Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần cuối

"Tôi xin lỗi Kim tiểu thư, e là không được đâu." Anh ta nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương. Họ đang ngồi trong góc quán cà phê, an toàn tránh khỏi tai mắt của những vị khách không mời. Jennie phải nói dối là ra ngoài siêu thị mua thứ gì đó mới có thể lén gặp mặt nói chuyện với anh ta, nàng nhất định sẽ không rời đi cho đến khi nhận được thứ mình muốn.

"Làm ơn, tôi không thể sống trong chung cư hay căn hộ nhỏ nào đó khác sao? Phải có nơi nào đó ở được chứ!" Jennie đã nài nỉ anh ta đến mức sắp không chịu nổi mà hét lên. Nàng gần như muốn khóc, mắt long lanh nước. Kể từ sự cố trong bếp với Jisoo nhiều ngày trước, nàng không biết liệu những cảm xúc khó chịu trong lòng có ảnh hưởng không tốt đến nàng và con không.

"Nhưng ngài ấy đã ra lệnh để cô sống dưới sự chăm sóc của vợ ngài ấy thưa Kim tiểu thư, bởi vì ngài ấy đã làm cô có thai." Người nọ nhấm nháp cà phê và lau miệng bằng khăn tay, để lại những đốm nâu trên đó.

"Tôi cầu xin anh, hãy để tôi sống ở nơi khác đi. Tôi không quan tâm dù có là cống rãnh hay nghĩa trang đi nữa, ở đâu cũng được trừ nơi đó. Hay anh để tôi quay lại căn hộ cũ đi." Jennie đưa tay vuốt tóc để giảm bớt cảm giác tuyệt vọng của mình.

"Nhưng căn hộ đã được bán cho người khác rồi vì cô đã trễ hạn thanh toán. Tôi xin lỗi Kim tiểu thư, tôi chỉ thực hiện theo lệnh ngài Kim mà thôi."

"Nhưng anh không nhất thiết phải làm theo đúng những gì anh ta nói mà!" Jennie nhìn anh ta lâu hơn, mong rằng anh ta có thể thấy được nỗi đau trong mắt nàng. Anh ta có thấy, rất rõ ràng, nhưng vẫn không bị lay động.

"Tôi không phải người như thế, đó là lý do ngài ấy chọn tôi. Di chúc đã tuyên bố rằng nếu ngài ấy ra đi lúc cô vẫn chưa sinh đứa bé ra thì cô sẽ sống dưới sự chăm sóc của phu nhân, ngược lại thì sau khi sinh xong thì ngài ấy sẽ đưa cô một số tiền để cô sống ở nơi nào đó mà cô chọn. Tình cờ là ngài ấy qua đời trong lúc cô còn mang thai nên chuyện mới thành ra như vậy." Anh ta uống xong tách cà phê thì đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Anh giúp tôi đi, làm ơn..." Nước mắt nàng rơi giàn giụa.

"Tôi biết tình hình hiện tại có thể hơi khó xử, nhưng về mặt tài chính thì điều này rất có lợi với cô. Bây giờ là tôi xin cô, Kim tiểu thư, xin hãy nhận lấy những gì được trao cho cô. Tôi và cả cô đều biết rất rõ cô không thể một mình chăm sóc tốt cho đứa bé được."

Jennie không trả lời, vì nàng biết anh ta chỉ đang nói sự thật.

●●●

Jennie trở về căn hộ của Jisoo trong cái nắng điên đảo như muốn thiêu đốt của tiết trời Seoul. Nàng cảm nhận được mồ hôi trên da mình và nhịp tim đang tăng rất nhanh.

Khi gần đến tòa nhà nàng đã bắt đầu đứng không vững, tầm nhìn của nàng mờ và tối dần, nhưng Jennie vẫn bước đi.

Chân nàng loạng choạng từ bên này sang bên kia. Bảo vệ chú ý thấy nên đã lập tức đến cạnh nàng.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Jennie ngẩng lên nhìn anh ta và thấy khuôn mặt của anh ta bị biến dạng, hay đây chỉ là ảo giác thôi? Nàng không biết gì nữa.

"Tôi không sao, cảm ơn."

Nàng bắt đầu thấy không ổn nhưng vẫn kiên quyết bước đi, cần vào trong căn hộ của Jisoo trước đã, có gì tính sau.

Cửa nhà đã trong tầm mắt nhưng chân nàng gần như không chống đỡ nổi nữa. Mắt nàng cũng nhìn không rõ nữa rồi, nhưng Jennie vẫn cứ bướng bỉnh.

