Chap 28 (2)
Jisoo bước vào căn nhà vắng lặng, lòng đầy nặng trĩu. Cảm giác chán nản bao trùm lấy chị khi từng món đồ trong căn phòng được thu dọn. Những đồ vật quen thuộc, những kỷ niệm chỉ còn lại trong từng món đồ nhỏ giờ đều được xếp gọn gàng trong hai chiếc vali nhỏ. Chị quyết định quyên góp những thứ không cần thiết cho các trẻ em ở cô nhi viện gần đó. Đưa tay gấp gọn từng chiếc áo, từng cuốn sách, chị cảm nhận rõ sự trống trải trong lòng.
Chị nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ đúng mười giờ tối. Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cảm giác nôn nóng trong lòng lại cứ tăng dần lên. Chị liếc nhìn hai chiếc vali nhỏ của mẹ Kim vẫn đặt ở góc phòng, rồi ánh mắt chị chuyển về đồng hồ. Sự lo lắng càng trở nên rõ rệt.
- Mẹ sao còn chưa về?
Mẹ Kim nói rằng sẽ đi gặp người bán nhà từ sáng nhưng đã quá muộn mà vẫn chưa thấy bà về. Lần đầu tiên, một sự bất an dâng lên trong lòng Jisoo. Chị nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bắt đầu giăng mây đen kịt, ánh sáng chớp lóe. Mưa bắt đầu rơi, không khí ngột ngạt khiến lòng chị càng thêm nặng trĩu.
Không còn chờ đợi, Jisoo liền bật cửa lao ra ngoài, bất chấp cơn mưa xối xả. Chị chạy như không còn biết mệt, tìm kiếm mẹ ở khắp những nơi có thể, nơi mà mẹ có thể đến. Nhưng sự hoang mang chỉ càng gia tăng khi chị không tìm thấy mẹ đâu. Toàn thân ướt sũng, người lạnh ngắt, nhưng lo lắng không buông tha chị. Mái tóc dính vào gương mặt, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Những giọt mưa như lạnh thấu vào xương tủy chị. Gương mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt run lên, nhưng chị không dừng lại. Mẹ đâu rồi?
Khi chị nghĩ về "cô gái" bán nhà, bất giác một nghi ngờ dấy lên trong lòng. Tất cả có phải chỉ là trùng hợp? Một người bán nhà không quen biết đột nhiên xuất hiện và giờ mẹ lại không về? Jisoo cảm thấy mọi thứ không ổn. Chị vội vã lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy lướt qua dãy số trong danh bạ. Thở ra một hơi dài, chị nhấn gọi.
Ba hồi chuông vang lên, rồi đầu dây bên kia đáp lại.
Jisoo thở hắt ra, cơn tức giận nghẹn lại trong cổ họng nhưng chị vẫn không thể nào kiềm chế được. Đôi tay run rẩy cầm lấy điện thoại, lòng không ngừng chất chứa sự hoài nghi và căm phẫn. Những câu hỏi về mẹ, về những điều mơ hồ trong bóng tối này cứ dồn dập trong đầu chị. Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, lạnh lùng như chính không khí xung quanh.
- Mẹ tôi đâu?
Giọng chị không còn mềm mỏng như trước, nó đầy phẫn nộ như muốn xé tan không gian xung quanh. Jisoo đã mệt mỏi với tất cả, những chuyện đã xảy ra, những nỗi đau mà chị phải gánh chịu. Nhưng sự im lặng từ đầu dây bên kia chỉ khiến cảm giác tuyệt vọng trong lòng chị ngày càng dâng cao.
Bên kia đầu dây chỉ là tiếng thở ngắt quãng, như thể người kia đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
- Đồ khốn Ennaesor! Tôi hỏi chị mẹ tôi đang ở đâu!
Jisoo gần như thét lên, sự giận dữ biến thành tiếng rít qua từng hơi thở. Nhưng câu trả lời từ Ennaesor lại khiến chị như rơi vào một hố sâu.
