Chap 29: Đánh "Minh xông"
.
.
.
Ba tháng sau
Jennie còn chút ít chưa thích nghi với cuộc sống bây giờ, ngẩng đầu nhìn Jisoo đang làm việc, cô rất ấm ức lẩm bẩm nói: "Kim Jisoo, em muốn về nhà! Em không muốn ở lại công ty, ở phòng làm việc của chị!" Buồn chết đi được.
"Ngoan, ở bên cạnh chị có gì không tốt chứ."
"Nhưng..."
"Không có nhưng." Người phụ nữ giữ vững lập trường nói: "Em ngoan ngoãn ở bên cạnh chị, ở nơi chị có thể nhìn thấy em là được." Nếu không tên khốn Jiyoung đó giở trò, ai biết bất cứ lúc nào, hắn mang người vợ bên cạnh chị đi chứ!
Người phụ nữ ngốc ngếch như Jennie, không có chút đề phòng nào với Jiyoung, còn đối tốt với hắn.
Jisoo mấy lần tìm Jiyoung nói chuyện, nhưng tên anh ta chỉ cười hì hì nói: "Tình nghĩa giữa tôi và Jennie, Kim Jisoo cô chắc chắn không thể hiểu được!"
Lời nói này đúng là chọc tức Jisoo, nhưng chị không có cách nào phản kháng... người ta khi vợ chị mắc bệnh đã giúp đỡ, mà giúp đỡ không hề nhỏ.
Con người Kim Jisoo này mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng có nguyên tắc, trong lòng chị, dù cho chửi mắng Jiyoung là tên khốn, nhưng trong thâm tâm, chị hiểu, nếu như lúc đó không có Jiyoung và Taeyang... Jennie ngốc ngếch sẽ không thể có ngày hôm nay, sống khỏe mạnh bên cạnh chị.
Đối với ân nhân, Jisoo dùng một vài thủ đoạn ghét bỏ, ghét đối phương là được, nhưng nếu như thật sự động tay, Jisoo vẫn là kẻ ân oán phân minh.
Lúc này hai người đang nói chuyện, điện thoại của Jennie réo chuông.
Jennie đang định nghe điện thoại, người phụ nữ phía sau bàn làm việc như một con gió, bay nhanh đến trước mặt cô, đưa tay cướp lấy điện thoại. Jisoo nhìn trên màn hình hiển thị, trong mắt hiện rõ vẻ không vui, đưa tay ấn nút nghe, còn chưa đợi đối phương nói gì, Jisoo đã hừm hừm vẻ không vui: "Họ Kwon, sau này đừng gọi điện cho vợ tôi nữa! Cô ấy ở bên cạnh tôi, không rảnh rỗi nói chuyện với cậu. Như thế đi!"
"Được rồi chứ, cô ấy còn không phải vợ cô, Jen và cô còn chưa kết hôn! Hai người là làm giấy đăng kí kết hôn giả hay là thế nào? Nói mà không biết ngại, mở miệng là vợ này vợ nọ, họ Kim, cô mới là nhân vật đệ nhất thiên hạ không biết xấu hổ!"
Jisoo giận tím mắt tắt máy, còn thuận tay tắt luôn nguồn điện thoại.
Làm mỗi chuỗi như cá gặp nước, khiến cho Jennie ở bên cạnh cũng phải sững sờ, mãi hồi lâu mới ý thức được.
Người phụ nữ này dám cướp điện thoại của cô!
Còn tắt nguồn điện thoại của cô?
Jennie bực mình nói: "Kim Jisoo, chị xem chị làm trò gì thế!"
Cô bực tức trừng mắt nhìn Jisoo, nhưng chị không bị uy hiếp, sắc mặt có vẻ khó coi: "Jennie, em an phận cho chị một chút!"
Câu nói này, khiến người ta tức chết.
"An phận sao? Kim Jisoo, sao em lại không an phận chứ?" Tức chết đi được!
"Không phải, ít liên hệ với tên họ Kwon thôi."
Jennie tức giận nhưng cũng thấy buồn cười, lúc này trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, đột nhiên cười khẩy nói: "Ồ... ý của Kim Tổng là bảo tôi ít liên hệ với Kwon Jiyoung phải không, tốt nhất đừng nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn? Nếu như gặp phải trên đường, giả bộ không quen biết, đúng không?"
"Em có thể nghĩ như thế là tốt."
Jennie nhìn người phụ nữ ngông nghênh trước mặt, lửa bực tức trong người như phát nổ.
"Kim Jisoo!!! Tôi trưởng thành rồi! Tôi có tự do của tôi! Có quyền lợi chọn lựa bạn bè! Chị cũng ngông cuồng quá rồi đấy! Cả ngày khóa tôi ở bên cạnh, tôi cũng không phải đồ vật mà tuỳ chị muốn đặt đâu liền ở đó!"
Sự khó chịu đã bị kiềm chế từ lâu, không chỉ vì cuộc điện thoại này, mà mấy ngày nay Jennie bị tích lửa giận, ngay lập tức mở miệng trút hết ra ngoài!
