Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30: Chỉ sinh con cho chị!

.
.
.

Trước nay chỉ có Jisoo ức hiếp cô, bây giờ có thể đổi thành cô ức hiếp Jisoo rồi.

Hai mắt cô sáng lấp lánh, đầy ánh hào quang rực rỡ.

Jisoo nheo mắt, lông mày nháy nháy. Biểu cảm trên mặt Jennie khác lạ, khuôn mặt đó vui mừng hớn hở... xem ra thật sự chuẩn bị 'đánh' mông chị rồi.

"Kim Jisoo, chị đừng nhiều lời! Vừa nãy nói rồi, chị nói sẽ giữ lời, giờ sao? Chị muốn lật lọng à?" Jennie sợ Jisoo hối hận, lại lôi lời nói lúc nãy của chị ra nhắc lại, chặn họng trước khi có ý đồ thay đổi.

Jisoo nheo mắt, khóe mắt đầy nguy hiểm, đột nhiên, chị cười lên, cười hết sức dịu dàng, gật gật đầu với cô: "Được, chị nghe Jen."

Nói xong đưa tay để vào phần thắt lưng, động tác từ từ, rồi cởi thắt lưng. Ánh mắt Jennie bất giác nhìn theo ngón tay của chị, nhìn theo từng động tác.

Âm thanh của thắt lưng được tháo ra, sau đó là cởi cúc quần tây, khóa...

Đôi tay ấy, vừa trắng lại vừa dài, còn đẹp hơn tay người đánh đàn, đây là bàn tay cám dỗ nhất đẹp nhất mà Jennie từng nhìn thấy.

Đúng, không sai, chính là cám dỗ.

Đặc biệt là mỗi động tác đang làm bây giờ.

Jennie tự nhiên nuốt nước bọt, người phụ nữ kia mặc dù ngón tay đang cởi quần tây, nhưng ánh mắt lại lướt trên mặt cô, không rời chút nào.

Nhìn Jennie đối diện, đôi mắt xoay tròn nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, Jisoo cảm thấy máu trong người như bơm đầy, còn cô với bộ dạng nuốt nước bọt, ánh mắt càng sâu xa hơn.

Từ từ nào, mấy người đang nghĩ cái gì vậy? Vẫn còn một lớp quần nữa mà haha!

"Đẹp không? Em nhìn hài lòng chưa?"

Giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ, chầm chậm vang lên.

"Chị! Chị mau cởi rồi nằm lên kia!" Jennie cố tình điềm tĩnh, nhưng không biết hai má cô đã đỏ như mông khỉ, sớm đã bán đứng cô rồi.

Jisoo nhếch môi nghe theo lời Jennie nói, kéo quần ngoài xuống cho đến đùi, cơ thể nằm dài trên ghế sofa: "Jen, em nghĩ kỹ chưa, thật sự làm thế này sao?"

"Đương nhiên! Lẽ nào chị thật sự muốn lật lọng à?"

Phụt~ Jisoo lại cười, nhưng không phải cười bình thường mà cười như xem thường Jennie, khiến cô như sôi máu lên.

Đôi mắt chớp chớp, thuận tay lấy lại điện thoại từ trong túi quần của Jisoo.

Động tác của cô nhanh như thế, mở chức năng chụp ảnh, cũng không quan tâm đã nhắm chuẩn đối phương chưa, xạch một tiếng, cầm điện thoại giơ lên cười: "Kim Jisoo, nếu như chị dám lật lọng, em sẽ lấy bức ảnh chụp chị hở mông đăng lên mạng, đến lúc đó nhất định sẽ rất hay."

Jisoo vừa nghe, sắc mặt đã tối sầm, đưa tay định với lấy cướp: "Đưa chị!"

Jennie cười hì hì: "Đừng có mơ!" Nói xong, ở trước mặt Jisoo nhét điện thoại vào ngực mình, còn ưỡn ngực ra nói: "Kim Jisoo, có giỏi thì chị đến cướp đi." Jisoo quả thật khó hiểu... vợ ngốc của mình gần đây xem quá nhiều phim ảnh hay sao, tại sao lại nghĩ ra chiêu ngốc thế chứ?

Nhưng Jisoo không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt xa xăm.

Jennie cười hì hì: "Jisoo, chỉ cần chị không hối hận, để em đánh mông chị, em sẽ trả lại điện thoại cho chị. Thế nào?"

Đôi lông mi dài của Jisoo cụp xuống, giả bộ ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa. Jennie lấy thắt lưng trói hai tay của chị lại, đương nhiên sức cũng không nhiều, cô chỉ là muốn Jisoo cũng nếm thử cảm giác nhục nhã khi bị đánh mông của người lớn.

Nhưng lại không biết, hành động của cô đang kích giận người kia, Jisoo không lên tiếng, ánh mắt nguy hiểm, không nói câu gì.

Nhưng Jisoo lại không nhìn thấy...

