Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Jennie trốn phía sau Seongwu, em không dám vào nhà thờ vì sợ sơ Lee sẽ nhìn thấy mấy vết bẩn mà Taehyong đã gây ra, mới đi học ngày đầu đã làm bẩn đồng phục rồi, em sợ sẽ bị mắng. Tệ hơn là nếu để sơ Kang biết thì Jennie có thể sẽ bị phạt, vào tay bà ta thì chỉ có thể là ăn đòn thôi.

Em đứng khựng lại khi thấy cổng vào đã ở trước mặt, hai tay bám chặt lấy Seongwu, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc.

"Nini sợ."

"Không có gì phải sợ hết, anh sẽ nói giúp cho em."

"Anh Seongwu đừng nói việc Nini bị bắt nạt với sơ được không?"

"Rõ ràng là thằng nhóc đó sai trước, sao em lại không muốn anh nói?"

Jennie lắc đầu, em sợ Taehyong mà chẳng hiểu lý do tại sao bản thân lại phải sợ thằng nhóc đó, tuy không muốn nhưng Seongwu đành phải đồng ý với Jennie. Trông em vẫn còn rất hoảng loạn nên anh không muốn làm em khó xử.

"Vậy anh sẽ không nói với sơ...nhưng mà nếu có lần sau thì anh nhất định phải nói, em không được cản anh nữa."

"Vâng...em nhớ rồi."

Sơ Lee đang cùng đám trẻ đang dọn tuyết ngoài cổng, thấy hai bóng dáng lấp ló bên ngoài, cô khẽ mỉm cười đi ra mở cổng cho hai đứa vào. Nhìn vẻ mặt lấm lem của Jennie, đôi lông mày của sơ Lee chau lại thấy rõ, cô khụy chân xuống một chút để ngang với chiều cao của em, dáng người em nhỏ thó núp sau lưng Seongwu mà không chịu bước ra đối diện với ánh mắt lo lắng của sơ Lee.

"Nini."

"Con...con nghe ạ."

"Mau bước ra cho sơ nhìn con."

Jennie nhìn lên Seongwu cầu cứu, mới đó mà em đã khóc mất rồi, anh cũng ngồi khụy xuống trước mặt em, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Jennie. Nghe em nức nở mà tim sơ Lee chợt nhói lên, cô bế đứa trẻ yếu ớt trên tay rồi ôm vào lòng vỗ về, Jennie ôm sơ Lee rất chặt, mặt mũi em toàn là nước mắt.

Một lúc sau tiếng khóc cũng giảm dần rồi nín hẳn, sơ Lee đặt Jennie đứng xuống đất, sau đó lấy khăn tay lau nước mắt cho em.

"Nói sơ nghe, đã có chuyện gì xảy ra?"

"Con...con bị..."

"Không cần phải sợ, dù có chuyện gì sơ cũng sẽ bảo vệ cho con."

Jennie ngập ngừng một lát rồi lắc đầu, em phồng má lên để kìm lại nước mắt, uất ức lắm nhưng em lại không dám nói ra.

"Con bị té."

"Có thật là vậy không?"

"Thật ạ."

Jennie gật gật đầu, em không biết biểu cảm cũng mình đang đi ngược lại với lời nói, dĩ nhiên là sơ Lee đã nhìn ra hết, nhưng sợ tra hỏi bây giờ sẽ làm Jennie hoảng loạn thêm nên cô tạm thời không nói đến nữa.

Sơ Lee dẫn em vào trong, bộ dạng của Jennie làm đám trẻ phải lo lắng, tụi nhỏ bỏ ngang việc đang làm để chạy theo Jennie. Vẻ mặt đứa nào cũng khó coi hết, chúng nó yêu quý em cỡ nào, vậy mà chỉ đi học ngày đầu tiên đã thành ra thế này, đám trẻ thật sự muốn biết kẻ đã làm Jennie của chúng nó phải khóc.

"Nini à, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"

Sumin hỏi khi đang giúp em gội đầu, con bé lo đến sốt ruột nhưng Jennie lại không trả lời, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không chịu hé miệng dù chỉ một câu. Tắm rửa sạch sẽ xong, Jennie quay về giường ngủ, em trùm chăn kín đầu, từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi từ mọi người.

Buộc lòng Sumin phải chạy đi hỏi Seongwu xem đã có chuyện gì xảy ra, con bé chạy đến thư viện, đúng như Sumin nghĩ anh đang ở đây.

"Jennie như vậy mà anh vẫn bình tĩnh ngồi đây được sao?"

"Thế anh phải làm gì đây?"

"Đã có chuyện gì với Jennie? Cậu ấy lạ lắm, có phải là bị bắt nạt không?"

Seongwu nghiến răng, tuy đã hứa với Jennie nhưng anh không thể nào không nói được, nghĩ đến lúc em ngồi khóc nức nở dưới bồn rửa tay, lòng anh thật sự rất phẫn nộ.

