Chương 2: Đi Học Hộ
Tin nhắn vừa gửi đến là từ Kim Jae, giục cô gửi ảnh.
Ánh mắt Jennie lướt qua chiếc váy đỏ trên tay. Chất vải vô cùng cao cấp, cô khẽ vuốt ve phần chân váy, sau đó dùng ứng dụng mua sắm để tra cứu nhưng không tìm thấy mẫu tương tự.
Có lẽ đây là váy đặt may thủ công. Trước đó, Kim Jae cũng từng hỏi số đo và chiều cao của cô.
Ngón tay Jennie gõ vài chữ trên màn hình điện thoại rồi gửi tin nhắn đi.
[Chiếc váy chị mua cho em hở ngực quá, sao mà mặc ra ngoài được?]
Tin nhắn trả lời từ Kim Jae đến rất nhanh.
[Không cần mặc ra ngoài. Chỉ cần mặc cho mình chị xem là được.]
Sự chiếm hữu đúng là không vừa.
Jennie cầm điện thoại, ngón tay khựng lại một chút. Cô mím môi, khẽ cười - thật sự rất muốn biết "Kim Jae" trông như thế nào ngoài đời.
Hai người đã yêu qua mạng được gần nửa tháng. Chuyện tặng quà là do chính Jennie khơi mào trước.
Theo định vị trên ứng dụng, đối phương cách cô hơn hai trăm cây số. Jennie chạm vào biểu tượng ở đầu trang, khoảng cách vẫn không thay đổi.
Cô cũng muốn gặp người kia, nhưng mới yêu online được bao lâu chứ, gặp sớm vậy liệu có hơi nhanh không?
Vừa rồi, Jennie xoay người, chụp mấy bức ảnh tự sướng trong chiếc váy cổ trễ. Đường cong đầy đặn lấp ló qua làn vải mỏng khiến chính cô cũng đỏ mặt.
Những tấm ảnh kiểu này... thực sự rất ngại gửi đi.
Nhưng ngón tay nhanh hơn cả suy nghĩ, trước khi kịp suy xét, Jennie đã ấn gửi.
Chết mất thôi! Xấu hổ quá!
Trong lòng Jennie gào thét, suýt chút nữa nhảy lên giậm chân mấy cái. Cô vội đặt điện thoại xuống, không dám mở ra dù nó rung lên vài lần.
Chắc chắn Kim Jae lại nhắn gì đó khiến cô đỏ mặt rồi. Cô quyết không mở ra xem.
Chỉ nghĩ đến việc phải đến trường thay Park Chaeyoung vào chiều nay là Jennie đã đau đầu. Cô chưa từng làm chuyện này, không biết còn quẹt mặt vào cổng trường được không nữa.
Năm ngoái vừa tốt nghiệp, do thường xuyên ra vào cổng nên Jennie khá thân với chú bảo vệ. Thậm chí, có lần máy nhận diện khuôn mặt không hoạt động, chú ấy còn mở cổng tay cho cô vào.
Lúc tốt nghiệp, tấm băng rôn treo trên cổng viết: "Cánh cổng nhà trường mãi mãi mở rộng chào đón các em."
Jennie thầm nghĩ, nếu tin vào câu đó, chắc là cô có vấn đề.
Jennie cởi váy dài, bước vào phòng thay đồ. Cô mở cánh cửa tủ bí mật ở góc trong cùng.
Ngay khi cửa mở, Jennie cắn môi dưới, má trắng muốt thoáng ửng hồng.
Bên trong tủ toàn những thứ khiến người ta đỏ mặt. Lần nào vào phòng thay đồ, Jennie cũng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng.
Toàn bộ số đồ này đều là quà từ Kim Jae: Váy ren gợi cảm, bộ nữ hầu gái kèm tất đen, thỏ tai dài, yếm đỏ... thậm chí có cả đồ lót ren bán trong suốt...
Jennie lập tức đóng sầm cửa tủ, chọn một bộ đồ đơn giản hơn, sơ mi hồng và quần jeans xanh đậm.
Cô thích sơ vin áo vào quần, vừa tôn dáng vừa kéo dài đôi chân, làm lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn mà không hề yếu ớt.
Trước khi ra khỏi nhà, Jennie đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.
Chưa kịp ra khỏi cửa, cô lại tháo mũ xuống, tóc vừa gội xong bị mũ ép trông thật xấu. Cô chỉnh lại mái tóc mềm, tạo kiểu xoã tự nhiên.
