Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 134: Anh cứ thích lẳng lơ với em

Lúc Shin Dakyung và Kim Taehyung ra khỏi siêu thị, làn gió se lạnh ập đến khiến cô bất chợt rùng mình một chút. Đèn đường và những tấm biển quảng cáo đầy đủ màu sắc phát sáng rực rỡ. Đứng từ chỗ này, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy tòa nhà cao vút ở phía xa của tập đoàn. Những tầng dưới hầu như đã tắt đèn gần hết rồi, riêng tầng lầu Jeon Jungkook đang làm việc thì vẫn còn sáng đèn.

Kim Taehyung hỏi cô: "Bây giờ em về nhà à?"

"Em phải quay lại công ty." Shin Dakyung khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi và giọng nói có phần khách sáo: "Jungkook vẫn còn tăng ca, em ra ngoài mua chút đồ rồi đợi anh ấy cùng về."

Kim Taehyung đưa mắt nhìn về phía tòa nhà của tập đoàn gần đó: "Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về nó có vẻ bận nhỉ?"

"Phải ạ." Shin Dakyung cười đáp.

Nối tiếp chủ đề được đề cập trước đó, Kim Taehyung cũng thuận miệng hỏi thăm một câu: "Tuần trăng mật vui vẻ chứ?"

"Vâng, bọn em có mua ít quà về cho anh và bố mẹ nữa. Anh ấy đã gửi cho anh chưa ạ?" Shin Dakyung nói. So với cách trò chuyện của cô và anh khi trước, giọng điệu của cô gần đây rõ ràng có phần xa cách và phép tắc hơn.

Dĩ nhiên, Kim Taehyung cũng nhận ra được sự thay đổi đó.

Không cần biết trong lòng anh có đang cảm thấy mất mát và trống rỗng bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn buộc mình phải đè nén nó xuống và làm quen dần với điều này.

Bởi vì từ nay trở đi, giữa anh và cô chỉ có thể là như vậy thôi, không hơn được nữa.

"Anh vừa nhận lúc trưa rồi, cảm ơn nhé." Sau khi câu nói này của Kim Taehyung rơi xuống, cả hai bỗng chốc rơi vào một khoảng trầm mặc.

Shin Dakyung không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói gì để thoát khỏi bầu không khí bí bách này. Cô bất giác giơ tay lên vuốt tóc, sau đó giả vờ ngó ngang ngó dọc, tìm bắt một chiếc xe để quay về công ty.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Kim Taehyung vẫn là người mở lời phá tan bầu không khí tĩnh lặng xung quanh bọn họ: "Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút nhé?"

Shin Dakyung sững người.

Mỗi lần Kim Taehyung mở lời hẹn riêng cô như thế này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là gương mặt của Jeon Jungkook.

Anh đã tỏ thái độ rất rõ ràng, anh không biết tương lai sẽ có những thay đổi gì, nhưng ở thời điểm hiện tại, anh không thích cô có liên hệ gì tới Kim Taehyung, cho dù là một ánh nhìn khi vô tình lướt ngang qua nhau thôi cũng khiến anh cảm thấy gai mắt, càng đừng nói gì đến việc hẹn riêng.

Khoảng thời gian bị nhốt ở trong căn phòng kia đã đủ khiến cô phải ghi nhớ đến cuối đời. Jeon Jungkook giam cô ở đó, cô không hề biết đến khái niệm thời gian là gì, cả ngày trời ngoài ăn uống, nghỉ ngơi ra cũng chỉ có thể ở yên trong phòng chờ anh về nhà, để anh trút hết tất cả những bực bội và khó chịu trong ngày lên người cô như một cái bao cát.

Cô rất sợ, cô thật sự không muốn bị bắt vào căn phòng đó một lần nào nữa.

Nếu để anh bắt gặp được cô và Kim Taehyung ở gần nhau, cơn ác mộng ấy của cô rất có thể sẽ tái diễn.

Anh sẽ lại mở cửa và ném cô vào căn phòng đó thôi.

Cô không muốn một chút nào...

"Dakyung?" Trông thấy bộ dạng thất thần không rõ lý do của cô, Kim Taehyung khó hiểu.

Shin Dakyung vô thức nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy có cảm giác lành lạnh. Cô siết chặt tay, cười trừ: "Em xin lỗi. Ngày mai chắc là em không có thời gian rồi."

"Vậy còn hôm khác thì sao?" Kim Taehyung kiên nhẫn, trông có vẻ như anh không định bỏ cuộc.

"..." Đầu óc Shin Dakyung choáng váng. Chẳng lẽ cô phải nói rằng cô không muốn đi, cô sợ Jeon Jungkook sẽ biết được? Cô không tin Kim Taehyung như vậy mà lại không hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của cô là gì.

"Dakyung, chúng ta không thể cứ như thế này mãi được." Kim Taehyung thở dài bất lực, anh cũng hết cách nên đành quyết định nói thẳng: "Về sau còn có rất nhiều dịp gia đình chúng ta ngồi xuống dùng bữa cùng nhau, chẳng lẽ em cứ định tránh mặt anh như vậy cả đời? Bố mẹ thể nào cũng sẽ nhận ra vấn đề thôi."

