Chap 9
Jisoo hơi bất ngờ, cô cầm lấy chiếc điện thoại rồi phì cười. Jennie không giận cô đã là may rồi, bây giờ nàng còn xin lỗi như vậy khiến cô bất chợt cảm thấy áy náy, chuyện đó không phải cũng do cô mà ra sao?
" Lỗi của chị mà, tối rồi, em ngủ ngon nhé. "
Cô nhắn xong cũng liền bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục chuyện sấy tóc của mình, điện thoại cứ yên lặng như vậy một lúc lâu sau đó hiện lên tin nhắn chúc ngủ ngon từ nàng, không biết nàng đang bận chuyện gì mà lại trả lời lâu như vậy, hoặc cũng rất có thể người ta là muốn nói gì đó nhưng chẳng biết cách nói như thế nào, cứ nhập tin rồi lại xoá, cứ như vậy rồi cũng chẳng tới đâu.
Jisoo sấy khô tóc rồi cũng leo lên giường, cô là không muốn làm bất cứ ai khó chịu, với cả, cô thích Jennie, chuyện này cứ để lắng một chút vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà không phải sao.
Hai ngày sau đó, không có một cuộc gặp gỡ nào diễn ra, những dòng tin nhắn cũng chỉ đến đó, ngoài ra cũng không ai bắt chuyện, Jisoo trong hai ngày đó tranh thủ hoàn thành bộ hồ sơ của mình trước khi vào làm chính thức, còn nữ sinh viên kia thì vẫn như vậy, những buổi không có tiết học vẫn có mặt ở quán nhưng lại nhàm chán hơn trước, cứ hay bâng quơ nhìn ra ngoài cửa, mỗi người bước vào đều được nàng nhìn ngó thật kĩ như đang trông mong ai đó.
Chaeyoung vừa mới được nàng tha lỗi, cho dù nhận thấy sự thay đổi cũng không dám lên tiếng trêu chọc, chỉ cười tủm tỉm như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jennie liếc cô một cái.
" Cậu bị cái gì mà cười hoài vậy? "
" Mình sao? Mình hỏi cậu mới đúng đó, hai ngày nay cậu bị cái gì vậy? "
Chaeyoung cười, tình thế bỗng dưng đảo ngược, bây giờ nàng mới là người phải lúng túng, Jennie lắc lắc đầu, vờ quay đi nơi khác.
" Mình... mình có bị gì đâu chứ. "
Jennie có hơi ấp úng, nàng biết dạo gần đây nàng khác biệt, nếu trách thì trách Jisoo biệt tăm biệt tích, nàng đã hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy vào hai ngày nay, như vậy cũng không thể quan sát được nét mặt của người đó là vui hay buồn, và nếu được xem người đó có chủ động bắt chuyện với nàng như thường lệ hay không, nếu là có thì nàng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều nhưng đằng này lại không thấy tăm hơi, không nhẹ nhõm mà lại còn thêm nặng lòng.
Nhưng nàng chắc chắn một điều, đó không phải là vì nàng thích cô ấy, chỉ là vẫn còn cảm thấy tội lỗi thôi. Nếu Chaeyoung nghĩ giống như nàng thì sẽ chẳng có gì để nói, cô luôn nghĩ ngược lại những gì mà nàng đinh ninh, nhưng nhiều khi điều đó lại vô tình là sự thật.
" Nè, cậu biết nhìn cậu bây giờ giống ai không? "
" Giống ai? "
" Giống mấy người đang yêu. "
" Cậu! " - Jennie nghiến răng nhìn cô, hai bên má bỗng xuất hiện một tầng mây hồng rõ rệt. - " Mình nói là mình không có rồi mà. "
" Cậu ngày nào cũng chờ cô chủ của cậu đến, không giống tương tư thì là gì? " - Chaeyoung cười lên thích thú, nếu nói là yêu thì có hơi quá nhưng nếu nói Jennie hoàn toàn không có tình ý với người đó thì cô không tin đâu, với thái độ này, ít nhất cũng đã có một chút tiến triển, còn chưa kể đến chuyện hai người họ ở gần nhau như vậy. Cô xoay lưng đứng tựa vào quầy, hai tay khoanh trước ngực. - " Mà nè, dù gì mình cũng thấy chị ấy tốt hơn Jinwon nhiều, rất nhiều là đằng khác. "
" Cái tên người yêu cũ của cậu! Khốn thật. "
Jennie không thể không phủ nhận, Jisoo tốt hơn người yêu cũ của nàng nhiều, và như Chaeyoung nói, rất nhiều là đằng khác nhưng điều đó không phải chỉ thể hiện với mỗi mình nàng, Jennie còn chưa kịp lên tiếng thanh minh thì cửa quán đã mở, nàng theo quán tính đứng dậy chào vị khách mới nhưng rất mau nhận ra đó là ai. Chaeyoung cũng giống như nàng vậy, chưa đến một giây đã đảo mắt, tỏ thái độ chán ghét đến khó coi đi đến bên cạnh nàng.
