Em không muốn cuộc đời thế này
"Em nghĩ là sắp đến ngày đẹp trời rồi đấy."
Thằng nhóc Jeon đi cạnh tôi trên đường về nhà, ung dung nhìn lên những tảng mây trắng muốt giữa màu trời ráng chiều.
Gần đây nó vui vẻ đến lạ, trên người cũng không còn xuất hiện mấy vết thương lớn nhỏ bắt mắt nữa. Nó khoe với tôi nó đạt được điểm tuyệt đối hầu hết các môn dù cho tối nào nó cũng lang thang ở nhà tôi đến tận khuya.
"Phải nhanh lên thôi anh, sang mùa đông là không còn mặt trời đâu."
"Ừ."
Tôi dạo bước theo sau nó vào một cửa hàng bán kem gần khu gara cũ. Lâu rồi tôi không ghé vào đây, không biết mấy thằng kia sống thế nào.
Jeon mua cho tôi một cây kem dưa hấu bằng tiền tiêu vặt ít ỏi của nó. Tôi không phải đứa thích ăn kem, nhưng tôi vẫn cầm lấy như một lẽ hiển nhiên.
"Vậy thì đến lúc nên tìm một kiểu chết đẹp đẽ rồi nhỉ?"
Thằng Jeon mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
"Chết cũng cần đẹp nữa hả?"
"Sao không? Khi mày sống thì không ai nhìn, nhưng khi mày chết, ai cũng nhìn đấy nhé. Anh mày trọng sĩ diện lắm. Nếu muốn chết đuối thì phải chọn bộ đồ đẹp nhất, uống thuốc thì phải nằm dáng ngủ đẹp nhất, treo cổ thì phải chải chuốt tóc tai lại một tí, còn nhảy lầu thì phải tập nhảy sao để rơi xuống cho đẹp nữa."
"Thế còn bị xe tông thì sao?"
"Thì, chọn cái xe nào vừa phải thôi, tông sao cho đủ để chết nhưng không bị cán nát bấy là được."
Thằng Jeon nghiêm túc nhìn nhận vấn đề tôi đặt ra, gật gù như đã tiếp thu được kiến thức mới.
"Vậy, tối nay mình làm gì, anh?"
"Qua gara chơi đi. Lâu rồi không ghé."
Hôm nay thằng nhóc Jeon không về thẳng nhà như thường lệ mà đi cùng tôi đến thẳng gara sau trường học. Mấy thằng kia vẫn chưa đến, tôi mua cho thằng Jeon một chai nước nghịch cho đỡ buồn.
Cũng phải vài tuần tôi không ghé lại, chỗ này lại có đôi chút khang khác. Vẫn ẩm mốc và đầy rong rêu như cũ, nhưng chất kích thích và mấy chai cồn hạng nặng lại chất nhiều hơn gấp ba ngày trước.
Bình thường, tôi sẽ là thằng tiết chế tụi nó về mấy vụ hút chích nghiện ngập, thay vào đó là mấy hoạt động kéo giãn gân cốt thú vị hơn. Lâu ngày không tìm được tôi, hẳn là lại ngựa quen đường cũ.
"Bao nhiêu chất kích thích thì đủ để một người sốc thuốc chết vậy anh?"
Tôi nhìn thằng Jeon, thấy nó đang tò mò với mấy bịch lá khô màu xanh xanh trên chiếc kệ gần đó.
"Không biết nữa. Nhưng chỗ đồ ở đây chưa đủ để mày sốc thuốc đâu, cùng lắm là mê sảng thôi. Còn muốn chết thì phải thêm một yếu tố nữa, ví dụ đua xe trong lúc mê sảng."
"Vậy thì vẫn cần phải tự tử như bình thường."
Nhìn thằng nhóc tiu nghỉu, tôi lại thấy buồn cười. Chắc nó hy vọng có thể chết được với đống lá khô ấy.
"Ừ, nhưng những thứ này không hẳn không có tác dụng. Chúng giống như một liều thuốc can đảm vậy, dành cho mấy thằng muốn chết nhưng sợ."
"Em thử được không?"
"Muốn chết giờ hả?"
"Không. Em chỉ muốn thử thôi."
Tôi vốn muốn ngăn thằng nhóc do trải nghiệm không mấy thoải mái của tôi với mấy thứ đồ này. Tuy nhiên, tôi không thích chưa hẳn nó đã không thích. Thằng nhóc còn trẻ, tôi cũng không có quyền ngăn cản nó thử điều nó muốn.
