5.
Đã qua ngày mới được hơn gần ba chục phút, điện đóm mấy nhà xung quanh đã tắt hết từ lâu, chỉ còn mỗi cửa sổ phòng nó là còn hắt lên ánh đèn vàng. Long Phúc cặm cụi ngồi chép lại bài vở, đây chính là cái giá phải trả cho những tháng ngày ăn chơi của nó, bài tập chất ụ lại thành đống ngồi giải không kịp nên phải mặt dày đi mượn vở người ta. Mà nó mượn ai? Còn ai có tấm lòng cao cả cho nó mượn vở nữa, Huyễn Thần chứ ai.
Nguyên một chiều đi chơi lại hóa thành buổi than vãn về cục nợ giấy của nó, Long Phúc than cho đỡ stress thôi, ai mà ngờ Huyễn Thần cho nó mượn mấy quyển vở bài tập năm ngoái của anh thật. Long Phúc mắt sáng như sao, chỉ thiếu một bước tôn Huyễn Thần lên làm thánh nữa thôi.
Anh đã có lòng cho mượn thì nó phải cố gắng chép bài thật đầy đủ, ngày hôm sau nhất định phải khao anh một chầu thật đã.
Nó vừa chép bài vừa ngắm nghía chữ của người đẹp trai, người ta nói nét chữ nết người quả không sai, chữ xấu quắc.
Nhưng chung quy Huyễn Thần vẫn giải rất rõ ràng, dễ hiểu. Miễn không phải ngữ văn thì môn gì nó cũng chép. Đọc đến cuối trang, nó nheo mắt nhìn hàng chữ viết chít nhỏ còn bé xíu.
Long Phúc mà đọc được thì chú ý giờ giấc nhé, học đến sáng là mệt lắm đó.
Oắt đà phắc sao biết hay vậy cà.
Nhưng mà đáng yêu. Anh còn vạch ra mấy mũi tên rồi gạch chân, tổng hợp toàn bộ kiến thức trọng tâm, đúng thứ nó cần rồi.
Huyễn Thần cũng chu đáo phết nhỉ. Hóa ra anh ta là kiểu bạn trai đó hả, cái kiểu quan tâm ngọt xớt này đúng là rất dễ khiến người ta rung động. Long Phúc dừng bút, nó gặm cái nắp nhẩm nghĩ, có khi nào Huyễn Thần thích nó không nhỉ? Nếu có thì nó cũng sẽ cân nhắc đấy. Tại vì xét cho cùng, Huyễn Thần chính là mẫu bạn trai mười điểm, với nó sẽ có nhưng, còn với người khác thì chắc là không có. Huyễn Thần nhà mặt phố, bố làm to, không ki bo lại cho nhiều tiền, mặt đẹp trai, thể thao giỏi, học cũng rất được, mỗi tội chữ xấu nếu viết thư tình sẽ bị hiểu lầm là thư hăm dọa hay khiêu chiến gì đó. Bù lại anh ta cũng có khiếu hội họa lắm chứ, nói chung là được. Nó nghĩ lại, đúng là có đôi lúc Huyễn Thần có thái độ hơi bị quan tâm nó quá.
"Chắc là cũng ổn..."
Long Phúc vô tình nói ra suy nghĩ của mình, tay đang lia lịa chép bài đột nhiên bị giật thột.
Bộp.
Hình như có cái gì bị đập vào cửa sổ, ngay trước mặt nó. Long Phúc kêu một tiếng, ngẩng mặt lên coi rốt cuộc cái gì vừa đập vào. Cửa kính vẫn rất sạch, đá đập thì phải nứt hay bể rồi chứ. Nó tò mò vươn người mở ra kiểm tra.
Cơn gió lạnh ùa vào luồn cắt da nó. Chẳng hiểu sao gió đêm nay lạ lắm, lạnh đến da gà nó nổi lên hết, cảm như có cả hơi thở của ai phà nơi cổ khiến nó phải rụt lại. Long Phúc sờ gáy, kiểm tra lại một lần nữa rồi đóng lại.