"Lại nói, chị là gì của tôi mà lại hạn chế tự do của tôi, hai chúng ta có quan hệ gì? Là vì giúp chị sinh con sao? Nếu như vì tôi giúp chị sinh con nên chị hạn chế tự do của tôi, thế thì được, tôi đi giúp người khác sinh một đứa, dù cho chị ta là Nayeon hay là Lisa, hoặc là Mino, Jiyoung hay Phó Địch đều được! Tôi giúp bọn họ sinh một đứa, đến lúc đó có phải tôi có tự do rồi không?!"
Jisoo từ từ nheo mắt lại, giận dữ nhìn cô, vẻ nguy hiểm nói: "Jen, em nói lại một lần nữa?"
Giọng chị nói rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, giống như không hề giận dữ, Jennie đang bị tức dồn lên đầu, càng không ý thức được giọng nói nhẹ nhàng của chị là tâm trạng đang kiềm chế sau lưng... nguy hiểm, đang dần dần đến.
"Nói thì nói, tôi còn lâu mới sợ!"
"Ồ... em không sợ? Thế thì nói đi!"
Jennie lúc này mới cảm thấy có gì đó khác lạ, thì ra trong bất giác, cô đã bị Jisoo ép vào góc sofa, chị bước lên trước một bước, cô lại lùi về sau một bước, chỉ là cô không hề biết.
Jisoo cười ha ha, trong mắt Jennie lúc này mới biết sợ hãi... "Tôi, tôi còn lâu mới sợ!" Cố tình nhấn mạnh, Jennie lúc này còn hất cằm mà nói.
Đôi lông mi dài của người Jisoo cụp xuống, trong mắt xuất hiện ý cười.
"Uhm, chị biết, Jen không sợ chị, Jen sao lại sợ chị chứ?" Chị nhịn cười, bộ dạng như không có chuyện gì, nói.
"Chị biết là được."
"Chị biết chứ... thế thì em thử nói lại những lời vừa nãy một lần nữa đi!" Chữ 'thử' đó phát ra nhẹ tễnh, nhưng vang bên tai Jennie, cô lập tức trong lòng phát run.
"Em, em nói gì chứ?" Jennie lắp bắp nói một tiếng, đưa tay ôm đầu: "Em đau đầu, em đau đầu quá, bệnh của em còn chưa khỏi! Kim Jisoo, chị ức hiếp người bệnh, thế mà đòi làm chồng người ta gì chứ!"
Jisoo nhìn người phụ nữ bắt đầu sợ, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. tức là khi cô tức giận lời nào cũng dám nói, buồn cười là khi cô hiểu ra lại bắt đầu kiếm cớ đủ trò để né tránh.
Trong lòng lúc nãy bực tức vì những lời cô nói lập tức tan biến.
Jisoo đột nhiên quay người, ngồi dựa trên ghế sofa, đưa tay kéo người phụ nữ trong góc sofa: "Em ấy à, khi tức giận lời gì cũng dám nói."
Nói xong, dịu dàng kéo Jennie ngồi lên đùi chị.
"Là chị không tốt!" Nghe người phụ nữ ôm cô nói lời nói trách mắng, Jennie không biết lấy mạnh mẽ từ đâu, trả lời một câu, chính là không chịu thừa nhận lỗi của cô.
Jisoo vừa nghe, trong lòng lại như bốc hỏa... Hừm! nói lời đó chọc tức chị, khác gì bảo chị sai?
Cúi đầu nhìn đôi môi hồng đó, nhớ lại lúc nãy chính đôi môi này nói ra những lời khiến người ta tức điên.
Cái gì mà bảo muốn giúp người khác sinh con chứ?
Không chỉ là Kwon Jiyoung Taeyang, cả Nayeon, Lisa và Mino ba đứa bạn thân của chị cũng không tha.
Jennie gan em lớn quá đấy!
Bực tức, Jisoo đưa tay xoay lưng cô nằm trên đùi chị.
"A!" Sau khi bị xoay chuyển, Jennie phát hiện tình hình có gì đó khác thường, "Jisoo, chị muốn làm... uh!" Lời còn chưa dứt đã thấy lạnh phần hông, Jennie trợn tròn mắt, trong đầu như có gai đâm, nhưng ngay sau đó...
'Bốp!'
Cuối cùng cô cũng biết, Jisoo đã làm chuyện gì!
"Kim Jisoo! Chị là đồ khốn!" Cô hét lên.
'Bốp!'
"Em là người bệnh! Chị không thể!"
Cô cuối cùng hiểu ra, đồ khốn này đang làm gì với cô... cô là người bệnh, bị chị ra ấn lên đùi rồi đánh vào mông, thật là quá đáng!
"Kim Jisoo, em ghét chị! Ghét chị!"
Lườm người phụ nữ của cô!
Còn dám hống hách?
Xem ra là đánh chưa đủ đau rồi!
