12.
Nó thấy Tinh Dần rồi.
Hắn đây rồi.
Tinh Dần vẫn đứng trước mặt nó, mái tóc sáng màu nó luôn mong mỏi được chạm lên bị gió thổi làm cho rối bời, nếu được, Long Phúc rất muốn đến bên hắn, thật dịu dàng chỉnh lại tóc tai cho vào nếp tử tế rồi mới giận dỗi trách móc rằng sao hắn bỏ đi chẳng nói lấy một câu với nó. Dưới tán hoa giấy trắng hồng xen nhau, Lương Tinh Dần mờ mờ ảo ảo, hắn híp đôi mắt nhìn nó. Mắt Tinh Dần nếu người lạ nhìn vào sẽ nói trông rất đáng sợ, rất lạnh lẽo. Nhưng Long Phúc không nghĩ thế, nó thấy sâu dưới mặt hồ kia buồn đến lạ. Cái bi sầu cứ vương lại mọi đường nét khuôn mặt hắn, dẫu đang cười.
Cảnh vật xung quanh quen thuộc vô cùng dù chỉ là một đoạn đường ngắn, có nhà và bờ rào bám phủ đầy hoa.
Lùng bùng bên tai mấy tiếng xì xào to nhỏ, trong đầu Long Phúc cứ ong ong lên cả tỉ âm thanh hỗn tạp va đập vào nhau. Nó lao đến khi Lương Tinh Dần đưa bàn tay về phía nó, dáng hình hắn dần mờ đi, mờ đi. Rồi biến mất hẳn, khi Long Phúc tưởng mình đã ôm được hắn.
Lại đi rồi.
Còn lại Lý Long Phúc đứng bơ vơ dưới tán cây hoa giấy, gió vẫn thổi, cuốn theo những cánh hoa mỏng manh bay theo, từ từ sà xuống đất.
Lại nữa.
Bỏ đi.
Long Phúc nằm gục xuống bàn học, bài tập bỏ ngỏ không thèm làm nữa. Nó mở điện thoại kiểm tra tin nhắn trong nhóm lớp, lớp trưởng vừa tag mọi người lên tìm người cùng đi thăm Lê Thanh Tú. Anh ta vừa xuất viện sáng nay, cà nhắc chống nạng đi học, cặp được người yêu xách hộ cho đến tận chỗ ngồi. Nó nhớ rõ như in có bản mặt hận thù và cái thúc vai rõ là muốn kiếm chuyện của cặp đôi ấy. Lúc đi qua nhau vài bước, nó nghe loáng thoáng "Mẹ cái thứ sao chổi, dây vào còn xui hơn chó."
Long Phúc tắt máy, định bụng nhờ lớp trưởng chuyển lời hỏi thăm, chúc anh ta mau khỏe nhưng rồi nó đổi ý, xóa đi dòng tin nhắn gõ dở, nó im lặng, trong lòng đột nhiên mong Thanh Tú mất luôn cái chân cho rồi. Thành một thằng què quặt cũng được, chết luôn thì càng tốt.
Ơ?
Không, nó đang nghĩ cái gì thế này. Sao lại muốn người ta chết đi chứ, độc ác thật.
Hàn Trí Thành dạo gần đây hay đi vắng, nhà cửa trống không mấy lần Phúc qua đều đóng cửa. Nó muốn nhờ cậu giải bài tập hộ cũng không có thời gian, qua vài lần nhắn tin thì cậu bảo đang vào Nam cùng Mẫn Hạo giải quyết vài vụ. Thật tình đôi lúc Long Phúc có chút ghen tị với bạn thân, Trí Thành may mắn có một Lý Mẫn Hạo rất tốt bên cạnh, hơn nữa tình cảm của cả hai cũng rất bền vững, chính là kiểu "mỗi ngày lại yêu nhau nhiều hơn một chút", cãi nhau là chuyện cực kì hiếm thấy. Long Phúc tự soi lại mình, chua chát buông tiếng cười tự giễu. Chắc kiếp trước nó mang tội gì lớn lắm.
Suy nghĩ kỹ lại, Long Phúc tự thấy thắc mắc. Rốt cuộc lý do gì Lương Tinh Dần lại nói hắn thích nó, liệu lời nói ấy có thật không? Hắn là ai. Nếu chỉ đơn thuần là một vong ma bị ếm vào bùa ngải thì việc gây thương nhớ như một cách để quật ngược nó như thế này cũng quá đáng thật, thà giết chết nó từ đầu đi có phải hơn không. Nhưng âu cũng là cái nghiệp nó gây ra, giờ chưa mất mạng là may.
