Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 154: Người này truyền tai người kia

Jeon Jungkook sững người. Dù có nghĩ tới hàng vạn trường hợp, anh cũng không ngờ tới cô sẽ nói như vậy.

Chẳng mấy chốc, nhiệt độ nơi bàn tay đang nắm lấy tay Shin Dakyung bỗng nhiên lạnh đi quá nửa, quai hàm góc cạnh của người đàn ông cũng lờ mờ trở nên căng cứng.

Anh cảm nhận được có một ngọn lửa đang nhen nhóm, nóng rát như đốt cháy ở bên trong dạ dày. Thế nhưng khi nhìn thấy cô khóc, những giọt nước mắt đó rơi xuống bàn tay anh lại như thấm vào từng lớp da thịt, ăn sâu vào các tế bào và dập tắt cái nóng hầm hập tưởng chừng như sắp nổ tung đó.

Jeon Jungkook thầm nhủ rằng, không sao cả, chỉ là cô đang muốn được dỗ dành một chút mà thôi.

Dù sao thì anh và cô cũng đã đi đến ngày hôm nay rồi, sao có thể nói ly hôn là lập tức ly hôn ngay được? Hôn nhân không còn là vấn đề riêng của hai người bọn họ, huống hồ gì, anh cảm thấy cô sẽ không nhẫn tâm đến mức để cho đứa bé sau khi được sinh ra lại thiếu thốn hơi ấm và sự che chở của bố nó.

Anh cần cô, mà mẹ con cô cũng cần đến sự che chở của anh.

Có lẽ không chỉ bây giờ mà bắt đầu từ nay về sau, thi thoảng cô cũng sẽ trở nên bướng bỉnh và khó chiều như vậy. Đó là diễn biến tâm lý rất bình thường của phụ nữ trong thai kỳ.

Thế nên, anh có thể nhịn được. So với những gì mà cô đã phải chịu đựng từ anh trong suốt quãng thời gian vừa qua, một chút bướng bỉnh này nào có là gì đâu?

"Dakyung à..." Jeon Jungkook hít sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm trạng. Khi gọi tên cô, anh hạ giọng xuống thấp nhất có thể, mềm mỏng nhất có thể, lựa những câu từ dễ nghe nhất để nói với cô, vì anh biết rằng người phụ nữ của anh đang trong giai đoạn dễ xúc động như thế nào: "Bây giờ em đang có thai, sao anh có thể để em và con một mình ở bên ngoài được?"

Shin Dakyung cắn mạnh môi, đôi mắt rơm rớm nước đó của cô khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng cảm thấy có lỗi: "Nói tóm lại là anh không thể làm được đúng chứ?"

Jeon Jungkook nhìn cô, anh thở dài đầy khó xử. Lúc này cho dù anh có nói gì, thậm chí là gật đầu hay lắc đầu cũng không đúng.

Shin Dakyung giơ tay đè lên mắt, sau đó gạt nước mắt đi. Cô bất chợt trở nên vô cùng cứng đầu, sống chết ép Jeon Jungkook phải trả lời đến cùng, nhất quyết không cho anh cơ hội nào để trốn tránh: "Nếu như em cứ muốn đi thì sao? Anh định nhốt em lại giống như lúc trước ư?"