"Tôi không biết, tôi không biết gì hết. Tôi không tham gia chuyện này, tôi đang bảo vệ em đấy Kim Jisoo, đừng không biết điều mà chửi mắng tôi!"
Giọng Ennaesor khẳng định nhưng lại không thể che giấu sự lo sợ trong đó. Jisoo muốn gào lên, muốn đập tan tất cả những lời nói đó, nhưng thay vào đó chị chỉ cắn chặt môi, khép lại từng suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
- Đừng nhiều lời! Trước đây mọi chuyện đều có sự góp mặt của chị!
Chị gằn từng chữ, tay siết chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó nhưng câu trả lời của Ennaesor lại khiến mọi thứ càng thêm rối ren.
- Đúng là tôi làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng lần này tôi hoàn toàn không biết. Chuyện này tôi khuyên em nên ở nhà để bảo vệ tính mạng của mình thay vì đi tìm mẹ.
Những lời khuyên từ Ennaesor không làm dịu đi nỗi đau trong lòng Jisoo. Chị cảm thấy mình bị đẩy đến chân tường, chỉ còn một lựa chọn duy nhất: tìm mẹ, dù thế nào đi chăng nữa.
- Bảo vệ tính mạng? MẸ TÔI ĐÂU ENNAESOR!!!
Giọng chị như cắt qua màn đêm tối sẫm, mỗi từ ngữ đều mang theo nỗi tuyệt vọng. Chị chờ đợi một câu trả lời, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Và rồi, tiếng của Ennaesor cất lên, lạnh lùng đến mức làm trái tim Jisoo thắt lại.
"Cha của Jennie Kim."
Những từ đó rơi xuống như một quả bom khiến mọi thứ xung quanh Jisoo bỗng nhiên tĩnh lặng. Mẹ chị, mọi thứ bây giờ đều liên quan đến cha của Jennie Kim? Tất cả đều quá phức tạp, chị không còn biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm và cơn mưa đổ xuống như muốn nhấn chìm mọi hy vọng của chị.
...
Jisoo đứng ngoài cổng biệt thự nhà họ Kim, cơ thể chị run rẩy trong cơn mưa tầm tã nhưng trong lòng lại tràn ngập một cảm giác giận dữ không thể kiềm chế. Mặc cho đêm khuya tĩnh lặng chị vẫn bất chấp tất cả, một mình đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Chị biết rõ là mình không nên có mặt ở đây nhưng nếu không hành động ngay bây giờ, có thể chị sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Chị nắm chặt tay, siết lại, rồi không chần chừ mạnh mẽ đập vào cánh cổng sắt với tất cả sức lực còn lại trong người.
- LÃO CẦM THÚ! MAU TRẢ MẸ CHO TÔI!
Tiếng đập vang lên trong màn đêm, xuyên qua cơn mưa đến tai những người trong biệt thự. Mặc dù trời mưa ầm ầm nhưng âm thanh ấy vẫn đủ lớn để khiến người trong nhà phải giật mình. Đột nhiên, tiếng động ngừng lại, một khoảng tĩnh lặng. Trong biệt thự, Jennie đang nằm trên giường, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, giận dữ và đau đớn. Nhưng khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy bóng tối mờ mịt và mưa rơi nặng hạt. Không thấy ai cả.
Jennie nhíu mày, tưởng chừng như chỉ là một nhóm trẻ con nghịch ngợm nào đó nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không yên. Mặc dù vậy, nàng quyết định tắt đèn cố gắng thư giãn, trèo lên giường và kéo chăn đắp kín người, tìm cách đi vào giấc ngủ.
Dưới cổng, Jisoo đứng lặng yên nhìn lên cửa sổ sáng đèn rồi lại tắt, cảm giác tức giận dâng lên trong lòng chị. Cảm giác bất lực và đau đớn lại càng thêm mãnh liệt. Chị biết rõ, nếu lão Kim không muốn trả mẹ về thì tất cả những gì chị có thể làm chỉ là đấu tranh. Nhưng dường như mọi cánh cửa đều đóng lại trước mắt chị.