"Thằng khốn kiếp Lim Taehyong...anh thề sẽ không bỏ qua cho nó nếu có lần sau."

Tay Seongwu đấm thật mạnh xuống bàn, anh tức đến cả người đều rung lên, hai mắt rưng rưng vì nghĩ bản thân đã không bảo vệ Jennie thật tốt.

Sumin rời khỏi thư viện, trong lòng là những suy nghĩ ngổn ngang, một đứa trẻ mới sáu tuổi không nên nghĩ nhiều thế này. Con bé lo cho Jennie, tính em hay nghĩ cho người khác nhưng lại ít khi nghĩ cho bản thân, sợ người khác lo mình nên có chuyện gì Jennie cũng giấu nhẹm đi.

Đứng trước cửa phòng ngủ, Sumin ló đầu nhìn vào trong, đám trẻ vẫn ngồi đó hát cho Jennie nghe, có vẻ cách này đã hữu ích. Em đã chịu kéo tấm chăn xuống, lẩm bẩm hát theo mọi người, hết bài này lại đến bài khác đến khi mệt mới thôi.

Chần chừ một lát thì Sumin cũng vào nhập cuộc, đám trẻ ngồi xung quanh kể những câu chuyện cổ tích mà Jennie rất thích, không dám nhắc đến việc ở trường vì sợ em sẽ buồn.

Sau giờ ăn tối, Jennie tự mình đi thăm mộ mẹ và sơ Shim ở phía sau nhà thờ, nhìn vào tên của hai người phụ nữ đã hết mực yêu thương em, nước mắt Jennie lại rơi nhưng em đã vội gạt đi ngay.

"Mẹ ơi, sơ ơi, hôm nay Nini đã được đi học rồi, ở trường vui lắm."

"Nini có rất nhiều bạn, thầy giáo cũng rất tốt với Nini, mẹ và sơ đừng có lo cho Nini nha."

"Nini hứa sẽ học thật giỏi."

Tuyết lại bắt đầu rơi, Jennie đứng dậy nói lời tạm biệt, em trở vào nhà thờ, ngày mai vẫn phải đến trường nên Jennie soạn xong tập vở đã lên giường ngủ ngay.

Vẫn như mọi ngày, sơ Lee sẽ cầm đèn dầu vào phòng sau khi đám trẻ đã ngủ hết, sửa lại dáng nằm và kéo chăn lại ngay ngắn để tụi nhỏ không bị cảm lạnh, cô phải đi kiểm tra một lượt mới an tâm. Hôm nay sơ Lee ở lại lâu hơn mọi ngày, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường Jennie, vuốt ve gương mặt đang ngủ say của em.

"Cái con bé ngốc này, ta đâu có bảo con phải hiểu chuyện như vậy?"

Miệng thì trách mắng nhưng trong tâm sơ Lee lại xót cho em biết bao nhiêu, Jennie tuy đã mất cha mẹ nhưng lại được các sơ thương yêu như con cháu, vậy mà chỉ mới được đi học đã phải chịu uất ức từ những người bên ngoài rồi.

"Chúc con ngủ ngon, Nini."

Sơ Lee thì thầm, cô đặt lên trán Jennie một nụ hôn rồi rời khỏi đó, cơ mặt của em giãn ra, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm ngon giấc.

...

m giới đột nhiên nổi cuồng phong, mặt đất rung chuyển vì cơn thịnh nộ của Jisoo, cô tức điên vì quyển sổ sinh tử có xé bao nhiêu lần vẫn tự động lành lại như cũ. Nguyên nhân cũng do thằng nhóc Lim Taehyong, Jisoo chẳng hiểu tại sao tên nó lại không có trong sổ sinh tử, gia đình đó đáng lý ra sẽ không thể có con được, vậy mà...

"Thằng khốn kiếp đó rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy chứ?"

Molan nhặt quyển sổ dưới đất lên, kiểm tra lại một lần nữa về thằng nhóc Lim Taehyong đó, đúng như Jisoo nói, chẳng có cái tên nào như thế cả và gia đình họ Lim đó cũng chẳng có con trai. Vậy thằng nhóc này ở đâu ra cơ chứ?

Vô tình Molan lại lật sang trang thông tin về Kim Gia, cô ta trừng mắt ngạc nhiên khi chẳng thấy cái tên Kim Jisoo trên đó.

"Chủ nhân, tôi hiểu vì sao lại không có tên của thằng nhóc đó rồi."

"Ngươi tìm được gì sao?"

"Tên của người cũng không có trên sổ sinh tử."

Cơn bão táp đột nhiên tan biến, Jisoo bình tĩnh trở lại, cô như hiểu ra quy luật của sổ sinh tử, Kim Jisoo thật sự của Kim Gia vốn dĩ đã chết nên không thể có tên trong đó được.

"Chẳng lẽ Lim Taehyong...cũng là thần sao?"

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com