Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXIX

Trong phòng bệnh của doanh trại có ba đến bốn người đang nằm quần quại vì đau đớn, quần áo bị rách lộ ra những vết thương sâu tới độ thấy cả xương bên trong, Trân Ni hốt hoảng bụm lấy khuôn miệng mình khi nhìn thấy, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng không thấy đâu. Đưa mắt xung đạo thêm một dòng liền bắt gặp đốc tờ Camille đang mai vết thương cho một trong số người các người bị thương cô liền nhanh chân đến hỏi

"Đố tờ Camille anh có thấy Jisoo đâu không"

"Cô ấy đang được em gái mình chăm sóc bên phòng riêng của doanh trại"

Vừa nghe xong cô đã tức tốc chạy đi đến đó để tìm, cánh của bị mở bung ra bất chợt Trân Ni liền theo bất ngờ mà trán ăn trọn cú hất của cánh cửa đó mà ngã ngược ra phía sau. Cô ôm lấy cái trán đã đỏ lên của mình mà xuýt xoa nó. Đôi vai được nhiên được ôm chặt lấy bởi bàn tay của ai đó, cô liền ngước mặt lên để nhìn thấy rõ hơn không biết là do cơn đau từ trán hay nhìn được khuôn mặt của người trước mặt mình mà cô đột nhiên lại khóc òa lên như đứa trẻ, Jisoo lính quýnh không biết làm sao, chỉ nhanh chóng bế sốc cô đi đến nơi khác. 

"Nhưng chị chưa...." Lalisa nói định nói với theo câu gì đó nhưng thấy chị mình đến cả cái quay đầu cũng không có thì chắc cô có nói nữa cũng vô ít... tiếng nói bất đầu nhỏ dần trong họng lại đủ để bản thân nghe thấy " có xử lí xong vết thương trên đùi mình...."

Jisoo vẫn bế Trân Ni rời đi, nhưng cả hai hoàn toàn im lặng không nói một tiếng nào, Trân Ni chỉ im lặng ngắm nhìn người đang bế mình trong tay. 

"Chị bỏ em xuống đi"

"Trán em có đau không...?" lời hỏi thăm chưa dứt

Bỗng trên trời xuất hiện tiếng đạn rít vẫn rào rào không ngừng cùng những tiếng nổ vang rền khiến mặt đất rung chuyển như đổ ập xuống. Jisoo ấn mái đầu bé nhỏ sát vào ngực, nghiêng mình che chở cho Trân Ni mà không mảy may nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra với bản thân mặc kệ những vết thương vừa mới gặp trong trận đột kích vừa không lâu trước đây.

"Cúi xuống. Chắc chúng đang ném bom bờ bên kia, nhưng cũng có thể sẽ lệch sang phía bên này, hoặc cố tình ném vào bản doanh"

Vừa nói, Jisoo vừa ngước lên đôi mắt quan sát những chiếc máy bay đang lượn vòng tấn công, nhưng cành lá ngọn cây ken dày khiến cô nhìn không rõ, chỉ thỉnh thoảng thấy bóng những cổ kim loại lắp lóa phản chiếu qua những luồng nắng rọi xuống. Tiếng động cơ gào rú, xen lẫn tiếng xả đạn súng máy và tiếng súng đáp trả cùng với tiếng bom nổ vang lên liên tu bất tận.

"Em ổn chứ, có sợ không" Jisoo cúi xuống hỏi vẻ lo lắng, nhưng chỉ thấy mái tóc rối đang nép vào vai mình không chịu rời, bàn tay trắng thon dài bám chặt lấy cánh tay như muốn được bảo vệ, bao bọc. Cảm giác ấm áp lặng lẽ lan tỏa xâm chiếm trái tim cô. Cánh tay ấy ôm lấy cô càng thêm nâng niu trân trọng. "Đừng sợ, tôi còn ở đây thì không có chuyện gì đâu."

Jisoo cam đoan chắc nịch, nhưng cô dường như không nghe thấy bởi còn bận nhắm mắt bịt tai không muốn nghe hay nhìn gì hết. Những âm thanh vang rền và cảm giác mặt đất chao đảo vẫn từng đợt lúc xa lúc gần.

"Em đứng dậy chạy nổi không? Chúng ta nấp dưới cái ao cạn kia thì an toàn hơn ở đây. Khu này mà trúng bom thì khó tránh mảnh bom văng lắm."

Trân Ni không trả lời, cũng không có dấu hiệu thay đổi tư thế.  lo lắng ngước nhìn bầu trời lần nữa. Kinh nghiệm trong quân ngũ đã dạy Jisoo rằng, khi máy bay oanh tạc rút lui nhường chỗ cho đợt không kích mới chuẩn bị tấn công vào mục tiêu chính là khoảng thời gian có thể di chuyển tìm chỗ trú ẩn.