Trong cơn mưa tầm tã, Jisoo cảm thấy mọi thứ như chao đảo, không còn gì rõ ràng trước mặt. Mái tóc ướt đẫm, gương mặt chị hốc hác vì thiếu ngủ, đôi mắt đỏ ửng đầy tuyệt vọng. Khi chị định liều mạng trèo rào vào trong, một lực mạnh từ phía sau kéo lại khiến chị suýt ngã nhào. Không cần nhìn Jisoo đã nhận ra người đó là ai. Dù mưa lớn đến đâu, hình ảnh Ennaesor vẫn rõ ràng trong đôi mắt chị, với vẻ hối hả, căng thẳng.
- Ennaesor... mẹ tôi đi đâu mất rồi.
Giọng chị nghẹn lại, từng lời như cắn xé tâm can. Tay chị run rẩy nắm lấy vạt áo Ennaesor, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
- Cứu mẹ tôi với, Ennaesor. Sau đó chị muốn gì tôi cũng chấp nhận.
Chị nức nở, giọng nói ngày một yếu ớt nhưng vẫn tràn ngập hy vọng mong manh. Jisoo không biết mình sẽ phải làm gì nữa, chỉ biết rằng mẹ chị đang gặp nguy hiểm và chỉ có Ennaesor mới có thể cứu mẹ chị ra khỏi đống lửa nguy hiểm ấy.
- Xin chị mà, Ennaesor. Tôi đã đi tìm mẹ mấy tiếng rồi, hơn ai hết chị biết mẹ tôi đang gặp nguy hiểm như thế nào mà.
Lời van nài của Jisoo vang lên giữa đêm khuya, trong cơn mưa, như một tiếng thét đau đớn. Tuy nhiên, không có câu trả lời nào từ Ennaesor. Chị cảm thấy như mình đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng, rồi bỗng nhiên một cảm giác nổi giận bùng lên. Chị nắm chặt cổ áo Ennaesor, sức lực dường như đã cạn kiệt nhưng sự đau đớn và tuyệt vọng khiến chị gào lên.
- LÀ MẠNG NGƯỜI. CHỊ CÓ NGHE RÕ KHÔNG? LÀ MẠNG CỦA MẸ TÔI!
Đôi chân Jisoo không thể đứng vững nữa, thân thể run rẩy cuối cùng ngã vào người Ennaesor, tựa vào cô, cảm giác như mình sắp ngất đi vì kiệt sức. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa lẫn với mưa, những lời cuối cùng như một lời cầu xin tuyệt vọng.
- Tôi xin chị... cứu mẹ tôi với...
Cánh cửa sắt mở ra, tiếng gào thét của Jisoo vẫn vang vọng trong không khí khiến Jennie bước ra ngoài với sự tò mò nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng đau lòng trước mắt. Jisoo trong cơn tuyệt vọng nhìn thấy Jennie, đôi mắt đỏ ngầu như đang tìm kiếm một sự cứu rỗi duy nhất. Đến khi bước chân chị chao đảo tiến lại gần, sự sợ hãi và khẩn cầu trong ánh mắt làm Jennie ngỡ ngàng.
- Jennie! Jennie!
Jisoo không thể suy nghĩ, không thể dừng lại. Chị lao tới, nắm lấy tay Jennie như muốn nắm lấy hy vọng cuối cùng. Nhưng Jennie trong lòng còn đầy những suy nghĩ về cảnh ái ân giữa chị và Ennaesor trước đó, không hề nhận thấy sự thống khổ đang hiện rõ trên gương mặt của Jisoo. Tai nàng ù đi, không hiểu nổi sự tuyệt vọng kia.
- Jennie, Jennie... giúp tôi với. Em nói với ba em...
Giọng chị nghẹn ngào, đầy sự cầu xin nhưng chưa kịp nói hết câu thì từ trong nhà hai người đàn ông lực lưỡng đã xông ra, nắm chặt vai Jisoo lôi chị đi. Cơ thể Jisoo trở nên mềm nhũn nhưng chị không chấp nhận, vùng vẫy, cố gắng giằng co.
