhau, cháu vẫn thường nấu các món cá cho em ấy, nhìn em ấy hạnh phúc với món cá mình làm, cháu cũng hạnh phúc theo, vì cháu thực lòng yêu thương em ấy. Em ấy thích cái gì, muốn cái gì, cháu đều hận không thể dâng hết cho em ấy. Cô chú cũng vậy mà đúng không ạ?" - Jisoo gắp thức ăn cho ba mẹ nàng, rồi đưa một miếng cá hấp vào miệng, ăn một cách vui vẻ. 

"Điều cháu mong muốn nhất đó là làm cho Jennie hạnh phúc. Em ấy hạnh phúc khi ở bên cháu, khi được bên cạnh những người thân yêu của em ấy. Tại sao chúng ta lại phải tước đi hạnh phúc giản đơn của em ấy như vậy? Tại sao em ấy không thể vừa ở bên người em ấy yêu vừa ở bên gia đình của em ấy? Tại sao lại chỉ có thể có một trong hai? Em ấy xứng đáng có tất cả mà"

Ba Jennie vốn dĩ từ đâu không ủng hộ cũng không phản đối Jennie yêu Jisoo. Về sau tiếp xúc nhiều với Jisoo, từ lúc nào cũng yêu quý đứa con rể này. Nhưng sâu trong lòng ông có chút e dè với Jisoo vì Jisoo và bố ông giống nhau. Thời điểm ông yêu cầu Jisoo rời xa Jennie, trong lòng ông cũng có phần không muốn, nhưng vì vợ mình kiên quyết, đem mạng sống của bản thân ra yêu cầu ông. Ông không có cách nào từ chối. 

Mẹ Jennie rõ ràng nghe hiểu hết những gì Jisoo nói. Bà lúc này mới lên tiếng:

"Jisoo, cháu nghĩ mình có thể đem lại hạnh phúc thực sự cho Jennie? Hai người con gái làm sao có thể vững chãi vượt qua sóng gió. Một người đàn ông có thể cho Jennie một gia đình thực thụ, cho Jennie những đứa con, người đó sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho Jennie, trong gia đình nào cũng cần có một người đàn ông?" - Mẹ Jennie đưa ra lý lẽ của mình.

"Thưa cô, cháu không đồng ý với quan điểm cô đưa ra. Đầu tiên, cháu khẳng định mình có thể mang lại hạnh phúc thực sự cho Jennie, điều đó được chứng minh trong quãng thời gian bọn cháu bên nhau, cô cũng thấy em ấy rất vui vẻ bên cháu. Tình yêu và sự quan tâm của cháu dành cho Jennie chắc chắn không thua kém một ai, kể cả cô chú. Điều này cô có thể trực tiếp hỏi Jennie" - Jisoo dừng nhấp một ngụm rượu. 

"Thứ hai, hai người con gái làm sao có thể vượt qua được sóng gió cuộc đời sao? Cháu thấy sóng gió duy nhất bọn cháu gặp phải đến giờ là sự phản đối từ gia đình. Và cuộc đời ai cũng sẽ phải trải qua sóng gió mới có thể không ngừng trưởng thành, từ đó mới bước tới cuộc sống trọn vẹn nhất. Hai người con gái, hai người con trai, một nam và một nữ, tất cả đều giống nhau. Chỉ cần có tình yêu và niềm tin ở đối phương, cùng nhau, tất thảy đều vượt qua được. Và tình yêu và niềm tin của bọn cháu dành cho nhau, tuyệt đối tồn tại" 

"Thứ ba, gia đình thực thụ là nơi có những người em ấy yêu thương, chứ không phải vì có một người đàn ông. Về chuyện sinh con, đó cũng không phải vấn đề, vấn đề nếu có cũng là việc cháu hay em ấy mang thai. Cháu tự tin với khả năng của mình, hoàn toàn là chỗ dựa cho em ấy. Sự nghiệp của cháu cũng đang nỗ lực, sẽ không để em ấy thiếu thốn. Em ấy muốn gì cháu cũng có thể đáp ứng, cả vật chất lẫn tinh thần. Cháu vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể chăm lo việc nhà cửa bếp núc. Điều này không phải có lợi thế hơn so với một người đàn ông sao ạ? Người đàn ông có thể làm gì, cháu thậm chí còn có thể làm tốt hơn"

"Nói dông dài như vậy, nhưng cuối cùng, người Jennie yêu là cháu, đó là điều tối quan trọng, đó mới là yếu tố quyết định tất cả" 

------------

Ê tui bị stress ý, cảm thấy bế tắc, viết linh tinh quá huhu

Còn rất nhiều tình tiết, diễn biến tiếp theo, tui sợ mình viết dở ý


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com