Thôi Huyễn Thần cũng không bằng đẹt ti ni Thanh Tú của nó.
Cháy cùng sách vở đến bốn giờ sáng, Long Phúc thỏa mãn lên giường đắp chăn đi ngủ. Nó tắt hết báo thức, ngày mai là chủ nhật, quá xá đã luôn.
Đêm nay nó nằm mơ, lâu lắm rồi mới mơ. Nó mơ thấy mình nằm dưới một tán cây lớn, nắng trên trời đổ xuống, chảy qua kẽ lá, vài tia lỡ chiếu vào mắt khiến nó nheo lại. Tầm nhìn của Long Phúc chiếu lên cái cây lớn, rồi nó nhìn thấy có vật gì trên cây. Vật thể đó bị treo lủng lẳng, cứ lắc qua lắc lại trước mắt nó.
Rồi từ từ.
Từ từ.
Hạ xuống.
Đối diện với nó là một người con trai, chính là người gần đây nó hay thấy, à không, không phải người. Phải gọi là vong mới đúng chứ. Cái vong đó treo ngược người, nó mở to mắt, khuôn mặt này không hề xấu một chút nào, đến nỗi nó phải thốt lên hai từ 'đẹp quá' trước hắn ta.
Đôi mắt hẹp dài ấy nhìn nó, môi hắn cong lên lộ ra hai cái đồng điếu rất duyên. Nó tính hỏi đó là ai. Nhưng chỉ ngay giây sau, Long Phúc muốn gào lên cũng không thể gào nổi. Cổ họng nó bị bóp chặt đến nỗi những ngón tay kia tưởng như chọc vào sâu trong da thịt, đôi mắt kia mở trừng trừng còn nụ cười càng ngày càng kéo rộng. Mọi thứ xung quanh cũng tối dần đi, khuôn mặt ấy cũng chẳng còn đẹp đẽ gì nữa, mắt mũi miệng đua nhau nứt toác ra, máu nhỏ giọt lên cả mặt nó.
Nó túm lấy tay cái vong, cào cấu loạn xạ, liên tục giãy ra nhưng vô ích.
Cái vong chuyển sang ngồi trên người nó, tay hắn bóp cổ nó đến tím tái mặt mày.
Long Phúc hoảng loạn bật dậy bởi tiếng chuông cửa bên dưới.
Người đầm đìa mồ hôi, cửa sổ mở toang. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, chắc là sắp mưa.
Long Phúc xỏ dép xuống nhà, Huyễn Thần đến tìm nó làm gì thế?
Đang tính hỏi tại sao anh lại qua nhà nó, Long Phúc chuyển câu hỏi khi thấy sắc mặt Huyễn Thần xám xịt lại. "Gì đấy?"
"Cổ em bị làm sao vậy? Ai đánh em à?"
Nó sờ cổ mình, cảm thấy hơi nhức nhức. Long Phúc lắc đầu, đoạn nó kêu anh vô nhà còn mình thì vào phòng tắm.
Long Phúc phát hoảng khi thấy nguyên vết hằn tím đỏ trên cổ nó, hoàn toàn giống bị ai bóp cổ. Vô thức rùng mình, nó nhớ lại đoạn giấc mơ đêm qua. Điên thật chứ.
Nó soi gương lại vài lần nữa để bôi lớp dày kem che khuyết điểm che đi cái dấu vết đáng sợ này.
"Lương Tinh Dần." Sao tự nhiên nó lại nói cái này? Đây là cái tên à?