Buổi học bắt đầu lúc hai giờ, Jennie cần có mặt ở trường trước một giờ rưỡi, tiện thể tìm góc khuất trong lớp ngồi trốn.
Học suốt mấy năm, cô thừa hiểu chỉ cần không mặc đồ quá nổi bật, không nhuộm tóc màu sáng chói, thì giáo viên sẽ chẳng thèm gọi tên cô.
Dựa vào mối quan hệ "sống chết có nhau" với chú bảo vệ suốt bốn năm đại học, Jennie dễ dàng lẻn vào trường. Nhìn những gương mặt sinh viên rạng rỡ, cô khẽ thở dài.
Rời khỏi trường, bước vào xã hội, đúng là con người sẽ bị rút cạn sức sống.
Nhóm chat lớp đại học vẫn hoạt động. Cô mở lên, là lớp trưởng cũ @tất cả để thông báo họp lớp.
Jennie cũng bị nhắc tên.
Cô chẳng muốn đi chút nào. Đến giờ cô còn chưa nhớ hết mặt mũi bạn cùng lớp, huống hồ gì lớp trưởng...
Thôi, miễn bình luận.
Vừa bước qua cổng trường, Jennie định đi về phía tòa giảng đường thì chợt nhận ra Chaeyoung vẫn chưa gửi thời khóa biểu buổi chiều.
Kim Jennie: [Gửi thời khóa biểu qua đây.]
Bốn năm học ở đây, Jennie đã quá quen thuộc với từng ngóc ngách trong trường.
Chaeyoung chắc còn đang trên máy bay, nên không nhận được tin nhắn của cô.
Chưa đến 1 giờ 30, Jennie cũng không vội. Cô rảo bước về phía căn-tin, định mua kem ăn giải khát.
Căn-tin lúc này không đông lắm. Jennie cầm cây kem ốc quế, tìm đại một chỗ ngồi.
Đột nhiên, có bóng người che phủ phía trước cô.
Ngẩng đầu lên, Jennie đối diện với ánh mắt bối rối của một nam sinh cao ráo.
Cậu ta siết chặt điện thoại, căng thẳng hỏi: "Chị ơi, em... em có thể xin IG của chị không ạ?"
Jennie khẽ cười, bốn chữ buột miệng lập tức dập tắt hy vọng của cậu ta: "Chị thích phụ nữ."
Cậu nam sinh tiu nghỉu, lủi thủi rời đi.
Khi kem còn nửa cây, Chaeyoung cuối cùng cũng gửi thời khóa biểu qua.
Chiều nay có hai tiết, một tiết chuyên ngành, một tiết tự chọn.
Khá đơn giản.
Khoan đã!
Ánh mắt Jennie chợt dừng lại, ngón tay phóng to ảnh chụp thời khóa biểu. Khi nhìn thấy tên giảng viên dạy môn tự chọn triết học, suýt chút nữa cô bóp nát cây kem trong tay.
Cái gì?
Kim Jisoo?!
Đại ma vương lạnh lùng, khắc nghiệt, nổi tiếng không nể nang ai đó sao?!
Xong rồi...
Danh tiếng của Kim Jisoo, Jennie đã nghe từ lâu. Nghe đồn sinh viên đều cầu nguyện tránh được lớp triết học của cô ta, nếu không, việc thi lại và học lại là chuyện thường như cơm bữa.
Đối với lớp tự chọn còn khắc nghiệt như thế, huống chi là lớp chuyên ngành.
Còn nghe nói, ai cúp học của Jisoo một lần sẽ phải học lại nguyên năm, không có cơ hội thi lại.
Nếu sớm biết tiết học mà Chaeyoung muốn trốn là của Kim Jisoo, Jennie thà bỏ luôn tình yêu còn hơn bỏ một buổi học. Thậm chí, cô sẵn sàng trói Chaeyoung, xách đến tận lớp.
Chỉ còn 23 phút nữa là vào học. Jennie quyết định đi sớm để giành chỗ.
Không kiềm được, cô gọi thẳng cho Chaeyoung, mắng té tát: "Sao em không nói sớm là tiết của Kim Jisoo?!"
"Có gì đâu chị? Chỉ là môn tự chọn thôi mà. Em nghe người ta bảo tự chọn toàn môn dễ qua, chị cứ yên tâm."