Nàng tựa người vào tường đi đến cửa, đã rất gần rồi. Chỉ một chút nữa thôi. Khi đến gần chuông cửa nàng suýt khóc vì nhẹ nhõm.

Jisoo giận dữ mở cửa, không có gì mới cả. "Cô đi đến chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy? Dì Lee nói cô đi siêu thị gần đây để mua đồ mà cả tiếng mới chịu về."

Jennie đến gần Jisoo trong tình trạng không còn tỉnh táo, nàng ngã xuống nhưng Jisoo đã kịp đỡ lại.

"Này Jennie! Cô bị sao vậy?"

Lần đầu tiên Jennie được Jisoo chạm vào người, thật ấm áp và an toàn, nhưng bóng tối đã nhanh chóng bao trùm lấy nàng. Mắt nàng nhắm lại, đến lúc đó Jisoo biết nàng đã bất tỉnh.

"Dì Lee! Gọi Minji--"

Jennie không nghe hay thấy được thứ gì nữa vì cơ thể nàng đã ngã xuống và mềm nhũn trong vòng tay của cô.

●●●

Tôi không biết mình sống để làm gì.

Tôi không biết sự tồn tại của mình có cần thiết không.

Tôi không phải người bình thường, bởi vì con người làm gì có ai khao khát được đau đớn, ham muốn được đánh đập, hay mong đợi được kết thúc. Loài người sẽ không mỉm cười khi bạo lực con suýt chết, sẽ không cười vang khi thấy bạn mình nằm trên giường bệnh, sẽ không ăn mừng cái chết của một thành viên trong gia đình.

Tôi không giống người bình thường.

Tôi đang nấu bữa tối cho mình và bà ta. Đã đến lúc rồi. Bà ta không biết, nhưng đã đến lúc rồi. Tôi cười và bước chân đến bồn rửa, nơi con dao đã được rửa sạch sẽ.

Ồ, sẽ không lâu nữa đâu.

Tôi giữ lấy nó trong tay và đi về phía bà ta. Bà ta vẫn chưa nhận ra. Tôi bắt đầu bật cười và bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Tôi ghét cặp mắt đó. Tôi hận bà ta.

Chúng tôi đang đối mặt với nhau. Ôi, thật gần làm sao! Bà ta cần phải nhìn vào mắt tôi khi tôi làm chuyện này. Tôi cười lớn hơn nữa.

Tôi nâng dao lên và đâm xuống da. Không biết da của ai nữa. Là của tôi hay của bà ta? Tôi nhìn xuống thấy lòng bàn tay bà ta mở ra, máu chảy dài từ cánh tay bà ta xuống đến tận đây. Thật đẹp! Bà ta che lại rồi, thô lỗ quá đi mất. Hừm, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có bà ta, phải không?

Tôi kẹp cổ bà ta, rạch xuống.

●●●

"Cô ấy sẽ ổn thôi."

Jennie nghe thấy tiếng động ngoài phòng. Nàng cố mở mắt, nhưng mí mắt nặng như đeo chì không mở lên được. Mùi hương trong căn phòng có hơi khác một chút khiến nàng thấy buồn nôn. Nàng cử động tay, cảm nhận được mình đang nằm trên giường. Giường cũng khác nữa, không được mềm như mọi ngày.

"Jennie? Jennie, cô có nghe thấy tôi không?" Một giọng kì lạ đang nói chuyện với nàng. Nàng thử mở mắt nhưng bị chói mắt bởi ánh sáng trên trần nhà thế nên đã lấy tay che lại và nhìn đi chỗ khác.

"Bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh rồi."

Bây giờ nàng nhớ rồi. Nàng ngất xỉu khi về đến căn hộ của Jisoo, có lẽ nàng đang ở bệnh viện.

Bác sĩ bước vào cùng một Jisoo đang cực kì giận dữ và dì Lee đang lo lắng.

"Chào buổi sáng." Bác sĩ đứng cạnh giường kiểm tra cho nàng.

"Con tôi có sao không?" Jennie vòng tay quanh bụng.

"Đứa bé vẫn ổn. Tôi cần hỏi cô một số câu hỏi để chẩn đoán bệnh. Cô thấy ổn không?" Nàng gật đầu với ông. "Được rồi, vậy dạo gần đây cô có ăn uống điều độ không? Tốt hơn là cô nên thành thật."