"Được thôi, tao cuốn trước cho mày một điếu nhỏ trong lúc chờ mấy thằng kia."
Thằng Jeon có vẻ rất thích thú khi được tận mắt quan sát các thao tác biến những chiếc lá khô thành một điếu thuốc dạng tí hon cho nó, còn không ngừng trầm trồ xuýt xoa tay nghề của tôi khiến tôi phổng nổ mũi.
"Từ từ rít vào, mỗi lần hai hơi thôi, rồi truyền lại cho tao."
Hướng dẫn lý thuyết là vậy, nhưng đến khi thực hành, hầu như toàn bộ điếu thuốc đó đều tan vào máu thằng nhóc Jeon hết. Và đúng như tôi dự đoán về một đứa chịu chơi như nó, Jeon có vẻ rất thích thứ này chứ không cảm thấy chán ngán muốn nôn mửa như tôi.
Đến khi mấy thằng bạn của tôi tụ tập đủ và không ngừng xuýt xoa về việc tôi đột nhiên xuất hiện trở lại, thậm chí còn để thằng nhóc ngoan ngoãn luôn bám dính mình thử mấy thứ không lành mạnh mà bình thường tôi sẽ không bao giờ đụng vào, thần trí thằng Jeon vẫn chưa chịu về.
Khác hẳn với dáng vẻ im lặng khi tỉnh táo, thằng nhóc lúc này như một thần đồng ngoại giao và trung tâm của mọi cuộc vui chúng tôi đề ra. Chỉ trong chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, nó đã có thể kề vai bá cổ những thằng trẻ trâu mà trước đây nó không dám nói chuyện, thậm chí còn tâm sự chuyện đời với một thằng sầu não nào đó vừa mới thất tình xong.
Cuối cùng, cả bọn quyết định ở lại đốt lửa và truyền rượu cho nhau thay vì la cà ngoài đường giữa đêm khuya chỉ vì tài nói chuyện của thằng nhóc Jeon quá thu hút. Nó có thể khui hết những vấn đề sâu nhất từ những thằng khó mở miệng nhất để cùng chia sẻ với nhau.
Lần đầu tiên, đây không còn là thằng nhóc Jeon tôi từng biết.
"Nhóc, cậu nghĩ lý do chúng ta sống là gì?"
Đứa trò chuyện với thằng nhóc Jeon lâu nhất từ đầu buổi lên tiếng, khơi gợi câu chuyện sang một hướng khác.
"Em cũng không biết nữa. Em không có lý do để sống."
"Đùa hả? Một đứa đẹp mã, học giỏi, gia đình đàng hoàng như cậu còn không muốn sống, thì mấy thằng như bọn này đáng ra nên chết lâu rồi."
"Thì chúng ta đáng ra nên chết lâu rồi mà thằng khùng. Mày không thấy chật đất hả?"
"Có mày sống mới chật đất đó thằng mất dạy!"
Cả đám bỗng dưng huyên náo cười đùa mấy câu vô thưởng vô phạt. Jeon cũng cười, nhưng ánh sáng trong mắt nó tắt ngóm, không còn phản chiếu được ánh lửa bập bùng trước mắt nữa.
"Mọi người đều nhìn thấy em có cuộc sống tốt và nghĩ rằng em không nên oán trách gì vì cuộc đời của em đã hơn rất nhiều người rồi. Nhưng em không muốn cuộc đời thế này."
Câu cuối cùng thằng nhóc Jeon nói rất nhỏ, đến nỗi nếu tôi không ngồi cạnh nó, tôi cũng sẽ chẳng nghe ra được nó muốn nói gì ngoài cái mấp máy môi không thành tiếng.
Không biết những người muốn tự tử có cùng suy nghĩ với nó không, nhưng tôi thì có, dẫu tôi không quá thiết tha việc tự tử.
Tôi có cuộc đời của tôi, Jeon có cuộc đời của nó. Nỗi bất hạnh của nó với nhiều người là nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, nhưng với nó lại là cả một hành trình đau thương không lối thoát. Nỗi bất hạnh của tôi trong mắt nhiều người là sự dày vò đến cùng cực, nhưng với tôi chỉ là một sợi dây cảm giác nào đó đột nhiên bị cắt đứt mà thôi. Song, chắc chắn dù là trong một khoảnh khắc hay trong cả một thời gian dài, chúng tôi đều hiểu rõ, chấm dứt cuộc đời đáng ghét này là việc làm đúng đắn nhất.
Và tôi với nó sẽ cùng nhau làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com