Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VIII

Tối chủ nhật, như đã hẹn trước, ba người bọn họ cùng nhau đi đến nhà hàng mà Jihoon đã đặt bàn. Ánh mắt tò mò của nhân viên phục vụ khi dẫn đường cho bọn họ đến gian phòng riêng đã nói lên đội hình này có bao nhiêu kì quặc. Rất rõ ràng là vì Jihoon đã đặt một bàn tiệc đôi cho hai người nhưng họ lại đi tận ba người.

Ngoại trừ việc có thêm một cái đuôi nhỏ thì bữa tiệc lãng mạn dưới ánh nến và hoa hồng mà Jihoon đã chuẩn bị diễn ra khá suôn sẻ. Han Wangho hôm nay cũng đã biết điều ngồi xuống ghế đối diện, không tranh giành vị trí bên cạnh Jihoon với Sanghyeok nữa. Ba người cứ thế ngồi dùng bữa cùng nhau trong tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng.

Những món ăn mà Jihoon đã chọn đều dựa theo sở thích của Sanghyeok nên cậu ăn rất thỏa mãn. Jihoon bận rộn chăm sóc cho cậu, hết giúp Sanghyeok cắt thịt bò thành miếng nhỏ lại giúp cậu gỡ thịt trong con tôm hùm ra dĩa. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý đến Han Wangho ở phía bên kia đang ngồi lặng lẽ.

Ăn được một lát thì Jihoon có điện thoại, anh đi ra ngoài nghe máy, trên bàn ăn chỉ còn lại Sanghyeok và Wangho, không khí ngượng ngùng. Bọn họ cúi đầu ăn trong yên lặng, dù sao hai người cũng chẳng có gì để nói với nhau. Đột nhiên, Han Wangho đặt dao nĩa xuống, hỏi bằng giọng bất mãn:

"Anh với anh Jihoon quen nhau như thế nào vậy?"

Sanghyeok cố nhét nốt miếng thịt gà đã hầm mềm tan vào miệng rồi mới trả lời.

"Không nhớ nữa. Hình như là do anh ấy cố tình chạy theo tôi."

Rõ ràng cậu không hề nói dối nhưng khuôn mặt Han Wangho lại đen xì. Cậu ta nhìn Sanghyeok nhét đầy thức ăn vào hai bên má rồi mới nhai như một con sóc bằng ánh mắt ghét bỏ. Suy nghĩ trong đầu phát ra thành tiếng:

"Không hiểu sao anh Jihoon lại thích người như anh. Đúng là quái đản."

"Ai mà biết được. Chắc anh ấy có sở thích khác người chăng?"

Có lẽ do giọng nói và thái độ của Sanghyeok quá cợt nhả, Han Wangho tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Cái đồ điên này... Anh không yêu Jihoon sao lại ở bên anh ấy?"

"Thử xem thế nào ấy mà... Khi đó anh ấy chủ động theo đuổi, còn tôi thì chẳng thích ai. Bên nhau lâu ngày biết đâu lại có tình yêu thì sao? Dù sao Jihoon cũng có điều kiện tốt như vậy mà. Bỏ qua cũng đáng tiếc đúng không?"

Sanghyeok cuối cùng cũng nhai hết đồ ăn trong miệng. Cậu nhún vai cầm ly rượu ly nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Wangho mỉm cười bằng ánh mắt kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

"Mà đừng nói chuyện của bọn tôi nữa. Nãy giờ cậu vẫn chưa ăn gì, đồ ăn của nhà hàng này ngon lắm. Ăn nhiều một chút nhé."

Nói thì nói thế nhưng Sanghyeok biết cậu ta ăn không nổi. Từ khi bữa ăn bắt đầu Sanghyeok đã chú ý đến từng hành động của Wangho. Khuôn mặt sượng sùng, biểu hiện lóng ngóng đã tố cáo cậu ta đang vô cùng xấu hổ và hối hận. Đây chính xác là những gì Sanghyeok từng cảm thấy năm xưa.

Cố gắng chen vào một nơi không thuộc về mình thì kết cục sẽ rất khó coi.

Han Wangho nhìn ra được sự khiêu khích qua ánh mắt của cậu. Cậu ta lập tức xù lông lên, dùng sức thật mạnh để cắt miếng thịt bò trên dĩa. Giống như đang tưởng tượng miếng thịt này là Sanghyeok mà trút giận vậy.

