18: ai cần cô làm mẹ của con tôi
tôi đứng tần ngần trước cửa, chân vẫn dậm tại chỗ, loay hoay tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho sự biến mất bí ẩn của tôi tối qua. chaeyoung đang ở trong phòng ngủ, quay lưng về phía tôi, nhưng tôi chắc chắn chaeyoung hẳn đã nghe thấy tiếng động mà tôi phát ra vừa nãy.
"em chuẩn bị đi đâu à?" tôi lo lắng nhìn cô ấy đang cố nhét quần áo đến chật ních cả cái vali.
"ồ, anh về sớm hơn tôi tưởng đấy" cô hỏi ngược lại một cách cộc lốc. và điều đó khiến tôi thấy bản thân thật tệ.
"anh xin lỗi." tôi ngẩng đầu, gạt nỗi xấu hổ mà nhìn thẳng vào mắt vợ "đêm qua anh..."
"đủ rồi" trong mắt chaeyoung lúc này tràn ngập sự chán nản và thất vọng, chất chứa cơn tức giận chỉ trực chờ bùng nổ. "tôi không muốn nghe bất cứ một lời bao biện nào cả"
"nhưng em hãy nghe anh nói đã"
chaeyoung có vẻ không muốn quan tâm những gì tôi sắp sửa nói nữa. cô ấy kéo khóa vali rồi biến mất trong thư phòng, sau đó trở ra với đống giấy tờ lỉnh kỉnh quen thuộc.
những rắc rối hôm trước còn chưa được giải quyết mà nay lại chồng thêm cả tá rắc rối khác. vợ tôi ngay đến cả một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho tôi, và bây giờ cô lại dọn đồ rời đi không một lí do.
không được. tôi tuyệt đối không cho phép cuộc hôn nhân của chúng tôi rơi vào bế tắc như thế này.
"chaeyoung! em bình tĩnh lại đi. chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng"
lần này thì chaeyoung không làm ngơ tôi nữa. cô vứt mạnh vali xuống sàn, rít lên đầy giận dữ.
"được. nếu anh muốn rõ ràng thì tôi nói thẳng. cả đêm qua khi tôi lo lắng không biết anh đi đâu, có gặp chuyện gì không, cuống cuồng chạy đi tìm anh khắp nơi thì anh đã ở đâu, hả? à cũng phải thôi, khổ công tốn sức vụng trộm làm chuyện thấp hèn kia thì làm sao mà biết đường về."
"khoan đã, em nói sao?" tôi luồn tay vào tóc vuốt mạnh "thấp hèn?" tôi cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh.
hình như mọi chuyện thực sự đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.
"tôi đã gọi cho anh cả tá cuộc điện thoại và kết quả nhận được câu trả lời ngọt ngào từ mối tình đầu của anh." ngừng một hơi, chaeyoung nói tiếp "anh nói hết tất cả mâu thuẫn của chúng ta cho cô ta? điều đó đủ để khiến tôi trở thành một người vợ thảm hại. haha đến giờ anh mới về thì chắc cả đêm qua hai người đã tâm tình chuyện xưa không ít nhỉ?"
sewon chết tiệt!
"không phải như em nghĩ đâu. tất cả là hiểu nhầm. đúng, tối qua anh và cô ấy có cùng nhau đi uống rượu nhưng sau đó, anh say quá nên đã ngủ nhờ nhà anh namjoon..."
"làm ơn" chaeyoung cắt ngang, vội vã xỏ giày và xách vali lên "tôi mệt rồi. tôi phải đi công tác một tuần, và ngay khi trở về tôi sẽ đưa soobin đi chỗ khác."
ngay khi cánh cửa đóng sầm lại cũng là lúc hi vọng cứu vãn cuộc hôn nhân của tôi dập tắt. toang, toang hết rồi.
cứ như thế, tôi gục đầu vào hai đầu gối, tự thuyết phục rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. đó chỉ là một phút sóng gió trong đời sống hôn nhân. ai rồi cũng sẽ gặp phải mà.
đáng tiếc những suy nghĩ tích cực đó cũng chẳng tồn tại được bao lâu. khi ánh nắng chiều tràn qua khe cửa, hắt những mảng sáng lên tấm ảnh cưới được treo ngay ngắn trên tường, tôi mơ hồ thấy tim mình chợt quặn nhói và dòng nước nóng hổi lặng lẽ chảy trên hai má trong tuyệt vọng.
.
nay là ngày thứ sáu kể từ ngày chaeyoung đi công tác và vẫn chưa trở về. không một cuộc điện thọai, không một tin nhắn, không gì hết. còn tôi thì nhốt mình trong phòng, đến việc đưa đón con trai đi học cũng đành nhờ cậy anh namjoon.
soobin là một đứa trẻ thông minh, nó hẳn đã đoán được giữa bố và mẹ có chuyện không vui nên thằng bé rất ngoan, dù rất nhớ mẹ nhưng cũng không quấy khóc đòi chaeyoung. thằng bé mỗi khi đi học về đều ào vào lòng tôi, líu lo cả buổi tối về những điều nó học được ở nhà trẻ.
còn jungkook tôi ấy à, đến ngay cả con trai mình cũng không bằng. mặt mày lúc nào cũng ủ rũ, tóc tai chẳng thèm cắt, râu ria cũng chẳng buồn cạo khiến soobin khi nhìn mặt bố nó còn phải thốt ra câu "trông bố gớm chết đi được!".
tiếng chuông cửa kéo dài làm tôi giật nảy mình, đánh rơi chiếc thìa xuống đất. vì nghĩ có lẽ chaeyoung đã trở về nên vội vàng đến mức xỏ cả đôi dép trái, chạy ra mở cửa.