Người đó không ai khác là Jinwon, anh ta biết nàng làm việc ở đây, rõ ràng là cố tình, càng đáng nói hơn anh ta không phải chỉ đến một mình mà còn tay trong tay cùng một người con gái khác, điều này đương nhiên không làm ảnh hưởng đến nàng, nhưng gương mặt đáng ghét của anh ta thì có.
Chaeyoung đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía đâu đâu không rõ, có một chút hướng lên trần nhà.
" Mới nhắc liền tới, linh như vậy mốt đốt rác cũng về. "
Jinwon nhíu mày như hiểu được ý gì đó nhưng lại không chỉ đích danh, hắn bỏ hai tay vào túi quần, bây giờ là khách, khách hàng là thượng đế, thật sự muốn xem hai người họ lên mặt được bao lâu.
Jennie hừm nhẹ một tiếng ra hiệu cho Chaeyoung thôi đi, nàng không muốn có chuyện, và nhất là ở nơi này, nàng không muốn vì chuyện riêng của nàng mà làm cho việc kinh doanh của dì Kim bị ảnh hưởng. Nàng hít sâu một hơi rồi nhìn lên hai người họ với vẻ mặt tươi cười, nụ cười ít gượng gạo nhất mà nàng có thể bày ra.
" Quý khách muốn dùng gì? "
" Em muốn uống gì? " - Jinwon xoay sang cô gái bên cạnh, ngọt ngào hỏi rồi chạm nhẹ lên chóp mũi cô ấy.
Những hành động này thật khiến cho nàng sởn da gà, lúc trước quen nhau, vì nàng cổ hủ hay vì cảm giác không mấy an toàn nên không hề có sự động chạm nào giữa hai người, sâu xa nhất chỉ đến mức nắm tay nhưng nàng thề mình chưa từng ỏng ẹo như vậy khi đi bên cạnh anh ta.
" Em muốn uống đá xay nhưng mà em đang bị viêm họng a ~ "
" Vậy không đá là được chứ gì? "
Chaeyoung trợn trừng mắt lên nhìn hai người họ, với một nhân viên pha chế như cô, không đâm chết bọn họ đã là may lắm rồi. Jennie biết rõ rằng mình đang bị trêu chọc, cố gắng bình tĩnh giải thích.
" Quý khách, đá xay nhất thiết phải có đá. "
" Cô lạ nhở? Không nghe câu khách hàng là thượng đế sao? "
Chaeyoung nghiến răng, cô không hiền như người bạn này của cô vậy, cô đẩy Jennie ra sau lưng, làm thay vị trí nàng trong vài phút, gương mặt tươi cười gượng gạo hơn bao giờ hết, phải hân hoan chào đón kẻ không cần thiết, cảm giác còn tệ hại hơn nợ môn gấp nhiều lần.
" À hiện tại bên chúng em đang hết đá, quý khách vui lòng thay bằng đá xanh hay đá hoa cương được không ạ? "
" Cô giỡn mặt với tôi đó hả!!? " - Jinwon gằn giọng, mỗi gần gặp nhau đều khiến anh tức điên nhưng lại thích tự mình chuốc lấy. - " Bây giờ tôi muốn uống đó! Không được thì kêu quản lý ra đây gặp tôi!! "
" Chaeyoung. "
Jennie cảm thấy mọi chuyện dần đi quá giới hạn liền ngăn cô bạn của mình lại, nàng biết họ quá đáng nhưng hiện giờ bọn họ đang ở trong giờ làm, đang là một nhân viên, dù như thế nào cũng không nên như vậy, chỉ khiến phần lỗi nghiêng về phía mình nhiều hơn thôi. Nhưng những người quá quắc như vậy rất khó giải quyết, sao anh ta cứ bám mãi cuộc đời nàng vậy.