"Không yêu là không yêu, trên đời này không có cái gì là 'lâu ngày sinh tình' đâu. Nếu như ở bên nhau lâu ngày có thể yêu thì..."

Nói đến đây không hiểu cậu ta nghĩ đến chuyện gì, lập tức ngậm chặt miệng không nói tiếp. Sanghyeok mỉm cười giúp cậu ta nói nốt câu.

"Nếu như ở bên nhau lâu ngày có thể yêu thì cậu với Jihoon đã yêu nhau rồi, không đến lượt tôi. Có phải không?"

"Thì ra cậu cũng biết điều này, không đến nỗi ngu ngốc lắm." Vẫn còn cứu được.

"Anh nói ai ngu ngốc hả?" Bị Sanghyeok chọc vào nỗi đau, Han Wangho không nhịn được nữa, cậu ta thực sự nổi điên.

"Người ngu ngốc là anh mới đúng. Anh không xứng đáng với tình yêu của Jihoon. Làm gì có ai trân trọng người yêu mà dễ dàng đồng ý cho người khác tham dự tiệc kỉ niệm tình yêu như thế này chứ. Bây giờ Jihoon vẫn đang u mê, sau này anh ấy tỉnh táo sẽ không để anh đùa giỡn như vậy nữa đâu."

"Ừm, cứ cho là sau này Jihoon tỉnh táo lại sẽ bỏ tôi đi nữa thì liên quan gì đến cậu?"

Sanghyeok thay đổi tư thế, cậu nhích người dựa vào bàn, dùng một tay chống cằm nâng mặt để nhìn thật kĩ người ở phía đối diện.

"Han Wangho, chẳng lẽ cậu nghĩ khi đó sẽ đến lượt mình à? Nếu Jihoon muốn ở bên cậu anh ấy sẽ không tìm tôi. Dù sau này không phải là tôi thì cũng sẽ là một người khác. Cậu tuyệt đối không có cơ hội."

Nghe những lời ác ý không che giấu này, mặt Wangho tái xanh, hơi thở dồn dập vì tức giận.

"Thì ra anh chỉ giả vờ trưởng thành hiểu chuyện, Jihoon có biết anh là loại người này không? Thời gian qua để cho tôi quậy như vậy chắc anh không nhịn nổi nữa rồi hả?"

Sanghyeok cong cong khoé môi, cảm giác ngứa ngáy lan tràn khắp cơ thể, căn bệnh cũ chết tiệt này lại phát ra rồi. Tại sao cứ nhìn thấy mấy thằng nhóc khó ưa như này là mình lại muốn hơn thua đến cùng vậy chứ?

Cậu thong thả dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, nheo nheo mắt nhìn Han Wangho.

"Có câu nói, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Wangho à, cậu không hiểu gì về tôi mà lại muốn tuyên chiến với tôi sao?"

Nếu Sanghyeok thực sự ra tay, cậu sẽ có trăm ngàn cách giải quyết Han Wangho.

"Biết tại sao tôi để yên cho cậu thích gì làm nấy không? Vì trong mắt tôi thì cậu không đủ khả năng dành được người đàn ông của tôi."

"Ngày hôm nay tôi để cậu đi cùng đơn giản là vì không muốn Jihoon phải khó xử. Chỉ cần tôi không nhượng bộ anh ấy tuyệt đối sẽ có cách bắt cậu ở nhà. Nhưng sau đó biết đâu anh ấy sẽ cảm thấy áy náy. Sao tôi lại để cho bạn trai mình có cơ hội áy náy với người khác chứ. Cho cậu đi cùng như thế này thì Jihoon sẽ cảm thấy có lỗi với tôi, và anh ấy còn cảm thấy cậu phiền phức hơn nữa. Một ván bài thắng như vậy sao tôi không đánh hả?"

"Cậu nhất định muốn tham dự bữa tiệc kỉ niệm ba năm cũng không có vấn đề gì. Sau này tôi với Jihoon sẽ còn những bữa tiệc năm năm, mười lăm,... Cậu nghĩ mình có thể xen vào cuộc sống của tôi với Jihoon cả đời không? Tại sao tôi phải vì một bữa ăn tối mà để cho cậu có cơ hội lấy lòng Jihoon chứ? Bạn trai của tôi, một chút suy nghĩ dành cho người khác cũng không được phép."