"Ta đi thôi, không máy bay lại nã đạn nữa." Jisoo nhỏm đứng đậy, nhưng Trân Ni đã níu lấy.

"Đi đâu? Đi đâu cơ? Úi chúng lại đến rồi. Còn bà với mẹ thì sao?"

"Phải đi mau lên. Chỗ này không an toàn. Đứng dậy chạy nhanh lên!"

"Máy bay khắp trời. Chúng đến nữa kìa."

"Em cứ chạy theo tôi."

Jisoo choàng tay quanh eo Trân Ni, nửa kéo, nửa dìu, dẫn cô chạy nhanh trên lối đi nhỏ hẹp. Tiếng động cơ máy bay ầm ầm vang dội, cành lá ngọn cây gẫy răng rắc rơi rào rào khiến tai ù đi.

"Cẩn thận, đạn súng máy! Chúng ta gần doanh trại quá."

Chân Trân Ni sắp khuỵu xuống, tay lạnh ngắt đầu chúi về phía trước vừa hay một vòng tay chắc chắn đã kịp giữ cô lại. Jisoo dìu cô bên mình chạy theo đường gấp khúc.  

"Kiểu này chắc chắn là bản doanh trúng bom rồi."

Jisoo hét cùng với tiếng ầm ĩ khắp không gian. Giọng nói nghe như đang lưỡng lự đôi đường. Bản năng của người chỉ huy khiến Jisoo không thể không lo lắng cho sự an nguy của cấp dưới và bản doanh mà mình chịu trách nhiệm, nhưng tình cảnh Trân Ni thế này, Jisoo cũng không đành lòng bỏ đi. Mặt đất nghiêng ngả rung lên, Trân Ni cảm thấy như thế giới đang sụp đổ. Tiếng bom nổ rền vang khiến tai cô không còn nghe thấy gì nữa. Điều duy nhất mà cô cảm thấy vững chắc như gọng kìm thép là vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình. Chỉ trong giây lát, đất dưới chân cô bỗng thụt xuống.

"Bom, cẩn thận!"

Hai cánh tay Jisoo ôm choàng lấy cô, một bàn tay che mái đầu ấn xuống nép vào ngực mình, tay kia quàng chặt lấy eo Trân Ni cho tới khi hai người sát vào nhau. Bỗng chốc, cô cảm thấy cả cơ thể văng lên giữa không trung, rồi rơi và lăn xuống một nơi nào đó. Trong cô chỉ còn lại cảm giác ấm áp, vững vàng, thế nên cô vẫn úp mặt, nép chặt vào vòng tay ôm, tin tưởng trao cả tính mạng lẫn trái tim mình cho Jisoo che chở.

"Jisoo. Kim Jisoo."

Trong khoảnh khắc mà sự sống cái chết chỉ cách nhau gang tấc, trong sự trống rỗng vô định, cái tên đầu tiên được Trân Ni gọi tới lại là cái tên mà suốt thời gian qua, cô chưa bao giờ thừa nhận tầm quan trọng của chủ nhân nó dù chỉ một chút. Cánh tay cô đang ôm quanh cổ người kia nên cảm nhận được có thứ chất lỏng gì đang chầm chậm chảy xuống.

"Máu! làm ơn, em xin chị, đừng chết mà." Trân Ni cuống quýt thì thào, cố đưa tay lần sờ tìm vết thương.

"NiNi.... Tôi yêu em!" Đôi môi ấm nóng cúi xuống đặt lên môi cô với tiếng thì thầm, chỉ khẽ như một hơi thở.

Mặt đất rung chuyển mạnh, mọi thứ ở xung quanh bay tán loạn lên không trung, rồi rơi xuống chồng chất lên hai người. Dáng người cao lớn còn cố choài lên che kín người cô như một tấm Khiên đỡ lấy mấy tảng đất lớn đang rơi xuống. Trân Ni chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nhưng cũng đủ làm mọi cảm giác tan biến. Mặc dầu vậy, trước khi bất tỉnh và rơi vào trạng thái chơi vơi vô tận, cô vẫn kịp lưu lại cảm giác ấm áp gắn kết trên đôi môi mình.

Cảm giác trống rỗng, không gian xung quanh bao bọc trong một màn mây dày trắng đục lạnh lẽo, mềm xốp, xóa nhòa mọi thứ, Trân Ni cố gắng lắc đầu, giơ tay xua lớp sương mù ấy đi nhưng dường như nó lại càng bám chặt lấy cô. Cô cố gắng kiếm tìm một điều gì đó đã vuột mất nhưng đám sương giá lạnh ấy lại chặn kín mọi hướng. Hình ảnh Jisoo đang đi đằng trước cô, vội vàng chạy lên nắm lấy cánh tay của người kia.