" Nếu anh muốn gây chuyện thì về đi, ở đây là nơi tôi làm việc. " - Jennie nhíu mày, khó khăn nói ra câu nói đó, giọng điệu của nàng lộ rõ sự khó chịu nhưng việc đó lại càng làm cho Jinwon toại nguyện, anh ta tới đây với chủ đích cũng chỉ có thế thôi, làm nàng khó xử.
" Tôi muốn gây chuyện với cô? Cô tưởng tôi rảnh lắm hay sao? Cô phiền phức nên đi đâu cũng mang tới phiền phức thì có, kêu quản lý ra đây gặp tôi!! "
Jennie như chết lặng, người này là thật sự muốn làm loạn sao, những ánh mắt đổ dồn về quầy ngày càng nhiều vì tông giọng chói tai của anh ta tăng dần theo từng câu nói và chẳng có câu nào là dễ nghe. Nàng khẽ tặc lưỡi, hai tay nắm chặt lấy góc tạp dề, nếu để cho dì Kim biết chuyện thì sẽ không hay đâu, nàng thật sự không muốn như vậy nhưng Jinwon cũng không muốn thoả hiệp với nàng.
" Ở đây tôi không bán cho những kẻ không biết tôn trọng người khác. "
Jennie trừng to mắt, nàng nhìn ra sau nhưng Chaeyoung chỉ biết lắc đầu vì cô không phải là người nói ra câu đó, nàng nhìn về hướng cửa, không biết Jisoo đã đứng đó từ lúc nào, nàng bây giờ là nên cảm thấy may hay xui xẻo, may vì có người bênh vực hay xui xẻo vì để cho con gái của chủ quán thấy cảnh người mà mình từng quen biết đến đây làm loạn, nàng cũng chẳng có thời gian để nghĩ.
Jisoo đến không sớm cũng không muộn, vừa vặn nghe được câu nói khó lọt tai của hắn vừa thốt ra. Gương mặt cô đanh lại, bước dần về phía hai người đang gây chuyện.
Jinwon như điếc không sợ súng, đứng vênh váo chẳng khác gì mấy đứa trẻ đang ở độ tuổi bồng bột, và cũng chẳng thể nào hơn khi cái đầu chỉ dừng lại ở ngưỡng đấy.
" Cô là ai nữa đây!? "
" Tôi là chủ, tôi nói rồi, ở đây không tiếp những người như anh, vô ý thức. " - Jisoo mở to mắt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì mà lại thích làm phiền người khác như vậy, dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng những lời khó nghe đó cho dù ở trong hoàn cảnh nào cũng không nên để nó thốt ra khỏi miệng.
" Cô!! Hay, ở đây các người không cần khách có đúng không!? "
" Chúng tôi cần khách, quý nữa là đằng khác, thứ chúng tôi không cần là anh, anh không phải là khách, không được chào đón ở đây, mong anh về cho, họ còn phải làm việc, còn phải yên tĩnh đọc sách, không ai muốn nghe anh lớn tiếng. "
Jisoo tiến lên một bước, những người khách ngồi bên trong, họ đến đây là cần một không gian như mong muốn, cần một không gian yên tĩnh hay đủ thoải mái để họ làm việc, người này thật sự là một mối phiền.
Cô gái lúc nãy đi bên cạnh Jinwon dường như đã cảm thấy không tốt, cô như gượng chạy khỏi cửa hàng. Jinwon gương mặt không thể nào tức tối hơn được nữa nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài một cái chỉ tay cảnh cáo. Không gian khi họ bước ra ngoài dường như đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Jennie trân mắt nhìn cô, từ đầu đến cuối không nói được nửa lời, nàng lại rút ra một kết luận, Jisoo không phải dạng người hiền lành, không phải hung hăng theo kiểu người ta thường thấy, mà lời lẽ sắt bén có thể khiến người ta chết đứng.
Cô nghiêng người nhìn theo bóng lưng của Jinwon, khẽ nghiến răng.
" Thằng nhóc con. "
____________
Những người tàn ác thì được sống thảnh thơi, report pequametmoi dùm mình đi trời ơi, sao bơ vơ quá, mấy đứa ăn cắp này sao sống thảnh thơi được z
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com