- JENNIE! JENNIE! GIÚP TÔI!!
Tiếng hét của Jisoo như vỡ vụn giữa màn đêm, khuôn viên biệt thự giờ đây trở nên im lặng và nặng nề. Jennie chỉ thản nhiên, nhìn vào cảnh tượng này với một sự lạnh lùng vô cảm.
- Lôi chị ta ra ngoài, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.
Giọng nói của Jennie lạnh lùng không chút do dự. Jisoo bị ném ra ngoài, cánh cửa sắt từ từ khép lại sau lưng, tiếng chốt cửa vang lên như một lời tuyên án. Chị ngồi bệt xuống đất, ánh mắt bất lực không thể rời khỏi bóng lưng đang khuất dần của Jennie. Chị không thể hiểu, không thể tin nổi. Tại sao Jennie lại có thể đối xử với chị như thế?
Jisoo há miệng thở hồng hộc cảm giác trái tim mình như vỡ vụn, đau đớn không sao tả xiết. Cơn tuyệt vọng xé nát lòng chị, bởi vì không chỉ có ba Kim là thủ phạm, mà Jennie – người chị yêu, người mà chị đã tin tưởng – cũng chính là người đã quay lưng. Cảm giác này, cái đau đớn đến tột cùng khiến chị không thể kiềm chế được.
Jisoo ngồi đó, trong cơn mưa tầm tã gào lên như muốn xé tan bầu không khí nặng nề và im lìm xung quanh. Mỗi tiếng hét của chị như một cú đánh vào chính mình, vào số phận nghiệt ngã mà chị không thể thoát ra.
- Tại sao? Tại sao? Các người tại sao lại đối xử với mẹ tôi như vậy? Chúng tôi có làm gì nên tội chứ? Chúng tôi chỉ cần được sống bình thường thôi mà? TẠI SAO?
Tiếng gào thét đau đớn của Jisoo vang lên khiến không gian tĩnh mịch vỡ ra thành từng mảnh vụn. Chị đưa thân thể yếu ớt đập mạnh vào cánh cửa lớn, đôi tay run rẩy nhưng cánh cửa đó như tảng đá lạnh lùng không bao giờ mở ra cho chị. Jennie đứng ở đó một chút, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh của Jisoo và Ennaesor lúc trước rồi lại tiếp tục bước đi, không một lần ngoái lại.
Jisoo như phát điên, từng đợt sóng mưa lạnh lẽo như những cái tát của số phận, quật mạnh vào gương mặt chị. Cái đau đớn, sự tuyệt vọng trào lên trong lòng khiến chị không thể kiềm chế nổi. Tình yêu ấy, cái hy vọng ấy, giờ đây trở thành một lời nói dối cay đắng. Tim chị như vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Mẹ Kim là tất cả đối với chị, là người chị yêu thương và kính trọng nhất. Vì sao số phận lại có thể tàn nhẫn đến vậy, khi cướp đi người mà chị yêu quý nhất trong đời? Cảm giác trống rỗng, hụt hẫng, đau đớn xâm chiếm lấy từng ngóc ngách trong tâm hồn chị.
Jisoo vừa gào thét, vừa đấm thình thịch xuống mặt đất, không còn sức lực, không còn kiềm chế. Mu bàn tay chị trầy xước, máu tươi từ những vết thương ấy chảy ra, hòa vào dòng nước mưa, lan rộng ra một vùng đất ướt đẫm, tựa như dòng máu đỏ tươi của những hy vọng vụn vỡ. Cảm giác tê dại nhưng trái tim chị vẫn không thể ngừng đau đớn.
Trong cơn gào khóc, Jisoo cảm thấy thân thể mình dần dần không còn bị mưa tạt vào nữa. Mắt chị mở ra, ngạc nhiên nhận ra rằng Ennaesor đang đứng phía trên, cầm chiếc ô lớn che cho chị. Hai người nhìn nhau một lúc, trong không gian đầy nước mắt và mưa, Ennaesor khẽ lên tiếng:
- Đứng lên đi, tôi giúp em tìm. Mặc dù tôi không thể ngăn cản lão Kim kia nhưng tôi sẽ giúp em đi tìm.