Nghe giọng điệu thờ ơ bên kia, Jennie suýt nữa cắn lưỡi: "Vấn đề là... em trốn tiết của Kim Jisoo!"
Jennie hạ giọng, đứng dưới bóng cây, đá nhẹ viên sỏi dưới chân: "Em mới vào đại học, không biết cô ta nghiêm thế nào đâu. Chỉ cần trốn một lần là học lại, không có thi lại đâu."
"Không thể nào, môn tự chọn thôi mà. Cô ấy có biết em là ai đâu. Chị cứ giả vờ giỏi giang là được."
Jennie muốn lôi Chaeyoung ra khỏi màn hình, cho em gái một trận rồi nhét ngược vào.
"Nếu phải học lại, đừng có trách chị."
"Rồi rồi, em biết mà."
Nói chuyện một lúc, Jennie quên mất thời gian. Khi nhìn lại đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp.
Cô vội ôm sách, bước nhanh.
"Bạn ơi, sách rơi kìa."
Giọng nói vang lên từ phía sau, trong trẻo như nước suối đầu xuân.
Jennie vô thức quay đầu lại.
Nhìn xuống chồng sách, cô nhận ra chỉ còn một quyển. Quyển còn lại đang nằm trong tay một người, đôi tay thon dài, trắng muốt, nhẹ nhàng đưa quyển sách về phía cô.
"Cảm ơn..." Khi ngước mắt lên, âm cuối của chữ "ơn" gần như tắt ngấm.
Người đứng trước mặt cô là một người phụ nữ cao ráo, khí chất trưởng thành. Chiếc áo sơ mi xanh đậm kẻ sọc cùng cặp kính gọng vàng trên sống mũi khiến cả người cô toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách.
Jennie nín thở, đôi mắt khẽ co lại. Người phụ nữ trong những bức ảnh chụp lén mờ nhòe kia giờ đang đứng ngay trước mắt cô.
Đây chính là Kim Jisoo!
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Jennie không giữ nổi bình tĩnh, cuốn sách trên tay trượt khỏi ngón tay, rơi thẳng xuống đất. Hai bàn tay đồng thời vươn tới nhặt cuốn sách, kết quả lại chạm vào nhau, tạo thành một khoảnh khắc như mười ngón tay đan xen.
Mềm mại, ấm áp, xương ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay khẽ lướt qua nhau, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Đầu óc Jennie trống rỗng, trong lòng chỉ vang lên hai từ: Xong rồi!
Cô vội vàng rụt tay lại, cúi xuống nhặt cuốn sách, lí nhí cảm ơn, rồi ôm sách chạy nhanh về phía đám đông đang tiến về giảng đường.
Jisoo đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng hấp tấp của cô sinh viên trẻ, ánh nhìn thâm trầm đầy suy tư.
...
Jennie theo dòng người vào lớp học đầu tiên.
Cô ngồi ở hàng ghế áp chót, giáo sư bộ môn vừa bước vào, nhìn hàng ghế trống trước mặt, liền đẩy gọng kính, cười thân thiện: "Các em ngồi phía sau có nhìn rõ không? Lên phía trên đi, còn nhiều chỗ trống lắm."
Jennie: "..."
Bất đắc dĩ, cô cùng vài người bạn đồng cảnh ngộ lục đục dời lên hàng ghế đầu, ngồi ngay trước bục giảng, cảm giác như ngồi trên đống lửa, chỉ mong chuông tan học vang lên thật nhanh.
Vị giáo sư có vẻ khá tùy ý, từ đầu giờ đến giờ không đứng trên bục giảng mà đứng ngay trước mặt Jennie. Một tay ông đặt trên bàn cô, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp, khiến cô không dám thở mạnh, chỉ cần cựa quậy một chút cũng thấy tội lỗi.
Chỗ của cô nằm sát lối đi, đối diện cửa lớp đang mở, gió thổi làm mọi thứ trở nên mát mẻ. Từ góc mắt, Jennie có thể thấy rõ toàn bộ hành lang.
Cô chưa bao giờ chăm chú nghe giảng như lúc này. Mà bài giảng hôm nay lại là giải phẫu học, đầy những hình ảnh màu mè của cơ thể người trên giáo trình. Jennie nghiêm túc ghi chú theo từng slide chiếu trên màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com