Jennie nuốt nước bọt. Không có. Nàng đang suy nghĩ tìm kiếm nơi ở mới và liên tục bị căng thẳng vì lo lắng cho mình và con, làm gì có tâm trạng ăn. "Kh-không." Nàng thấy Jisoo đang khoanh tay và nghiến chặt hàm.

Điều này thật tệ.

"Cô biết mình bị thiếu máu phải không, sự thiếu hụt chất sắt trong hệ thống tuần hoàn khiến cô bị ngất xỉu. Trong khoảng thời gian cô ăn uống thất thường có làm việc nặng nhọc không? Hay có đi đâu không?"

"Tôi từ...từ quán cà phê về...về chỗ của Jisoo."

Giờ Jisoo đã bốc khói.

"Đi dưới cái nóng mùa hè có thể khiến mạch máu của cô dãn ra, huyết áp tụt xuống và đầu dễ bị lâng lâng, chao đảo." Ông viết chẩn đoán của mình vào giấy. "Bây giờ cô có thể về nghỉ ngơi rồi, nhưng tôi cảnh báo cô đừng lặp lại chuyện này nữa. Tránh để bản thân căng thẳng, cô rõ chưa?

"Vâng."

.

Khi được xuất viện, dì Lee đi dọn dẹp đồ cho Jennie chuẩn bị về. Jennie chậm rãi ngồi xuống, Jisoo chạy nhanh đến bên nàng từ đầu bên kia phòng, tay cô chạm nhẹ vào khuỷu tay nàng.

"Không sao rồi chứ?" Jisoo hỏi han. Mặt cô vẫn vô cảm nhưng nàng nghe ra được sự quan tâm của cô. Nàng biết sự ghét bỏ của Jisoo vẫn lấn át mọi thứ, nhưng như người nọ đã nói, "nhận lấy những gì được trao". Đối với nàng chút quan tâm nhỏ nhặt này vẫn đáng giá hơn hàng triệu thứ khác.

"Ừ, tôi nghĩ vậy." Jennie lẩm bẩm. Nàng nâng người dậy nhưng hơi ngã về sau một chút, vẫn thấy đầu hơi lâng lâng. Jisoo đỡ nàng, cô thì thầm gì đó với nàng.

"Nằm lại đi, tôi bế cô." Jisoo vẫn ghét bỏ nàng, nhưng có hơi mủi lòng khi thấy Jennie bất lực như vậy. Cô đã đối xử tồi tệ với nàng, hoàn toàn là lý do khiến Jennie cảm thấy căng thẳng và lo âu. Cô ghét nàng, nhưng cô không vô nhân tính đến mức thấy chết mà không cứu. Chỉ lần này thôi, cô ghi nhận.

Jennie nhìn chằm chằm cô, sững sờ. "Không sao đâu, chúng ta có xe lăn mà."

Jisoo đảo mắt. "Bây giờ tôi đang mệt mỏi và sắp phát điên vì cô rồi Jennie, tốt hơn là đừng khiêu khích chút kiên nhẫn nhỏ nhoi này của tôi. Im mồm đi và để tôi bế cô."

Jisoo đặt cánh tay dưới chân và trên vai Jennie, để nàng nằm gọn vào lòng mình và bế nàng đến sảnh chỗ dì Lee và Minji đang đợi. Jennie chôn mặt vào ngực Jisoo, ngửi thấy hương nước hoa đắt tiền trên người cô. Tên là gì nhỉ? À là Miss Dior Blooming Bouquet Eau De Toilette hay gì đó đại loại thế. Nàng cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Jisoo khi áp sát tai vào. Thật êm tai.

Hơi thở ấm nóng của Jisoo phả vào trán nàng, cô có vẻ mệt khi phải bế một cô gái có trọng lượng tương tự mình cộng thêm cái thai trong bụng. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được làn da nhẵn nhụi của Jisoo. Nàng không biết điều gì đã xảy ra với mình nhưng...

Nàng hy vọng đây không phải lần cuối.

●●●

Mình mới edit chap H vào hôm qua mọi người ạ, vất vả hơn mấy chap bth nhiều, nể các editor dịch mượt đoạn H quá. Đáng lẽ định cho qua luôn nhưng thấy cũng kì nên cố lắm mới viết hết được, thú thật mình cũng không hẳn thích xôi thịt lắm.

Với trình độ edit H như học sinh tiểu học của mình thì mong đến lúc đó các bạn không tụt mood quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com