"Han Wangho, muốn dụ dỗ bạn trai của người khác không phải chỉ có mấy trò khóc lóc làm nũng thôi là được đâu. Cậu cố gắng học thêm nữa nhé."

Bị khí thế hùng hổ của cậu đánh cho tan tác, Wangho sững người không nói được gì. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta trong mấy chục giây đã đổi màu nhiều hơn cầu vồng sau mưa.

Sanghyeok cảm thấy thú vị, cậu phải cố gắng lắm mới không cười to lên. Bắt nạt con nít mà vui như vậy, mình có độc ác quá không nhỉ?

Liếc mắt ra bên ngoài, nhìn thấy Jihoon đã nói chuyện điện thoại xong sắp quay lại, Sanghyeok cầm dao nĩa lên tiếp tục bữa ăn. Thậm chí cậu còn mỉm cười dịu dàng, tốt bụng nhắc nhở Han Wangho:

"Đừng nghĩ ngợi vớ vẩn nữa, hãy tận hưởng bữa tối này đi. Đây là bữa tiệc lãng mạn duy nhất trong đời mà cậu có thể ăn cùng với anh trai Jihoon của mình đấy."

Lúc trước Minseok nói cậu là 'sư tổ ngành trà xanh học' Sanghyeok đã rất muốn nổi giận nhưng bây giờ cậu không thể không thừa nhận điều này. Cậu thực sự có đủ thủ đoạn để làm trà xanh hay đối phó với trà xanh. Một thằng nhóc như Han Wangho còn chẳng xứng làm học trò của cậu.

Sau khi ăn xong, ba người trở về nhà. Có vẻ Han Wangho thực sự đã nhận được bài học to lớn, chẳng dám quấn lấy Jihoon không buông như mọi ngày nữa. Vừa vào nhà cậu ta lập tức trở về phòng mình. Jihoon cũng nhận ra cậu ta có điểm khác thường nhưng anh không hỏi lý do.

Về phần Sanghyeok, hôm nay vừa được ăn no uống say vừa được dạy dỗ con nít hư một trận, tâm trạng cậu vô cùng thoải mái chỉ muốn ôm Jihoon ngủ sớm. Bọn họ thường có thói quen ôm nhau trò chuyện trước khi ngủ. Sanghyeok mơ mơ màng màng ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, hít hà mùi hương quen thuộc. Miệng cậu mấp máy trả lời Jihoon nhưng mắt đã nhắm tít lại. Đột nhiên ngón tay có cảm giác lành lạnh, Sanghyeok giật mình tỉnh giấc.

Trên ngón giữa bàn tay trái không biết tự lúc nào đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ chói mắt. Jihoon cầm bàn tay của cậu lên hôn nhẹ, đôi mắt chứa chan tình yêu.

"Anh muốn cầu hôn em trong bữa tiệc hôm nay nhưng không có cơ hội. Ngày hôm nay là một ngày rất có ý nghĩa nên anh không muốn bỏ lỡ. Xin lỗi em nhé."

Nhìn khuôn mặt áy náy của anh, Sanghyeok cảm thấy đau lòng. Jihoon có làm gì sai đâu chứ, là do cậu đồng ý để Wangho đi ăn cùng bọn họ mà. Cái người này sao lúc nào cũng nhận sai về mình vậy.

À mà hình như không đúng lắm. Jeong Jihoon chỉ đối với cậu như thế mà thôi. Từ lâu Sanghyeok đã biết anh có lòng nhẫn nại và tình yêu vô hạn với mình. Dù Sanghyeok không hiểu anh bắt đầu yêu cậu từ khi nào nhưng những gì anh thể hiện quá sức chân thành. Ai có thể từ chối một tình cảm mãnh liệt như vậy chứ?

Sanghyeok cảm động trong lòng, vòng tay ôm cổ Jihoon, rướn người chủ động hôn lên môi anh.

"Jihoon anh biết không, em tin rằng địa điểm cầu hôn không quyết định chúng ta sẽ hạnh phúc như thế nào. So với một màn cầu hôn lãng mạn thì em mong lời thề ước sẽ kéo dài mãi mãi hơn."

Đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Sanghyeok nghe được nhịp tim của mình, từng nhịp không chân thật.

Thì ra cậu vẫn còn có thể vì ai đó mà rung động như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com