"Kim tổng, Lim tổng của kỹ thuật Sunhome đến..." Cánh cửa đột nhiên mở ra, Somi sững sờ, khụ khụ, cô ta nhìn thấy cái gì thế này?

Trời mới hiểu cô ta có phải nhìn thấy cái không nên nhìn, sẽ bị Kim tổng bịt miệng chứ?

Mặt mày đau khổ, Somi lẩm bẩm nói: "Kim Tổng, tôi chưa nhìn thấy gì! Thật đấy!"

Cái này còn không bằng đừng nói gì cả!

Somi vội đóng cánh cửa phòng làm việc tổng giám đốc lại, vẻ mặt hối hận... mày tại mày, mày tại sao không vào lúc nào lại đúng lúc này... khụ khụ!

Lần này chết chắc rồi.

Tình huống đột nhiên đến, không chỉ khiến Somi sững sờ, cũng khiến Jennie và Jisoo trong phòng đớ người.

Jennie vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn, Jisoo nhanh chóng hồi phục sắc mặt, chị quay người lại, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.

Từng bước từng bước ép lại gần cô.

"Chị, chị đừng qua đây... em, em chỉ là đùa thôi... em làm sao biết sẽ như thế chứ? Em làm sao biết đột nhiên lại có người vào." Jennie lần này muốn khóc cũng không khóc được, "Soo có gì từ từ nói, lại, lại nói, là tại chị không tốt, trước khi cởi quần, không kiểm tra xem cửa phòng khóa hay chưa."

Trong lòng Jisoo nghĩ thật hết cách với cô vợ ngốc này!

Cười khẩy hai tiếng 'ha ha', khi ép lại gần Jennie, đột nhiên đến bên cạnh Jennie. Nhìn cánh cửa phòng làm việc Jennie vừa thở phào một tiếng, thì giọng người phụ nữ lạnh lùng lại vang lên: "Em nói hay lắm, trách chị trước khi cởi quần không kiểm tra xem cửa phòng làm việc khóa hay chưa? Em bây giờ đi khóa cửa lại ngay!"

"Chị... ý gì thế?"

'Xạch' một tiếng, Jisoo đóng lại cửa phòng làm việc, chầm chậm quay người lại, nhếch nhếch lông mày: "Ý gì? Ý chính là chị lập tức, lập tức muốn cởi quần của em!"

"...A?"

"Jen vừa nãy chơi có vui không?" Jisoo bước chầm chậm lại gần Jennie. Khi cô lùi về đằng sau, một bàn tay đã vòng qua eo cô, lùi thêm chút nữa, người cô đã nằm gọn trong vòng tay của chị.

Jennie bị tóm gọn trong tay rồi.

"Jen đã nghe qua bao giờ, đã chơi thì phải trả, ngoan, đừng khóc, mình làm mình chịu, nghe qua câu này chưa?"

Jennie muốn khóc! Lần này đúng là muốn khóc mà!

Nhưng nước mắt lúc này lại như đối lập với cô.

"Soo, em nghe rồi, em chỉ là đùa với chị thôi mà." Nói xong, nhìn Jisoo không nói gì, cô đột nhiên nhớ ra còn có bức ảnh đó, "Jisoo, nếu như chị dám làm gì em, em sẽ đăng bức ảnh vừa nãy lên mạng."

Jisoo cười khẩy, đôi bàn tay dài chạm vào ngực cô: "Ngốc hay không ngốc chứ, chị sắp cởi hết quần áo của em rồi, còn để ý đến điện thoại em để đâu sao?"

Lườm chị một cái, trong lòng Jennie thầm nói: "Em không phải ngốc, chị chưa nghe sao? ba năm... em đây là di chứng của sau khi mang thai. Đây là vì chị dẫn đến, Kim Jisoo, chị phải chịu trách nhiệm!"

"Uhm, em nói đúng!"

"Em nói đúng, chị còn cởi quần áo của em làm gì?"

"Có trách nhiệm với em, ba năm ngốc ngếch đó là vì lần đầu tiên em mang thai, không quen, mang thai nhiều lần thì sẽ quen thôi."

Jennie không cho là đúng, nói không biết xấu hổ!

Ngày hôm đó, Jisoo để Jennie nằm trên sofa, làm hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi cô chịu không nổi nữa, khóc lóc cầu xin, Jisoo lúc này mới tha cho cô.

"Soo... em yêu chị!" Sau khi xong xuôi, Jennie mệt mỏi nằm đó mới khẽ mở miệng nói.

Jisoo kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, em không yêu chị còn muốn đi yêu ai?"

"Thế thì chị có nghĩ em chỉ muốn sinh con cho chị?"

Jisoo càng kiêu ngạo hơn: "Em ngoài sinh con cho chị còn muốn sinh con cho ai? Em sinh cho ai, chị giết chết người đó, kể cả em cũng cùng chết. Sau đó chị cũng xuống đất cùng em!"

"..." tên họ Kim này lúc nào cũng cường quyền như thế!

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com