"anh jungkook" sewon mỉm cười hơi chút gượng gạo khi thấy gương mặt não nề của tôi.
"có việc gì không?" tôi nghe thấy giọng mình lạnh lùng pha chút cáu kỉnh, dù biết rằng chuyện xảy ra không phải lỗi hoàn toàn ở sewon.
"soobin đang chơi trong lớp thì bị sốt, thằng bé phát sốt cao quá mà em lại không liên lạc được với anh.."
nghe đến vậy lúc này tôi mới để ý tới cái bóng nhỏ sau lưng cô ấy. tôi vội vàng ôm lấy thằng bé, ôm hôn liên tục lên cái trán nhỏ đang nóng bừng bừng.
"bố xin lỗi, soobin, xin lỗi con. mấy ngày nay bố thật vô trách nhiệm"
"bố. con không sao đâu. chỉ là nóng người tí thôi mà" soobin gượng mình, trên môi cố kéo nụ cười cho tôi an tâm.
sau một hồi dỗ thằng bé đi ngủ, tôi đi xuống nhà bếp pha một tách trà cho sewon.
"cảm ơn anh" sewon đón lấy tách trà nóng rồi khôi phục lại dáng vẻ duyên dáng, ngồi tựa lưng vào ghế. mái tóc cô xõa dài trên hai vai, lấp lánh dưới ánh đèn chùm làm tôn lên gương mặt khả ái. cô từ tốn nhấp một ngụm trà, đôi mắt trong veo liếc nhanh qua không gian trong nhà rồi dừng lại trước khuôn mặt không cảm xúc của tôi.
"gần đây không thấy anh đưa soobin đi học?"
"um" tôi đáp. một câu gọn lỏn nhất có thể.
"cuộc sống hôn nhân của anh đang gặp trục trặc, phải không?"
"vẫn ổn" tôi ngó ra ngoài cửa sổ, dường như chả để tâm đến việc sewon đang cố gắng thu hút cái nhìn từ tôi.
"đừng trốn tránh nữa, jungkook. em hiểu vì em cũng từng tan vỡ trong hôn nhân. có những thứ càng cố níu kéo chỉ càng làm hai người thêm đau."
tôi gạt đôi tay đang nắm lấy cánh tay tôi, kiềm lại cơn lạnh lẽo trong tim, nhìn thẳng vào mắt sewon.
"đừng cố tỏ ra rằng em hiểu chuyện của bọn anh. nếu đã uống xong trà thì em về đi."
sewon nhìn tôi trân trối bằng ánh mắt không thể nào tin được, xong bằng cách nào đó, cô trấn tĩnh lại, vẫn không từ bỏ.
"anh ít nhất cũng phải nghĩ cho soobin chứ? thằng bé còn nhỏ và nó cần sự quan tâm của người mẹ. thế vợ anh đâu? chị ta hẳn đang ở đâu đó để vẽ một đống thứ lên mấy tờ giấy trắng hôi hám đó hả?"
tôi đã cố nhịn nhưng cuối cùng thì không thể nhịn nổi nữa rồi.
"đừng có xúc phạm đến vợ tôi! cô thì có tư cách gì mà quản chuyện của tôi."
"em..." sewon hơi run lên "nhưng, chị ta không xứng. jungkook hãy tin em, em sẽ chăm sóc và yêu thương soobin như con ruột. dù sao em vẫn là mối tình đầu của anh, tình cảm chỉ cần thời gian là hâm nóng lại được"
"chính vì nể tình chuyện xưa, tôi sẽ làm như tôi chưa nghe thấy bất cứ điều gì."
"không, em yêu anh. em sẽ phát điên lên nếu phải giữ thứ tình cảm này trong lòng. xin anh, cho hai ta một cơ hội, có được không?" sewon bắt đầu khóc, tiếng khóc sụt sùi đáng thương càng làm lòng tôi lạnh lẽo.
đúng là thời gian. con người ai rồi cũng thay đổi, mà mối tình đầu cũng vậy.
"tình yêu của cô xứng sao?" tôi cười lạnh "cuộc đời của jeon jungkook chỉ có duy nhất một người vợ là park chaeyoung và chỉ có duy nhất cô ấy mới là mẹ của các con tôi."
"chỉ vì cô vợ tồi tệ như cô ta mà anh ghét bỏ em sao?" sewon khóc lóc, ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
"xin cô hãy tôn trọng hàm răng của mình" (*)
sewon ngẩn người. tôi cũng ngẩn người theo. cả hai cùng hướng mắt về phía cánh cửa nơi phát ra giọng nói ấy. nơi - có vợ tôi, park chaeyoung!
(*) trích trong 1977 vlog
@ r e g i n a❣
Hiiii, đã lâu không gặp ♥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com