Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Nó nuốt khan một ngụm nước bọt, đứng như trời trồng nhìn bàn cầu cơ bị lôi ra nằm lăn lóc giữa sàn nhà. Máu trên mũi nó vẫn đang chảy, Long Phúc lắc đầu. "Đợi một lát. Làm người ta chảy máu thế này thì bố ai dám ngồi vào chơi." Nói rồi nó quay lại vào bếp, toan kiếm chút khăn giấy, không rõ là do người ta nghe được nó nói hay máu chảy mãi cũng chán, mũi nó ngưng chảy máu thật. Tốn gần hai chục phút để nó rửa sạch mặt mũi và xử lí cái áo dây đầy máu, nhìn phát sợ, trông như bị đánh về ấy. 

Xong xuôi mọi thứ, nó mới đi ra phòng khách, trên tay cầm theo ba cây nến trắng và bật lửa. Thông thường cầu cơ người ta hay chơi buổi tối nhưng bây giờ là giữa trưa, ban nãy nó nói nhăng nói cuội với người ta vì hoảng loạn, giờ người ta muốn nói chuyện thật, Long Phúc không có lựa chọn nào khác là làm theo. Cãi lời người sống mình còn cãi được, chứ người khuất mặt khuất mày mà cãi có mà tự hủy. 

Bàn cầu cơ của Long Phúc đã hơi cũ rồi, bề mặt ngả vàng, phía góc còn sờn một chút nhưng mà dùng vẫn rất tốt. Hồi lớp chín Trí Thành rủ nó ra nghĩa địa cùng chơi, kết quả hai đứa gọi cho khản cổ vẫn không ai lên, nó với Trí Thành cụt hứng xách mông đi về, quên khuấy chào người ta, về nó không sao nhưng thằng Thành bị sốt mê man hơn tận một tuần. Bố mẹ nó hỏi ra thì phạt roi cho đít hai đứa nở hoa khỏi ngồi. Chính vì thế mà nó quyết định bỏ tủ cái bàn cầu cơ này. 

Đặt một đồng xu cổ lên, nó chớp mắt cố làm lơ cảm giác hồi hộp đang đánh động đến hô hấp của mình, Long Phúc không run, nó thề, giờ nó chỉ thấy chút gì đó gọi là mong chờ chăng? Ý nó là, nó sắp gặp ma này. 

" Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi "

Rèm cửa sổ lẫn cửa ra vào nó đều đã kéo lại, nắng trưa cũng đã bị che bớt, nhà nó chỉ hơi hơi tối chỉ còn chút ánh sáng mờ hắt vào. Chiếc rèm màu xanh bên cửa sổ khẽ phất phơ. 

"Hồn ai ở chốn non bồng

Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi

Dầu hồn dạo khắp mọi nơi

Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian."

Câu chú ngày xưa Trí Thành dạy nó may sao vẫn nhớ, luật cầu cơ là không được dùng điện thoại, nó không thể vừa cầm điện thoại vừa chơi được. Con cơ vẫn nằm yên không nhúc nhích, Long Phúc bỗng dưng cảm thấy mình chính là một thằng ngốc, chẳng khác gì năm lớp chín vậy. 

"Mẹ, lên thì lên luôn đi. Đừng để tôi cáu, tôi đi ngủ đấy." Đọc chú thêm ba lần mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, Long Phúc là người chỉ kiên nhẫn với mỗi chắc Lê Thanh Tú, mấy chuyện này thì nó không. 

"Tinh Dần!" Đồng xu di chuyển ngay sau cái gằn giọng của nó, Long Phúc cả kinh "ớ" lên, nó cái miệng đang há hốc, nhận ra ngón tay của mình đã cứng đơ trên đồng xu cổ. Dần dà nó lấy lại được bình tĩnh, Long Phúc hắng giọng "Cho hỏi, người đến là quỷ hay là ma."

Đồng xu di đến chữ 'ma', nó thở phào nhẹ nhõm, nếu là quỷ thì nó co giò chạy trước. 

"Chứng minh phát coi." 

Phụt. 

Không gió nhưng ba cây nến đồng loạt tắt một lượt, đến khói còn không có mà bay lên, Long Phúc vừa sợ lại thấy vô cùng kích thích, nó rùng mình trước cái gai người như bị ai nhìn chòng chọc sau lưng nhưng tuyệt nhiên không quay lại. Ai mà biết sau lưng nó có cái gì chứ. Đồng ý là có nguyên một đàn quỷ nhưng không phải quỷ kiểu đó đó mà là quỷ kiểu đấy đấy. 

"Tối quá, bật lại đi. Thường người ta chơi là chơi hai mình, tôi chơi một mình thế này dễ bị ám lắm. Định ám tôi à?"

Đồng xu di đến ô 'không', ba cây nến cũng được thắp lên lại. Nhiệt độ trong nhà bị kéo xuống đi mấy độ, cái lạnh lởn vởn quanh người như có ai cứ phà từng hơi, cứ liên tục gần gũi sát bên nó vậy. Long Phúc làm lơ hết mọi thứ, giờ nó chẳng thấy sợ, nó chỉ phấn khích với cuộc đụng độ 'ma' mà thôi. Bao năm nghịch dại với Trí Thành giờ nó được gặp ma thật đấy. 