"Không phải, không phải như vậy! Sao anh lại nhốt em được chứ?" Một người cứng cáp như Jeon Jungkook khi đối diện với nước mắt của phụ nữ cũng bị làm cho cuống cuồng hết cả lên: "Ý của anh là... bây giờ chúng ta cũng đã có con rồi, sao cứ phải sống riêng làm gì? Em ở bên cạnh anh sẽ tiện để anh chăm sóc em và con hơn, em sẽ không thiếu thốn thứ gì hết, cũng không cần lo lắng về chuyện tiền bạc. Em muốn cái gì cũng có, thèm ăn món gì thì ăn, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Anh nói dài dòng như vậy, cuối cùng vẫn là không muốn cho em đi, không muốn trả lại tự do cho em đấy thôi!" Shin Dakyung gào lên, cô tựa như một quả bom hẹn giờ đã đến giới hạn phát nổ, mọi sự ấm ức đều bị cô đẩy ra ngoài rồi trút hết lên người Jeon Jungkook. Cô gạt phắt tay anh ra, nước mắt lại một lần nữa trào ra như đê vỡ, tức giận đến mức cả cơ thể nhỏ nhắn đều đang run lên bần bật: "Jeon Jungkook, sao anh có thể quá đáng như vậy được? Rõ ràng là anh đang hỏi ý kiến của em, thế nhưng khi em trả lời thì anh lại như vậy? Anh có tư cách gì mà nói không đồng ý chứ? Em ghét anh nhất! Thật sự ghét nhất trong số những người mà em từng gặp!"

Shin Dakyung nức nở, thậm chí không đợi Jeon Jungkook phản ứng lại và thích nghi với tình hình, cô đã tiếp tục tuôn ra một tràng dài như nã pháo, vừa nấc vừa nghẹn ngào nhưng vẫn không ngừng oán trách anh: "Anh lúc nào cũng như vậy hết! Anh ích kỷ, độc đoán và đa nghi, không bao giờ chịu nghe lời em nói cả! Em đã nói giữa em và Taehyung không có gì, tại sao anh vẫn không tin em? Lẽ ra, nếu như anh đã không tin em như thế, nếu đã xem em như đồ phụ nữ lẳng lơ, vậy sao anh không đến với Go Hayoon luôn đi! Sao anh không đi mà yêu đương hẹn hò rồi kết hôn với cô ta ấy! Tại sao cuối cùng em vẫn phải sinh con cho kẻ xấu xa như anh chứ!?"

Jeon Jungkook hết hồn, lập tức bật dậy ngồi thẳng lên giường. Anh giang rộng vòng tay kéo cô vào lòng mình rồi dỗ dành, bàn tay vuốt ve và xoa dọc sống lưng cô: "Rồi rồi! Anh sai rồi! Anh sai rồi được không? Anh là kẻ đáng ghét nhất, em nói thế nào thì là như vậy. Em đừng tức giận, như thế không tốt cho con đâu!"

"Bây giờ anh chỉ lo cho con của anh thôi chứ gì!" Shin Dakyung không những không nín mà còn khóc dữ hơn. Cô dùng sức đẩy Jeon Jungkook ra, vừa đẩy vừa đánh thùm thụp vào ngực anh: "Anh bỏ em ra! Ai cho phép anh ôm em hả! Đừng có chạm vào người em!"

"Dĩ nhiên là anh lo cho cả em và con rồi, cả hai mẹ con em đều rất quan trọng đối với anh." Jeon Jungkook để mặc cho cô đánh mình thỏa thích, vì vốn dĩ cô đánh cũng không mạnh, với chút sức lực đó của cô thì làm gì được anh cơ chứ? Chỉ như mèo cào mà thôi, nhưng nếu làm vậy có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn thì cứ làm.

Sau khi nói dứt câu, Jeon Jungkook ôm lấy cơ thể cô rồi cùng nằm xuống giường. Anh phủ môi hôn lên mái tóc cô, cánh tay rắn rỏi ấy cứ như gọng kìm sắt, không siết cô qua chặt nhưng cũng không buông lỏng một giây nào.

Shin Dakyung nằm trong lòng anh thì cứ không ngừng vùng vẫy và chống cự, cô liên tục đuổi anh đi, kêu anh tránh xa cô ra, không cho phép anh lại gần. Có lẽ chỉ có làm vậy thì cô mới có thể chứng minh được rằng, đến giờ phút này cô vẫn chưa tha thứ cho những gì anh đã từng làm với cô.

Anh nâng niu, chiều chuộng mà hôn lên gương mặt cô từng chút một, trong khi cô vẫn không ngừng xa lánh, bài xích sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh.