Long Phúc với lấy bật lửa, thắp ba nén nhang, cắm vào lư hương. Vẫn là cái lư chứa trứng gà sống ngày trước, nhưng tuyệt nhiên không hề bốc mùi tanh hôi của trứng để lâu ngày, mốc cũng không có. Thoạt đầu nó hoang mang kiểm tra đi kiểm tra lại cái lư, nhưng rồi việc có cái vong trong nhà đã giải quyết được phần nào thắc mắc rồi. Đến hôm nay Tinh Dần rời đi nhưng mùi hôi không bốc lên, vậy nên nó nghĩ hắn vẫn còn đâu đó quanh đây thôi. Có thể hắn vẫn chưa đầu thai sang kiếp khác đâu.
"Trở lại nhanh nhé." Nói rồi nó cắm nhang vào lư, tàn cháy còn hơi nóng rơi trúng tay khiến Long Phúc giật mình xuýt xoa. May sao chỉ hơi đỏ đỏ, sưng lên một chút nhưng sờ vào thấy rát lắm. Long Phúc tự xoa tay, thổi phù phù tự an ủi mình.
Nó lọt thỏm giữa căn nhà, vừa lạnh lẽo, vừa cô đơn.
Đúng thật chỉ có Tinh Dần mới lấp đầy được khoảng trống vắng trong Long Phúc.
Đến nó cũng thực tình không hiểu nổi tại sao lại là hắn chứ không ai khác.
Long Phúc dằn cơn nấc xuống, mắt đỏ hoe, từ khi nào nó lại yếu đuối như vậy.
Thật tình, đã ngu ngốc tìm cái duyên tạm bợ thì đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu trọn vẹn, Phúc ạ.
Long Phúc gạt nước mắt, xoa tay mình một lát thì cơn buồn ngủ kéo đến. Khóc xong sẽ mệt, nó biết, nhưng nó không muốn ngủ giờ này. Còn sớm lắm, mới tám giờ tối. Long Phúc cố gắng khiến mình bận rộn nhất có thể, hết lôi đồ ra gấp lại dọn nhà sạch sẽ, bát đũa để trong rủ cũng đem ra rửa nhưng hai mắt nó cứ díp lại không mở nổi. Nó với tay tìm bịch cà phê, múc vài thìa bỏ vào phin định bụng sẽ pha một ly. Tối nay nó muốn thức muộn một chút để làm bài tập, vả lại, thức khuya hay gặp ma mà.
Xui thay lại phản tác dụng, đã buồn ngủ cộng thêm làm việc nhà, cơ thể Long Phúc mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng từ ngồi nghỉ trên sofa lại thành ra nằm ngoài đấy cuộn thành một cục tròn vo ngủ ngon lành.
Ấm nước sôi kêu ầm ĩ, khói trắng phun ra mù mịt nhưng Long Phúc đã ngủ quên từ lâu, căn nhà yên ắng chỉ còn mỗi âm thanh của ấm nước đã sôi.
"Phúc, bám chắc ba vào con." Long Phúc vâng lời mẹ, ngoan ngoãn ngồi ở giữa trên con xe máy mà ba nó mượn được từ bạn, tay bé xinh túm vào hông áo của ba nó, miệng nhỏ bi ba bi bô nói chuyện.
"Mommy, a cow!" Mắt đứa con nít sáng rỡ khi đi qua cánh đồng quê, cảnh vật lạ lẫm khiến nó thích thú, hưng phấn chỉ vào từng thứ nó nhìn thấy, Long Phúc tít mắt cười tươi, vẫy chào mấy con bò ăn cỏ ngoài đồng. Mẹ Phúc thấy con vui vẻ cũng cười theo, cùng con chỉ ra đàn bò rồi dạy tập nói tiếng Việt. Bố nó lái xe nghe đứa con nhỏ bốn tuổi tập nói tiếng mẹ đẻ thì cười đến rung hai vai, cứ luôn miệng khen Phúc đáng yêu hết biết.
Long Phúc không quen ngồi xe buýt, hễ ngồi xe được mươi mười lăm phút sẽ quấy khóc, mặt mày xanh xao và say xe nên bố mẹ nó quyết định đèo xe máy đưa con về quê nội chơi. Dù sao từ thành phố đến huyện đó chỉ mất tầm hai tiếng chạy xe nên để Long Phúc vừa về nhà nội tiện ngắm cảnh Việt Nam luôn.
