15.
"Mày biết tin gì chưa? Chuyện thằng Long Phúc A1 ấy."
"Dạo này nhìn nó lạ lắm mày ơi."
"Hời ơi sợ quá à."
"Ghê gớm thật mày nhỉ? Nhìn thằng đấy trông đâu có giống?"
"Giống gì mày?"
"Tâm linh ngải chú đồ ấy, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài."
Vậy là cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, có giấu được lâu thì cũng đâu giấu được mãi. Một đồn mười, mười đồn trăm, trường học lại là nơi mà cái gì cũng có thể lây lan rất nhanh. Tin đồn một khi đã phát tán trong trường học, ấy không chừng sẽ thành hiện thực sớm đấy.
Sáng sớm thức dậy, mâm cơm nó nấu cho Tinh Dần hôm qua vẫn còn nguyên, nhang trong lư đã cháy hết, còng queo xuống, xám xịt. Long Phúc thấy lạ lùng, ấy bởi tại sao hắn không ăn? Chẳng lẽ chán rồi à? Mà chán rồi cũng không nói với nó một tiếng là sao?
Dọn cái mâm còn nguyên mà tiếc rẻ, Long Phúc đem đổ hết vào cái nồi lớn rồi ra ngoài đường gọi mấy con chó hoang lại ăn. Cầm theo cái nồi inox, nó huýt sáo gọi con chó như mọi hôm. Con chó hay được Phúc cho ăn thì thành quen, theo lẽ thường thấy nó là vẫy tít đuôi chạy ra. Vậy mà hôm nay có sự lạ, Long Phúc đứng xa xa đã bị con chó sủa ầm ĩ, gầm gừ trông dè chừng. Người ta nói chó mèo thì hay thấy được mấy thứ mà con người không thể thấy. Ban đầu Long Phúc hoang mang cầm nồi cơm không dám lại gần, khắc sau thấy con chó chỉ dám đứng xa mà sủa chứ tuyệt nhiên không bước lên nửa bước thì hiểu ra.
Nó đổ thức ăn vào cái thau nhôm cũ kĩ, để dưới gốc cây ven đường rồi về nhà.
"Anh chê đồ tôi nấu à?"
"Nào có. Về muộn không kịp ăn đấy chứ."
Môi bặm bặm rõ là ấm ức. Đi đâu mà về muộn cơ?
"Tính ăn cho bằng hết mà bị đổ cho chó rồi, muốn giành cũng không giành được."
"Cơm của chó mà cũng giành."
"Ừ đấy, giành."
Nó mau chóng dẹp bỏ thắc mắc trong đầu, thôi hỏi sát sao quá làm chi, hắn là ma, chết rồi còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt được bên ngoài sao. Chắc là chỉ la cà đâu đó thôi.
"Đói quá, muốn ăn."
"Gì?"
"Ăn bạn nhỏ nhé."
Nói thế mà tỉnh bơ, còn tai nó thì đỏ lựng. Long Phúc nhanh chóng bỏ vào nhà, đóng sầm cửa lại, theo sau là con ma già cũng phát ngại vì lời vừa thốt ra.
"Em ơi qua đây ngồi với anh này. Chà, ngọt nước thế này cơ."
Thanh Tú dang rộng tay đặt lên bờ vai trần trắng nõn của người yêu. Mịn màng làn da, mướt mát căng mịn làm khối thằng thèm một lần được sờ lên làm hư làm hỏng. Nhưng biết làm sao được, người ta là hoa có chủ rồi. Có phải ai cũng có gan chơi ngải ngắt hoa bưng lấy chủ như Lý Long Phúc đâu.
"Thằng này, mày nói thế thì bố con nào dám lại gần."
Thanh Tú nhếch miệng, ghé sang để người yêu châm cho một điếu thuốc lá. Khói bay phà phà ngang mặt, cô nàng ngồi cạnh sà vào lòng anh hít lấy hít để cái hương khói cháy. Không phải là khói từ cái loại thuốc lá mười mươi một bao mà là cả triệu được mười điếu, ấy thì muốn nuốt luôn cũng được.
Chúng nó hẹn thằng Long Phúc để tính sổ chuyện nó chơi ngải Thanh Tú. Ừ. Chẳng biết từ đâu mà hay cái tin đấy, nghe Thanh Tú nói Mai có đợt đi thầy bà, hỏi ra thì mới hay người yêu bị chơi ngải, về khóc lóc thương người yêu. Cô cũng đâu có sai. Có ai vui khi thấy người yêu bị chơi ngải. Thanh Tú biết thì tức sôi máu, chỉ hận không để đập nát cái mặt của thằng lỏi kia. Nhưng nghĩ lại, đập thôi lại hiền quá, cứ phải để nó đau dần đau nhiều mới nhớ được vụ này.
"Thế mày có định chơi lại nó không?" Nghe đứa bạn hỏi, Thanh Tú tạm dứt khỏi môi hôn, suy nghĩ một hồi mới trả lời. "Cũng hay đấy."
Long Phúc không đến, chúng nó quay xe vào thuê một phòng karaoke để giải khuây hạ tức. Bọn học sinh hư không ai quản riết đã thành khách quen của cái quán này, ban nãy vào ông chủ còn ném cho mấy đứa vài cái bao cao su, mặt tỉnh bơ nhắc nhở "Con Mể nhà tao mới mở cái hotel cách đây ba ngôi nhà, tí có làm thì tụi mày đến đấy, đừng có quậy tung cái phòng hát lên."