Ghét chị?
Ánh mắt Jisoo lóe lên, nhấc tay ra sức 'bốp bốp bốp', liên tiếp đánh vào phần mông tròn căng của cô, đánh liền ba cái.
"Ôi..." Đưa tay bế cô dậy, đặt cô ngồi lại lòng mình như lúc đầu: "Được rồi được rồi..." Vốn dĩ muốn an ủi hai câu, thẳng người, ngẩng đầu nhìn lập tức trong lòng chị như phát hoảng. Người phụ nữ trong lòng, mắt đang ngân ngấn nước, trên đôi mi dài còn có giọt nước mắt, không gào khóc mà ấm ức nhìn chị như thế... Trái tim lập tức như hóa tan, không có bất cứ tức giận nào nữa.
"Đừng khóc nữa, có được không?" Chị mềm giọng dỗ dành cô, nhưng cô nhìn chị mà chảy nước mắt nước mắt, không có bất cứ âm thanh nào.
"Không khóc không khóc, chị không đánh em nữa."
Nói như thế, Jennie vừa mới rưng rưng nước mắt, bây giờ đã thi nhau tuôn rơi hai hàng.
Trong lòng Jisoo như nhói đau, ra sức mà dỗ dành: "Jen, không khóc nữa, em nói em muốn gì chị đều đáp ứng em." Bà cố nội ơi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, chị biết sai rồi.
Khuyên mãi không được, Jisoo chỉ có thể đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cũng vô tác dụng...
Kim tổng hôm nay là lần thứ hai thở dài rồi.
"Em nói đi, Jen, rốt cuộc muốn chị làm thế nào?" Kim tổng cuối cùng cũng cúi đầu cao ngạo xuống, vẻ mặt bi thương.
"Là lỗi của chị!" Đột nhiên, Jennie mãi không lên tiếng, giờ lại bật ra bốn chữ.
Jisoo sững người, nhìn vẻ mặt mạnh mẽ của cô, khuôn mặt đó tràn đầy kiên định, chị cười đau khổ một tiếng: "Đúng! Là lỗi của chị, đều là lỗi của chị, là chị không tốt, Jen nói đúng!"
"Chị còn đánh mông em!"
Jennie nói thêm câu nữa.
"Uhm, chị không nên đánh mông Jen, mông của Jen là dùng để vuốt để hôn, không phải dùng để đánh..."
"Kim Jisoo! Chị không thật lòng hối cải!" Mặt Jennie đã đỏ như mông khỉ rồi!
Bực tức nhìn Jisoo, lời nói đó mà chị cũng nói ra được!
Nói cái gì mà mông cô dùng để... ôi, dù sao cô cũng không nói ra được.
Người phụ nữ trước mặt, lại nước mắt đầm đìa, khiến tim Jisoo đau thắt, ra sức xua tay nói: "Jen, là lỗi của chị, chị bây giờ thành tâm hối cải, đừng khóc nữa được không?"
Jennie không thèm để ý Jisoo, chị chẳng biết làm sao, chỉ có thể xua tay: "Như thế này, Jen, em xem, như thế nào mới có thể khiến em hết giận?"
Đôi mắt Jennie xoay tròn: "Thật sao, em nói ra chị sẽ đồng ý chứ?"
"Phải!" Chỉ cần bà cố nội này không khóc nữa, trời mới hiểu lòng chị bị giày vò thế nào, tại sao lại khóc thành nông nỗi này chứ?
Nghe người ta nói, nước mắt là sức sống, đừng để chảy nước mắt nữa!
Jennie sau khi nghe Jisoo nói, mắt sáng bừng lên, trong mắt có ý đồ đen tối: "Uhm, là chị nói! Chị vừa đánh mông em, chị, chị cũng phải để em đánh lại, hai chúng ta phải công bằng!"
Jisoo vừa nghe, cũng chẳng sao, không phải bị vợ đánh vào mông sao, không có gì to tát. Lại nói, sức của vợ chị cũng chẳng khỏe gì, đánh lên mông chị, nói không chừng lại thành xoa mông... Người phụ nữ cao to bị vợ xoa mông cũng không phải là chuyện gì to, ngược lại hình như còn giống như bị tranh thủ lợi dụng?
"Được, em đánh đi."
"Thật để em đánh à?"
"Đánh đi, chị nói thì sẽ giũ lời!"
Hai mắt Jennie càng sáng hơn, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào: "Được, nói lời giữ lời." Nói xong, cô đứng dậy từ trong lòng Jisoo, chỉ huy chị: "Đứng lên!"
Jisoo cũng không nghĩ nhiều, vợ bảo đứng lên thì đứng lên thôi.
"Tụt quần ra, nằm ngửa úp bụng trên sofa!"
Tình hình gì thế?... Jisoo nheo mắt lại, trong đầu linh hoạt trở lại "Jen, em biết mình đang nói gì không?"
Em đương nhiên biết! Jennie sắp hưng phấn mà hét lên rồi!
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com