Đúng thật, nó thích lắm, dọc đường ca hát rất vui. Đến đầu làng thì xe chậm lại, phía trước bị tắc lại rất đông, người bu lại một chỗ như kiến, lúc nha lúc nhúc còn giơ điện thoại lên quay chụp gì đó. Bao nhiêu ô tô xe máy bị tắc đường bấm còi inh ỏi khiến bố nó hơi nóng nảy, tặc lưỡi dừng lại để ngó coi có đoạn nào lách được không. Nhân lúc mẹ bắt máy nghe điện thoại, Long Phúc hiếu kì ngó sang đám đông tụ tập lại đằng kia.
Có xe trắng, khá to, bên trên có đèn hai màu xanh đỏ đậu ngoài vệ đường. Người ta xúm lại đông như kiến cỏ, có người còn hô to: "Gọi cần cẩu lôi xe này ra mới đưa được người đi!" Đôi mắt trẻ dại ngày ấy vô tình nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng, nhưng ngày ấy có lẽ Long Phúc còn quá nhỏ, nó chỉ biết có anh trai kia khắp người bị sơn màu đỏ, chỉ thấy một nửa người bên trên đang dựa vào bờ tường nhà nào đó, anh ta bị xe đâm. Một chiếc ô tô rất to, có cái thùng rỗng đằng sau. Mái tóc anh màu trắng vàng, bết lại chút màu đỏ. Người ta hô hoán xung quanh, cố nhấc tay anh kéo ra nhưng lại èo oặt rơi xuống, anh ngoẹo người, đổ xuống nắp xe ô tô làm mọi người hãi hùng kêu lên. Long Phúc chớp mắt, cơn gió mạnh thổi qua khiến hàng hoa giấy trên hàng rào rụng xuống, cánh hoa mỏng rơi xuống phủ trên người anh.
Nó thắc mắc, tại sao anh ta thức mà người ta làm gì anh cũng không phải ứng. Vài giây ngắn ngủi Long Phúc nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, đôi mắt ấy hơi lạ, thật tối tăm và vô hồn nhưng lại cuốn hút lạ thường, nó không hiểu, cứ như bị cuốn vào cái hố vũ trụ để rồi tất thảy sự vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Anh trai tóc trắng đó bị người xung quanh bu lại che mất, nó cũng không được nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo nữa.
Mẹ nó tắt điện thoại, hoảng hốt khi thấy con trai cứ mãi nhìn hiện trường tai nạn bên cạnh, cô vội lấy tay che lại không cho con nhìn nữa, xoa xoa lưng Long Phúc rồi thu hút sự chú ý của nó vào mấy viên kẹo nhỏ.
Con nít được kẹo sẽ quên hết mọi thứ xung quanh, nó nhận lấy, anh trai tóc trắng đó cũng mau chóng đi vào quên lãng. Chỉ là dù lưng có đang được mẹ xoa thật êm nhưng nó vẫn thấy lạnh.
Long Phúc chợt tỉnh, chuông điện thoại đánh bay đi giấc mơ ngắn ngủi, nó dụi mắt đứng dậy đi tìm cục sắt mình đãng trí để lung tung đâu đó. Thì ra là trong bếp, nó cầm điện thoại lên bắt máy, là Trí Thành gọi.
"Ơi Thành, chuyện gì không mày?"
Đầu bên cười giở giọng dỗi, hình như đang nhai gì trong miệng nên lúng búng nói: "Ủa là phải có chuyện mới được gọi mày hả thằng quỷ."
Nó phì cười "Ừ, tại mấy nay mày hay đi quá nên tao tưởng có gì nghiêm trọng cần nhờ tao giúp mới gọi."
"Dạo này tao bận thật." Trí Thành ngừng một lát "...Nhưng vẫn phải nắm bắt tình hình của mày thật rõ. Sao rồi? Chiếc vòng tao cho mày ổn chứ? Lương Tinh Dần còn phá mày không?"
Long Phúc đang ngơ ngác không nhớ mình đã tắt ấm nước từ hồi nào, nó nhấc lên, rót vào phin cà phê. Nghe đến đây, bàn tay ngưng mọi hành động, họng Long Phúc như nghẹn đi, nó vờ lơ đãng hỏi lại "Mày nói gì ấy Thành, lại đi."
"Cái vòng tay ấy mày, từ lúc đeo bữa giờ tên vong đó còn theo bám mày không?"
Môi khẽ kéo lên, nó mỉm cười, hơi nước bốc lên làm dậy mùi cà phê thơm ấm. "Vẫn ổn, vòng đá linh lắm mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com