Lời nói của Ennaesor như một tia sáng le lói trong màn đêm tối tăm khiến Jisoo chợt cảm thấy được một chút hy vọng. Chị không còn nghĩ ngợi gì nhiều lập tức dồn hết sức lực vào việc đứng lên. Thân thể mệt mỏi của chị run rẩy, mặt trắng bệch và cơ thể xanh xao nhưng động lực để tìm mẹ đã giúp chị cứng rắn hơn. Chị nghiêng người chống tay xuống mặt đất, từ từ đứng dậy.
Vừa đứng dậy không vững, Jisoo lại cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp. Cả cơ thể yếu ớt của chị tựa vào ngực Ennaesor. Chị lạnh, tay chân bất lực, cả người run lên bần bật trong vòng tay của cô. Một cơn rùng mình khẽ thoát ra, Ennaesor có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng siết chặt vòng tay ôm lấy Jisoo, khiến cơ thể lạnh lẽo của chị cảm nhận được chút hơi ấm.
Lần đầu tiên Ennaesor tiến gần đến Jisoo như vậy, cô cảm nhận rõ rệt sự cô đơn trong từng hơi thở của chị. Jisoo như một đóa hoa mong manh, đối diện với cuộc đời nghiệt ngã nhưng vẫn cố gắng kiên cường. Nhưng giờ đây sau bao nỗi đau, chị gần như đã kiệt sức.
Ennaesor nhẹ nhàng cầm chiếc ô, một tay cởi bỏ áo khoác của mình rồi choàng qua vai Jisoo. Vòng tay cô siết chặt lấy thân thể gầy yếu kia, ôm cả áo lẫn người trong lòng. Cảm giác ấm áp lan tỏa, xoa dịu cơn lạnh lẽo thấu xương của Jisoo. Chị tựa vào người cô, run rẩy, khớp hàm đánh vào nhau lạch cạch vì lạnh. Nhưng khi nhận được hơi ấm từ Ennaesor truyền đến, phần nào chị cảm thấy dễ chịu hơn như thể có một chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng.
Cơn mưa xối xả cứ đều đặn rơi xuống trên đỉnh dù, từng giọt vỡ ra tạo thành những tiếng kêu nhỏ. Jisoo mệt mỏi dựa vào hõm vai Ennaesor, đôi mắt nhắm nghiền lại, bờ mi khẽ run rẩy. Làn da chị tái nhợt gần như không còn sức sống. Ennaesor nhìn chị, cảm giác đau đớn thắt lại trong lòng. Cô tự hỏi nếu như cô không đến kịp liệu Jisoo có phải sẽ nằm chết giữa màn đêm tăm tối này, trên nền đất lạnh giá?
Jisoo khe khẽ thở dài, rồi trong hơi thở yếu ớt, giọng chị vang lên:
- Mẹ...
Tiếng gọi đó làm Ennaesor nghẹn lại. Cô nhớ lại những năm tháng của mình, cũng từng một mình đứng đợi, đợi một người sẽ trở về, mặc dù cô biết rằng có thể họ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cảm giác bất lực đó, giống như một vết thương không bao giờ lành.
Ennaesor nhìn xuống, đôi mắt Jisoo đầy hoang mang như thể không dám tin vào những gì cô đang nói. Nhưng rồi cô khẽ gật đầu, dứt khoát:
- Tôi đã cho người đi tìm. Em có muốn đến nhà tôi nghỉ ngơi một chút không? Nhìn em như vậy, tôi sợ em không chịu nổi nữa.
- Không đi, tôi muốn tìm mẹ tôi!
Jisoo kiên quyết trả lời, ánh mắt chị không muốn rời khỏi Ennaesor như thể sợ cô sẽ thay đổi ý định, sẽ không cùng chị tiếp tục tìm kiếm nữa. Ennaesor nhìn thẳng vào chị, nắm chặt tay chị để chắc chắn rằng mình không để chị rời đi một mình. Dù biết sức chị đã kiệt quệ nhưng cô cũng không thể để Jisoo đi một mình trong tình trạng này.