Và rồi, khi cây kim dài trên đồng hồ xoay được hơn nửa vòng cũng là lúc Shin Dakyung thấm mệt. Những tiếng gào khóc, oán trách hay xua đuổi đã lặng đi từ khi nào, chỉ còn lại tiếng thì thầm vỗ về của người đàn ông, tiếng hôn thật khẽ, âm thanh thút thít nhỏ xíu và tiếng nấc nhẹ của cô.

Jeon Jungkook không mặc áo, vì đơn giản là chiếc áo mà nửa tiếng trước anh mặc đã tèm lem nước mắt và nước mũi của cô nàng nào đó, vậy nên anh không thể tiếp tục mặc nó trên người được nữa.

Anh cúi đầu nhìn xuống, Shin Dakyung vòng một tay qua hông anh, gương mặt nhỏ xíu đó vẫn còn áp vào ngực anh mà sụt sịt không thôi, lồng ngực anh cũng sắp sửa bị cô làm cho ướt nhem luôn rồi.

Jeon Jungkook cười khổ. Anh cúi xuống thấp hơn, một tay gối đầu cho cô nằm, một tay vòng qua ôm lấy đầu cô, sống mũi chôn vào mái tóc cô, khẽ hít sâu một hơi rồi cất giọng trầm thấp: "Dakyung, em thật sự muốn anh kết hôn rồi sinh con với người phụ nữ khác sao?"

Shin Dakyung không nói gì, vẫn úp mặt vào ngực anh, hơi thở cô phả lên làn da anh nóng ấm.

Sau đó, anh nghe thấy cô nấc lên một cái.

Jeon Jungkook hỏi tiếp, ánh mắt anh sâu như đáy đại dương: "Em sẽ không thoải mái đâu đúng không?"

Shin Dakyung vẫn không trả lời, cô không có động tĩnh gì, tuy nhiên anh biết cô vẫn chưa ngủ.

Jeon Jungkook cũng không giận, cứ xem như anh đang độc thoại cũng được thôi, vì anh tin rằng cô nghe thấy những lời anh nói, nghe được tiếng lòng của anh, và chắc chắc rằng dù ít hay nhiều, cô cũng sẽ suy nghĩ về những lời đó.

Anh không nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, ít nhất là trong giai đoạn này.

Bỏ qua những chủ đề nghe có vẻ tương đối nặng nề này, sau khi ngẫm nghĩ gì đó, Jeon Jungkook đột nhiên mỉm cười rồi nói với cô: "Ngày mai sau khi anh tan làm, hay là vợ chồng mình đi mua đồ cho con đi?"

Có vẻ câu nói quá đỗi vô lý này của Jeon Jungkook đã thúc giục Shin Dakyung không thể không lên tiếng. Cô lẩm bẩm: "Sao anh ngốc quá vậy? Con còn nhỏ xíu như thế làm sao biết trai hay gái mà mua đồ chứ..."

"Ừ..." Lông mi của cô phe phẩy khiến da thịt Jeon Jungkook có cảm giác hơi ngứa ngáy, cõi lòng bên trong cũng nhộn nhạo theo. Anh phì cười, suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục đưa ra lời đề nghị khác: "Vậy thì chúng ta mua nôi và đồ chơi cho con trước, cả bỉm này, sữa bột và khăn em bé,..."

Shin Dakyung cũng hết cách với anh: "Sao mà anh lo xa quá vậy không biết..."

"Dĩ nhiên rồi, anh muốn chuẩn bị những thứ tốt nhất cho sự chào đời của con." Jeon Jungkook cười ha ha.

Lúc anh nói về đứa bé như thế này, trông thấy bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa phấn khởi của anh, Shin Dakyung bất chợt có một suy nghĩ rằng bản thân anh cũng chẳng khác nào một đứa trẻ đã lớn xác.