"Em không cố ý tránh mặt anh..." Bị nói trúng tim đen, Shin Dakyung xấu hổ vô cùng, đột nhiên có cảm giác tội lỗi ngày càng chồng chất. Cô cũng muốn tìm một cái cớ nào đó để biện minh nhưng không sao biện minh được, bởi vì sự thật là những gì anh vừa nói không hề sai chút nào.

Lý do cô tránh mặt anh, một phần là để bảo vệ mối quan hệ máu mủ giữa anh và Jeon Jungkook không bị rạn nứt, một phần là để đảm bảo cho sự an toàn và bình yên cho chính bản thân cô.

"Cho anh khoảng nửa tiếng thôi. Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng, anh sẽ không hẹn gặp riêng em như vậy nữa đâu. " Kim Taehyung cất giọng bình tĩnh, cả thái độ và ngữ khí của anh đều rất nghiêm túc. Thế nhưng mỗi khi nói chuyện với cô như hiện giờ, anh đều vô thức hạ giọng xuống một chút so với bình thường, không mềm mỏng nhưng cũng không quá mức cứng rắn: "Chí ít em cũng phải cho anh cơ hội để nói lời xin lỗi chứ, có đúng không? Nếu không cả anh và em, chúng ta đều không ai cảm thấy nhẹ lòng được."

Từ lúc anh làm ra cái loại hành vi đó với cô, anh biết bản thân đã dọa cô sợ rồi.

Anh biết rằng trong mắt Shin Dakyung, anh luôn là một người đàn ông tử tế, ôn hòa và chính trực. Sở dĩ trước kia cô có thể thoải mái dựa dẫm vào anh chính là vì lý do đó, bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng anh.

Vậy mà chỉ trong một phút bốc đồng thiếu suy nghĩ, anh đã tự hủy hoại hình tượng của chính mình bằng cách thức ngu ngốc đó.

Mỗi đêm trước khi ngủ, chỉ cần nằm xuống giường, anh đều suy ngẫm rất lâu.

Về cô, về sự mạo phạm của mình.

Anh muốn nhắn tin cho cô, nhưng lại sợ không đủ thành ý, hơn nữa nếu làm vậy thì rất có thể sẽ gây ra những sự hiểu lầm không đáng có.

Bởi anh biết, cô đang đi hưởng tuần trăng mật cùng với em trai của anh. Vậy nên anh không còn cách nào khác ngoài chờ đợi đến khi hai người họ quay về.

Không phải anh đang cố níu kéo điều gì đó nên mới liên tục muốn gặp cô như vậy. Chỉ là anh muốn nói lời xin lỗi, muốn cùng cô giải quyết ổn thỏa những khúc mắc trong lòng để không phải suy nghĩ về chúng hằng đêm nữa.

Đã đến giờ phút này rồi, anh cũng nên có cuộc sống của riêng mình thôi.

Về đoạn tình cảm ngắn ngủi giữa anh và cô, cứ xem như vì anh thiếu may mắn là được.

Shin Dakyung ngập ngừng.

Mặc dù trong lòng còn lăn tăn, nhưng cô thừa nhận rằng những gì Kim Taehyung vừa nói là hoàn toàn đúng. Anh là anh trai của Jeon Jungkook, là anh chồng của cô, việc tránh mặt anh cũng có thể xem như vô lễ, là không giữ thể diện cho Jeon Jungkook, đồng thời cũng khiến cho Kim Taehyung khó xử.

Hãy thử tưởng tượng xem, cả gia đình bọn họ quây quần bên nhau, cùng nhau dùng bữa, cười nói thỏa mái. Thế nhưng, riêng chỉ có cô và Kim Taehyung là liên tục né tránh, không nói chuyện với nhau câu nào, hay thậm chí là không thể nhìn vào mắt nhau dù chỉ một giây.

Nếu không có cô, gia đình bọn họ sẽ không trở thành như vậy.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Shin Dakyung bèn gật đầu với anh: "Vậy.... khi nào có thời gian em sẽ liên lạc với anh."

"Được." Đến tận bây giờ, cô mới được nhìn thấy độ cong nhè nhẹ đầy quen thuộc đó treo trên khóe môi của Kim Taehyung, trong lòng bất chợt có cảm giác anh đã không còn mỉm cười như thế rất lâu rồi vậy: "Cảm ơn em."

***

Gần mười giờ đêm, Shin Dakyung và Jeon Jungkook mới bước chân vào cửa nhà, chỉ có điều là không có ai ra đón. Vì anh đã cho bác Han về quê rồi nên trong căn biệt thự rộng quá cỡ này chỉ còn lại mỗi hai người họ. Bình thường nơi này vốn đã trống trãi rồi, bây giờ lại càng thêm trống trãi và tĩnh lặng hơn.

Hơn nữa, căn biệt thự này của bọn họ còn nằm ở giữa rừng cơ chứ?

Cô không biết sở thích của Jeon Jungkook và bố mẹ anh như thế nào, nhưng nếu là cô, có đánh chết cô cũng không xây nhà ở chốn rừng rậm kiểu này đâu.