"Ma là ma nữ hay ma nam?". Nam.

"Đã chết lâu chưa?" Đồng xu giữ yên một hồi lâu mới di chuyển đến từng chữ cái, Long Phúc chăm chú ghi nhớ lại tất cả rồi ghép lại thành câu trả lời. Lâu rồi. 

"Tại sao lại đi theo tôi?" Thích.

Nó lẩm bẩm trong họng, sao mà ngang ngược thế.

"Trả lời tử tế coi." Bị ếm bùa. 

Ầ, vậy đúng là cái vong trong bùa tình nó chơi rồi. Hẳn là bị ếm trong cái gương bể nên nó soi vô mới bị theo ám. May mà Tú không bị người ta ám. 

"Tôi tưởng vong đi theo tôi là để kéo tôi xuống cùng chứ, sao đến giờ vẫn còn giữ mạng cho tôi vậy?"

Cái nó không ngờ nhất là vong cũng biết hỏi ngược lại. Muốn không?

Nó lắc đầu, phỉ phui cái miệng nói lung tung "Bậy à, không muốn không muốn. Trả lời đi. Sao lại không giết tôi mà vờn vờn như mèo vờn chuột mấy nay vậy?"

Thích.

Rồi là thích dữ chưa? Làm người ta sống dở chết dở như này là thích dữ chưa thưa anh vong?

Long Phúc cười khẩy, muốn nắm luôn con cơ ném vào mặt bảng như cái mặt người ta "Đấm lõm mặt chứ ở đấy mà thích. Thế là muốn người ta sống khổ thế này cơ à."

Đoạn, nó nói một tràng không để người ta trả lời. "Nói thật, đừng có tìm đến tôi trong mơ lắm. Năn nỉ cầu xin luôn đó, muốn ám ít ra ám lúc người ta không ngủ. Tôi đi học cả ngày mệt, phải để tôi ngủ biết chưa? Muốn nói chuyện thì cứ nói, không chui vô giấc mơ là được. Với cả thôi cái trò bóp cổ đi nhá, nhá! Vong có đứng trước mặt tôi cũng chả sợ đâu, ngon thì lên giường mà ngủ, không khéo tôi lại đạp cho lăn tám chục vòng đấy."

Nói xong gần gãy lưỡi, thế mà chữ 'không' dưới con cơ vẫn khiến nó muốn gân cổ bổ sung thêm một tràng nữa cho bằng được. Đồng xu tiếp tục di chuyển, có lẽ vì câu trả lời hơi dài nên Long Phúc im bặt không ca thán gì nữa, chỉ đăm đăm hai mắt cố nhớ từng chữ cái để sắp xếp.

Của tôi. 

"Gì? Gì của vong?" Nó thầm nghĩ. Nguyên câu trả lời hoàn chỉnh làm nó chết trân: Long Phúc là của tôi, không được đi với người khác.

Ô? Thế hóa ra nó chơi bùa Thanh Tú giờ lại quay ra vong chơi nó à? 

Sao không giết quách nó cho giống mấy cái truyện ma trên youtube đi, tự nhiên, tự nhiên lại "Long Phúc là của tôi" là thế nào. Cái này làm gì có trong lí thuyết, chơi bùa tâm linh chứ có phải học sử đâu.

"Sao tôi lại của vong?" Thích.

Long Phúc rất muốn xốc cổ áo cái vong chết tiệt đó để gào vào mặt làm rõ rằng: Không phải cứ thích là làm đâu! 

Nó mím môi cố điều hòa lại cảm xúc của mình, đến khi dịu lại mới hỏi "Thế có cách nào để giao tiếp ngoài cái bàn cầu cơ này không? Hôm bữa có cái tin nhắn xin chào đó, có phải của vong không?"

Đồng xu di đến 'đúng' làm Long Phúc sốc lần hai. Uầy, đúng là thời 4.0 đến ma cỏ còn biết dùng mạng xã hội. Mạng dưới kia cũng ok phết đấy chứ nhỉ, không chừng lỡ sau này có hẻo mà chưa kịp lên rank thì nó sẽ try hard ở thế giới bên kia bù vậy.

"Vậy từ giờ mình giao tiếp bằng cái đó nhé. Vong biết mò số đề không? Đáp án bài kiểm tra cũng được." Hình như người ta không trả lời nó, đồng xu cứ đứng im mãi. Long Phúc chề môi "Không trả lời thì thôi. Thế nhắn tin trước cho tôi đi." Nói rồi nó vươn người ra ghế sofa tìm cái điện thoại ban nãy vừa ném lên, miệng còn lải nhải nhờ vả "Tắt hộ nến phát." Đến giờ phút này thì ma cỏ gì nữa, xin được infor người ta rồi thì ma cũng như người thôi. 

Màn hình điện thoại sáng lên, dòng tin nhắn bốn chữ nổi lên trên, vẫn không hiển thị tên người dùng. 

Tự đi mà tắt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com