Thanh Tú khơi mào màn trác tráng bằng tô cháo lưỡi, em người yêu ngồi trên đùi cũng biết nũng nịu ư ử hưởng ứng. Đám bạn thấy thằng đầu đàn chơi máu quá thì nóng mặt nhìn nhau, mấy đứa con gái ban đầu còn ngại, khắc sau áo đã bung gần hết cúc.
"Ấy Quân, mày quên lời bác Bích nói à? Ra hotel đi." Còn may thằng đầu đàn là lí trí cuối cùng, Thanh Tú cau mày nhắc nhở bạn anh sắp vượt vạch. Quân nghe thế cũng vội kéo tay bạn gái, lôi ra ngoài. Vuốt ve không đủ thì thế, cứ phải thỏa mãn cái ham muốn trước nhất rồi hậu quả gì tính sau.
Phòng thuê rất nhanh, Quân vừa vào phòng đã đẩy đứa con gái xuống giường. Đối phương cũng ngấm chút men, mặt đỏ lừ lự tự thoát y. Bên đây Quân đã tụt quần xuống đến đầu gối, chắc chịu không được nữa, bao cao su trong túi quần cũng chẳng thèm lôi ra dùng. Cứ thế cả hai lao vào nhau nồng nhiệt hơn cả tuổi 17 18.
"Anh ơi nữa đi anh...Em chưa mệt."
Cuồng quay trong bể dục sướng đến nhũn cả người, đứa con gái đẩy hông ra hiệu khi đột nhiên nhịp thúc của thằng Quân ngừng lại. Nhưng chẳng có tiếng đáp trả, người cô cũng thấy nặng nặng. Cô quay người ra sau, phát hiện mắt thằng Quân trợn ngược, mặt thì tím tái, cổ còn có vết cào.
"Á!"
Cô hoảng sợ tính bỏ chạy, nhoài người dậy nhưng không tài nào tách ra được. Đúng hơn, của quý thằng Quân không rút ra khỏi người cô được. Người thằng Quân giờ đây lạnh toát, đổ gục lên thân thể lõa lồ của bạn tình.
"Thằng Quân lâu về nhể. Hay anh em mình về trước." Thanh Tú kiểm tra giờ giấc, ngó thấy xe của Quân vẫn còn đậu trên vỉa ngoài hotel. Lâm nghe thế thì gật đầu đồng ý, đoạn anh huýt sáo kêu người yêu lên xe để mình đèo về. "Nghe bảo hôm nay bố mẹ em không có ở nhà." Cười ẩn ý cười cô nàng sau xe, anh nói với Thanh Tú "Thế bọn tao về trước."
Thanh Tú gật đầu, nhanh chóng đưa Mai về.
"Bố mẹ em đi đâu?" Lâm nhường cái mũ bảo hiểm duy nhất cho em gái sau xe, còn anh để đầu trần khoe bộ tóc mới nhuộm móc lai xanh đỏ.
"Dạ bố mẹ em đi du lịch bốn hôm ạ."
"Thế có biết nấu ăn chưa? Để anh Lâm cho ăn thịt chim."
Lâm vừa đùa, vừa ngoảnh ra sau cười lấy le với người ta. Đến lúc ẻm hét lên thất thanh thì đã muộn màng để anh nhận ra, mình vừa mất mạng.
Lâm lái xe vượt đèn đỏ, lao ra đường bị container cán cuốn hẳn vào bánh xe.
Long Phúc đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy, nó lại mơ. Lại là giàn hoa giấy trước nhà ai, tiếng người ta gọi kêu xe cẩu đến giờ vẫn vẳng trong đầu khiến nó nhức nhức cố gắng nhớ lại tất cả. Nhưng không được rồi.
Dạo này người nó dễ mệt, năng lượng chẳng còn mấy, cứ uể oải mãi. Long Phúc bình thường ngủ chỉ vừa đủ, chẳng hiểu sao từ lúc có 'cái đó' với Tinh Dần thì lúc nào cũng buồn ngủ. Nó cho rằng chẳng qua là nó muốn gặp hắn nên mới muốn mơ, cơ mà mơ cũng chẳng gặp được mấy, toàn thấy hoa giấy, rõ chán.
Nó nhìn ra cửa sổ, trời đã tối đen từ khi nào. Nó ngủ lúc gần chiều, chắc đã bảy tám giờ tối, nhà vẫn chưa bật điện. Phòng nó tối đen như mực, đành phải mò mẫm tìm điện thoại trước tiên. Long Phúc sờ dưới gối, trên chăn, mò mò lục lục lại vơ trúng cái gì lạnh lạnh thì giật mình rụt lại.
Màn hình điện thoại dưới chân giường sáng thông báo, Long Phúc lập tức chồm xuống nhặt lên.
[ước được Long Phúc nắm tay.]
Rèm cửa sổ khẽ phất phơ theo làn gió mới thổi, mây theo gió trôi đi để rọi mờ vào phòng, Long Phúc trân mắt nhìn lên giường, tay nắm chặt điện thoại. Có lẽ tim nó vừa rung lên. Có lẽ hắn vừa đưa tay cho nó.
Lần thứ hai.
Vẫn lạnh như lần đầu.
Dù nó thích hắn thật, nhưng dẫu sao hắn cũng đã chết rồi. Nó không bị ái tử thi. Nó chỉ thích Lương Tinh Dần thôi. Ừ! Thế đấy.
"Tôi nhớ hồi chiều anh đi đâu đó."
"Ừ. Đi chơi."
"Chơi với ai đấy?"
Hắn không đáp nó nữa, bên dưới nhà sáng lên đèn điện, Long Phúc xuống cầu thang, không nghĩ thêm điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com