"Để xem nào, anh còn định sẽ làm cả một phòng chứa đồ chơi cho con nữa." Jeon Jungkook nheo mắt, trông như anh thật sự đang tính toán một cách vô cùng nghiêm túc: "Chắc là dùng căn phòng kế phòng chúng ta nhỉ? Em thấy sao?"

Chẳng hiểu sao khi nghe anh nói, Shin Dakyung lại muốn khóc tiếp, có cảm giác hốc mắt cay xè đi.

Cô chớp chớp mắt, cố kìm nén bản thân mình lại rồi gật đầu với anh.

***

Bắt đầu từ sáng ngày hôm sau, những câu nói mà Shin Dakyung nghe được nhiều nhất từ miệng Jeon Jungkook chính là "Vâng, xin cảm ơn...", "Vâng, cháu đã kết hôn rồi ạ...", "Vâng, vợ cháu đã có thai rồi ạ...", "Cháu cảm ơn...", "Hai bác nhớ đến hôn lễ của cháu nhé..." Những cuộc gọi đó cứ thi nhau ập đến như sóng thần, hết cuộc này lại tới cuộc khác, điện thoại cá nhân của anh đổ chuông liên tục, tưởng chừng như sắp nhấm chìm Jeon Jungkook đến nơi. Từ sáng đến chiều, Jeon Jungkook bị xoay mòng mòng chẳng khác nào một cái chong chóng.

Mà cũng không thể trách ai được, nguyên nhân của những cuộc gọi này cũng đều bắt nguồn từ Jeon Jungkook mà ra. Ai bảo anh rảnh rỗi, không đâu tự dưng lại gọi điện thông báo cho họ hàng biết mình đã kết hôn, rồi vợ đã mang thai gì gì đó, kết quả là người quen này truyền tai người quen kia, cuối cùng thành ra ai cũng biết chuyện cô đang mang thai.

Shin Dakyung xấu hổ đến mức đầu tóc bốc khói nghi ngút, cô hỏi anh có nhất thiết phải gọi điện thông báo cho họ hàng của anh biết như vậy không? Dù sao hai tháng nữa đám cưới họ cũng đến mừng thôi mà, còn đứa bé thì cứ đợi đến khi nó ra đời hẵng hay không được sao mà anh lại làm như thể muốn bắt loa thông báo cho cả thế giới như vậy?

Kết quả anh nói với cô một câu: nhiều người biết thì nhiều người vui mà, chúng ta đâu thể vui một mình được?

Shin Dakyung nhìn bóng lưng bận rộn nhận điện thoại của anh mà giậm chân bình bịch.

Vui cái gì mà vui chứ? Cô xấu hổ muốn chết luôn rồi đây này!

Nhưng kể ra thì, trông thấy anh cười phá lên một cách vui vẻ khi nhận được lời chúc của những người khác, cô liền cảm thấy trong lòng mình như được rót vào một dòng nước ấm.

Những người đầu tiên biết được tin cô có thai dĩ nhiên là bố mẹ hai bên, không cần nói cũng biết, bốn ông bà phấn khích như thế nào khi nghe được tin này. Bố mẹ Jeon Jungkook còn yêu cầu anh tối nay phải đưa cô về nhà ông bà ăn cơm.

Jeon Jungkook dự định, sắp tới sẽ đưa bố mẹ cô lên Seoul để dùng bữa cùng với bố mẹ của anh, dĩ nhiên là sẽ có mặt cả anh và cô nữa.

Người thứ hai được Jeon Jungkook báo tin cho, ấy thế mà lại là Kim Taehyung.

Cô còn nhớ rõ dáng vẻ của Jeon Jungkook khi gọi cho Kim Taehyung. Anh dựa lưng vào ghế, cố tình làm ra vẻ chính trực nhưng gương mặt thì sắp hất lên đến tận trời: "Kim Taehyung, anh nên chuẩn bị tiền mừng tuổi cháu của anh từ bây giờ đi. Vợ em có thai rồi."

Shin Dakyung thật sự chỉ muốn quăng gối vào đầu anh.

***

Hôm nay trả trước mng 1c nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com