Khoảng nửa tiếng sau, mười giờ rưỡi đêm, cả căn biệt thự vẫn còn sáng đèn. Trong phòng bếp vọng lại tiếng cắt rau củ, là âm thanh của lưỡi dao khi chạm xuống tấm thớt, tiếng nước đang sôi lên ùng ục và cả những làn khói bốc lên nghi ngút nữa.

Shin Dakyung đứng ở quầy bếp, từ tốn cắt nhỏ rau củ, một ít thịt và đậu phụ. Cô đã tắm và thay vào chiếc váy ngủ ở nhà, mái tóc dài được cô kẹp lên gọn gàng, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ nhu mì, mềm mại nhưng cũng không thiếu đi nét gợi cảm của một người phụ nữ đã lập gia đình.

Mặc dù mấy tiếng trước họ đã ăn tối rồi, nhưng Jeon Jungkook lại than với cô rằng anh vẫn cảm thấy hơi đói. Có lẽ anh đã đốt quá nhiều năng lượng vào mớ công việc ở tập đoàn, vả lại tạng người của anh lớn hơn cô, thế nên lượng calo cần nạp vào mỗi ngày cũng nhiều hơn so với cô.

Bây giờ đã muộn rồi, cô sợ anh sẽ bị khó tiêu nên chỉ định nấu món gì đó nhẹ bụng thôi, hạn chế ăn thịt nhiều vào giờ này.

Khoảng năm mười phút sau đó, Jeon Jungkook từ trên lầu đi xuống. Anh ôm chầm lấy cô từ đằng sau, mặc dù đã cúi người xuống nhưng tấm lưng rộng đó vẫn che khuất cô như thường lệ: "Mới ngửi mùi thôi đã thấy bụng cồn cào rồi này."

Thứ đập vào mắt Shin Dakyung đầu tiên chính là phần bắp tay săn chắc cùng với những múi cơ 'màu mỡ' đang quấn quanh người cô như dây leo. Cô hơi ngẩng đầu lên, sau đó nói: "Sao dạo này lúc nào anh cũng ở trần vậy? Tóc cũng chưa sấy khô nữa, anh không sợ trúng gió sao?"

Vừa nói xong, một giọt nước từ mái tóc anh rơi xuống ngay trước ngực cô.

"Anh làm gì yếu đến mức đó chứ? Bà xã, em biết rõ nhất mà." Jeon Jungkook cười khẽ, anh cố tình nhấn mạnh chữ 'yếu', mới vừa lại gần cô đã bắt đầu giở giọng thiếu đứng đắn: "Ở trần để cho em ngắm chứ còn gì nữa? Lúc trước là ai mượn rượu làm bậy, cả đêm cứ kêu đẹp quá, thích quá..."

Shin Dakyung thầm nghĩ, nếu là lúc say, quả thật rất có thể cô đã nói những lời vô liêm sỉ đó.

Cô bèn xoay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa. Ngày nào cũng bị anh ghẹo thế này mà cô vẫn chưa thích nghi được, vành tai đỏ bừng bừng: "Anh đừng có bày cái vẻ mặt đó ra được không..."

"Vẻ mặt đó hả? Vẻ mặt thế nào vậy? Anh đâu có biết~" Jeon Jungkook ngả ngớn, cười cười đặt cằm lên vai cô.

"Vẻ mặt không biết xấu hổ ấy!" Shin Dakyung bỏ gia vị, kim chi và một ít bột ớt vào nồi canh. Hơi nóng thổi lên cộng với những lời lẽ trêu đùa của người đàn ông phía sau khiến cô sắp bốc khói.

"Vậy thì tiếc quá..." Jeon Jungkook lắc đầu, giả vờ thở dài đầy tiếc nuối. Sau đó, anh cố tình áp sát hơn, thứ vĩ đại bên dưới dần dần thức tỉnh, cọ vào người cô: "Biết làm sao đây? Anh cứ thích lẳng lơ với em như vậy thôi."

Tuy rằng cách nhau hai tầng vải, nhưng dường như Shin Dakyung vẫn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tay của nó. Cô đỏ mặt, cả người ngọ nguậy: "Anh đừng có ép em nữa...!"

"Không, anh cố tình ép em mà." Jeon Jungkook kê mũi tới, dán vào hõm cổ cô rồi hít sâu: "Hâm nóng cảm xúc."

Làn da cô hơi lạnh nhưng lại mịn màng như da em bé, hơn nữa còn có mùi sữa tắm thoang thoảng. Một mùi hương ngọt và béo, giống hệt như kem vani.

"Thơm vậy? Em là kem vani hả?" Jeon Jungkook rúc vào sau gáy cô, bờ môi đáp xuống, để lại những chiếc hôn vụt vặt mà nóng bỏng: "Muốn cắn cho một phát quá!"

Jeon Jungkook thuộc tuýp người theo trường phải hành động, lúc nào cũng nghĩ gì làm nấy. Sau khi dứt lời, anh thực sự há miệng ra, ngoạm lấy cổ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com