- Em chắc chắn có thể đi?
- Có thể!
Dứt lời, Ennaesor không nói thêm gì nữa. Cô nhẹ nhàng choàng qua vai Jisoo dìu chị đứng lên, từng bước đi chậm rãi qua cơn mưa. Mặc dù chị yếu ớt và kiệt sức, nhưng lòng quyết tâm không cho phép chị bỏ cuộc.
Jisoo bỗng lên tiếng, giọng vẫn yếu ớt, nhưng đầy cứng rắn:
- Chị để tôi ở đây đi, tôi đi tìm sẽ nhanh hơn.
Ennaesor lắc đầu, ánh mắt kiên quyết:
- Đừng nói nữa! Tôi không muốn khi quay lại, tôi lại nhìn thấy em nằm chết trên đường.
Ennaesor dịu dàng kéo Jisoo vào lòng mình, kiên quyết không để chị đi một mình. Chị không chỉ tìm mẹ mà còn cần sự bảo vệ của cô. Mưa vẫn rơi nhưng trong vòng tay của Ennaesor, Jisoo cảm thấy như có một chút ấm áp, một chút hy vọng dù nhỏ bé.
_
Năm giờ sáng Ennaesor mang Jisoo trở về nhà. Lúc này chị đã không thể tiếp tục đi được nữa chỉ có thể nằm vật ra giường nhắm mắt lại. Ennaesor tìm một bộ đồ mới đến bên giường định gọi Jisoo dậy thay đồ nhưng chị đã nằm yên, dường như đã ngủ thiếp đi. Tuy đã ngủ nhưng trên gương mặt nhỏ của Jisoo vẫn hằn sâu nỗi đau thương cùng mất mát. Cô ngồi xuống nhìn chị rồi lại nhìn xung quanh căn nhà lần nữa.
- Mẹ...
Tiếng gọi thỏ thẻ trong cơn mê sảng của Jisoo khiến Ennaesor sực tỉnh. Cô xoay đầu nhìn người bên cạnh, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi nên tùy tiện nằm xuống một bên, tay vén chăn đắp kín cả thân thể cả hai.
Khoảng bảy giờ sáng, bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa lớn.
Người giật mình trước tất nhiên là Ennaesor, cô mở mắt ra liền nhìn thấy Jisoo vẫn ngủ bên cạnh, cô xoa xoa thái dương đau nhức của mình rồi từ từ chống đẩy thân thể ngồi dậy. Ennaesor mở cửa ra liền thấy thuộc hạ của mình hớt hải đứng trước cửa.
- Đã tìm thấy người rồi cô chủ.
Nhưng tiếng "mẹ tôi" vẫn còn văng vẳng trong đầu Ennaesor. Cô không kịp suy nghĩ thêm, chỉ biết là mình phải xác minh ngay lập tức. Cả đêm hôm qua, những cơn mưa không ngừng rơi, và giờ đây, dù không khí đã sáng sủa, trong lòng cô vẫn trĩu nặng một nỗi lo sợ.
- ĐÃ TÌM THẤY MẸ TÔI?
Giọng Jisoo vang lên yếu ớt từ phía sau, khiến Ennaesor giật mình quay lại.
Jisoo đã thức dậy, gương mặt chị vẫn hốc hác vì mệt mỏi nhưng trong mắt lại có một tia hy vọng. Làn da trắng bệch ấy như thể đã không còn sức sống, nhưng đôi mắt chị vẫn sáng lên khi nghe đến từ "tìm thấy". Mặc dù vẫn đau đớn vì sự mất mát, nhưng một tia sáng nhỏ nhoi đã lóe lên trong mắt chị.
Ennaesor vội vã đi đến bên giường, ngồi xuống, đặt tay lên vai chị, nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, đã tìm thấy rồi.
Hôm qua mưa lớn. Những cánh hoa trước thềm đã ngã nghiêng nằm rạt xuống nền đất tả tơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com