Long Phúc nhíu mày nhìn lại bản thân trong gương, không hiểu vì sao vừa rồi nó lại nói ra cái tên lạ ấy. Dù sao thì cũng chỉ đau một chút, hôm sau sẽ khỏi thôi. Nó nên nói vụ này với Trí Thành không nhỉ...thôi chắc phiền cậu quá. Sau khi chắc chắn mình đã trông ổn hơn một tí, Long Phúc mới ra khỏi phòng tắm. Vừa ra đã thấy Huyễn Thần rất tự nhiên ra ra vào vào trong bếp bày biện bữa sáng cho nó.
"Ban nãy anh chưa ăn sáng, đi qua quán kia thấy có loại bánh này thấy cũng được nên mua về ăn thử. Phúc chưa ăn chứ gì, nhìn mặt là biết mới ngủ dậy."
Đoạn, anh vẫy nó.
"Lại ăn nhanh mình còn học bài."
Nó quên mất mình hẹn anh học cùng vào ngày chủ nhật.
"Hình như anh Thần thích em hả?"
Đang giải lí mà Phúc hỏi một câu làm tim Huyễn Thần như muốn tuột xuống, anh nhìn nó, cái miệng cười cứng đơ chối bay chối biến. "Đứa nào đồn ác vậy."
"Em đồn ấy."
Huyễn Thần không đáp, anh cúi đầu giải nốt câu c trong phần tự luận. Liệu nói ra thì có sao không nhỉ? Anh sợ lắm, lỡ nói xong anh không được ngồi đây nữa thì sao. Long Phúc thấy anh không trả lời mình thì nghi hoặc nhìn Huyễn Thần.
"Thật ra thì..."
Tách.
Cả hai cùng cúi xuống nhìn cái chấm đỏ vừa nhỏ xuống vở nó.
"E-em chảy máu mũi kìa!"
Long Phúc sờ mũi, đỏ lòm đầu ngón tay. Huyễn Thần sợ đến rớt cả bút, anh lật đật đứng dậy kiếm khăn giấy, mồm miệng lia lịa chỉ đạo nó hết thở chậm lại rồi bóp mũi dưới đợi anh một chút.
Kỳ lạ là trong người Long Phúc không hề thấy khó chịu, bị chảy máu cam cũng không có dấu hiệu mệt mỏi gì. Tự nhiên hơi không lại bị chảy máu, nó vớ điện thoại tra mạng ngay lập tức.
U xơ ung thư? Sốt truyền nhiễm cấp tính? Suy thận? Thấp khớp?
Long Phúc tắt điện thoại, đi vào bếp để Huyễn Thần sơ cứu chứ thề không tin vào ba cái bác sĩ mạng.
Long Phúc không chảy nhiều máu lắm, được một lát là khỏi nhưng Huyễn Thần lo cho nó sốt cả vó, cứ hỏi đi hỏi lại nó đã ổn hay chưa. Nó chắc chắn mình đã ổn, ấn anh ngồi xuống tiếp tục học bài. Chắc là do căng mình lên học nên mới bị chảy máu mũi thôi, không sao không sao. Huyễn Thần xoa đầu nó "Hay là mình đi chơi đi, học hành để ngày mai mình học."
Nó chỉ ra ngoài trời, mây đen xám xịt nhìn chẳng hợp đi chơi gì cả. Huyễn Thần xụ mặt, buồn bã ngồi thành một cục bột nhão bên cạnh nó.
"Rõ ràng em là người mới bị chảy máu cam mà anh Thần nhìn còn mệt hơn em vậy."
Nói rồi nó lại chăm chú cầm bút lên giải bài, không để ý đến ánh mắt thâm tình của người ngồi kế bên.
Thì em đau nên tôi xót chứ làm sao nữa, ngốc ơi là ngốc.
"Thích vậy đó."
"Thích ăn đập à?"
Thích em. "Thích uýnh lộn không?"
"Nhào vô."
"Giải xong toán đi rồi chốt kèo solo."
"Ngon."
Cộc cộc.
Cộc cộc cộc.
Rầm rầm rầm.
"Sao lại có người khác trong nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com