"Jisoo, đừng đi mà." Tiếng vọng lại như bỡn cợt, vang lên rồi chợt tan biến vào trong màn mờ đục bao trùm ấy bỗng hình bóng người kia vụt tan trong chốc lát. "Chị ở đâu vậy?" Cô lắc lắc đầu nhưng tiếng trả lời vọng lại từ khắp phía khiến cô không phân biệt được chính xác là chỗ nào.

"Trân Ni, tôi ở đây." hình ảnh kia lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Trân Ni. 

Trân Ni mừng rỡ chạy phía người kia, lần này Jisoo vẫn đứng đó đến khi cô đi đến và đứng gần với người kia. Bỗng máu từ đầu của Jisoo chảy xuống khuôn mặt của Jisoo như thác, Trân Ni một phen hoảng hốt đưa tay cố gắng cầm máu cho người kia.

"Đừng chết. Trời ơi... đừng chết. Làm ơn tôi xin chị mà.Sao máu chảy nhiều thế?" Cảm giác nặng trĩu tràn ngập trong tim khiến cô tìm cách giằng giật, lột bỏ thứ đang trói buộc lấy mình.

"Ni con... Ni... Mở mắt ra đi con." bà Thanh lính quýnh khi thấy con mình nói mớ khi đang bất tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền lại nhưng đôi tay cứ quơ qua quơ lại trong trung như cố gắng tìm lấy gì đó, miệng thì vẫn cứ lẫm bẩm bảo đừng chết đừng đi cứ thế lặp lại.

"Jisoo, Kim Jisoo"

Ngay khi cái tên ấy bật ra khỏi miệng thì màn sương mù dày đặc cũng cuộn tròn thu lại rồi bốc hơi thành khói, làm hiện ra dáng hình quen thuộc đang nhìn về phía cô, môi hé nở nụ cười tươi như những lần đầu gặp mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng chỉ trong giây lát, nét mặt người kia đã chuyển sang đau đớn, máu chảy đầm đìa. Trân Ni cố ngóc đầu, vội choàng mở mắt, thét lên một tiếng: "Đừng chết!"

"Không đâu con. Con không chết đâu, không chết. Bình tĩnh lại nào" Bà sáu đưa tay vuốt vuốt cái lưng của đứa cháu mình

Khuôn mặt cúi xuống gần kề chan hòa nước mắt dù miệng đang nở nụ cười vui mừng. Còn gương mặt già nua nhăn nheo cạnh đó lộ rõ vẻ lo lắng, hốt hoảng.

"Cháu thấy sao rồi?"

Trân Ni chớp chớp mắt một hồi, những hình ảnh trước mắt dần trở nên sáng rõ hơn: "Có chuyện gì vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra thế?... Con đang ở đâu ạ?"

"Ở nhà. Con có thấy đỡ hơn không?"

Trân Ni xoa xoa tay trên cái nệm mềm ấm của mình, tìm cách nhấc đầu lên mà chỉ thấy nặng trĩu.

"Đừng vội ngồi dậy con, cứ nằm yên đi."

"Con bị làm sao thế ạ?"

"Con bị một tảng đất lớn đổ ập xuống, lúc đưa được ra con còn bất tỉnh không biết gì."

"Đã lâu chưa mẹ?"

"Lâu rồi con. Vừa nghe dứt tiếng máy bay thả bom là mẹ với bà vội vàng về nhà. Thấy cổng đóng nên cũng nghi hoặc, mới vào trong vườn tìm con thì thấy con và con bé Chi Xô nằm bất tỉnh dưới cái ao cạn nước ngoài vườn. Mẹ vội đi gọi hàng xóm sang giúp."

"Đã xảy ra chuyện gì ạ?"

"Quân Nhật nó đến ném bom bên bản doanh nhưng một quả bom rơi chệch sang vườn nhà ta, còn một quả nữa bị lép không nổ. Con may là có con bé Chi Xô ngã đè lên trên. Lúc mẹ nhìn thấy con, mẹ sợ hết hồn, đất lấp kín hết cả."

"Chị ấy thế nào rồi ạ?"

"Con bé còn tỉnh lại trước con từ khi ở trong vườn. Đầu bị rách chảy máu, vậy mà vẫn còn sức bế con về nhà, còn gọi cậu đốc tờ sang đến khám. Xong có lính đến mời về để xử lý quả bom còn chưa nổ, phải tháo ngòi hay gì đó. Con bé ấy dặn mẹ là rồi sẽ quay lại thăm con."

Trân Ni thở dài, từ từ nhắm mắt lại. Câu nói của người kia liền một lần nữa hiện lên trong tâm trí cô  "Nini... Tôi yêu em..." Câu nói dịu dàng, âu yếm còn in sâu vào tâm trí một cách kỳ lạ. Trân Ni đưa tay sờ lên môi vẻ mệt mỏi. Nụ hôn ấm áp ấy sẽ còn để lại dấu ấn đậm nét không bao giờ phai nhạt trên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com