Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38.

Hôm tra điểm trùng hợp là cuối tuần, bố mẹ Jungkook đều ở nhà.

Bên Busan bọn họ buổi tối mới tra được điểm còn bên Seoul là trưa nay.

Trên bàn ăn Jungkook vẫn luôn nhìn điện thoại, sắp đến 12 giờ, lúc này có lẽ Chaeyoung có thể vào hệ thống tra điểm.

Căng thẳng đến mức gắp đồ ăn cũng run, lúc thi môn đầu tiên của kỳ thi đại học cậu cũng không như này.

Bố mẹ Jeon đều không chú ý xem bên Seoul khi nào có thể tra được điểm, đều rất khó hiểu với hành động ăn cơm mà mắt không rời khỏi điện thoại của Jungkook.

Cậu không xem video cũng chẳng xem tin tức, màn hình điện thoại cũng đen, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn, giống như liếc cái là lỡ mấy trăm triệu vậy.

“Đợi điện thoại à?” Mẹ hỏi.

“Vâng.” Jungkook không tập trung, trả lời một chữ, miệng vẫn còn đang nhai cơm, mắt vẫn luôn dán vào điện thoại.

“Cãi nhau với Chaeyoung?”

“Không ạ.”

“Thế sao con cứ như này?” Mẹ rất không hiểu, gắp đồ ăn vào bát cậu.

“12 giờ cậu ấy có thể tra điểm rồi.”

Mẹ Jeon nhìn đồng hồ, 12 giờ 1 phút rồi.

Không biết thế nào mà bà cũng căng thẳng theo, “Thế con gửi tin nhắn hỏi đi.”

“Con sợ bố mẹ cậu ấy ở cạnh.”

“.........”

Seoul lúc này.

Trong biệt thự nhà Chaeyoung, tiếng hét của cô vang vọng khắp nhà.

Không biết làm thế nào để giải tỏa sự vui vẻ này, cô ôm lấy cổ mẹ lắc.

“Được rồi được rồi, con làm mẹ nghẹt thở mất.” Mẹ cũng cười không khép được miệng.

Trước giờ Park Mobin không bao giờ vui mừng lộ ra mặt, mà lúc này cũng không kiềm chế được cảm giác vui mừng đó, bởi vì liên quan đến chức vụ mà trước giờ ông không dùng công cụ trò chuyện.

Có điều có một cái điện thoại dùng trong nhà, đăng nhập vào wechat, người liên lạc đều là những người trong nhà, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi sẽ xem động thái trong nhóm gia đình.

Ngay cả điện thoại bố cũng rất ít khi gọi, có hứng thú nói chuyện như hôm nay quả thật rất ít, trong ấn tượng của cô có lẽ đây là lần thứ hai? Lần đầu tiên là khi cô phát huy tốt hơn so với bình thường trong kỳ thi vào lớp 10, đỗ vào trường cấp ba tốt nhất Busan.

Sau đó là lần này, khóe miệng của bố cười còn đậm hơn lần trước.

Chaeyoung tranh thủ thời cơ, “Bố ơi.”

Giọng Park Mobin ôn hòa hơn so với bình thường, “Hử?”

“Con có thể nào học đại học ở trong nước, sau đó xin vào trường đại học tốt hơn học nghiên cứu sinh không ạ?” Chaeyoung thử thăm dò trước.

Không đợi Park Mobin nói, Dam Miwol liền nói: “Cái này con tự mình quyết định, suy nghĩ của mẹ và con giống nhau. Bây giờ con quá nhỏ, ra nước ngoài mẹ không yên tâm, mặc dù mấy anh đều ở nước ngoài nhưng con trai vô tâm, đến cả bản thân mình còn không chăm sóc được lấy đâu ra chăm sóc con.”

Park Mobin trả lời xong tin nhắn nhìn Chaeyoung, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được.” Còn không đợi Chaeyoung vui vẻ Park Mobin đã kèm theo điều kiện: “Không được phép yêu sớm.”

Chaeyoung: “...”

Park Mobin lặp lại: “Thân phận của con không giống người khác, yêu sớm cũng không có kết quả, sinh viên thì phải học tập cho tốt, đến tuổi con yêu đương kết hôn đương nhiên bố sẽ không cấm cản.”

Chỉ cần không để cô ra nước ngoài là được, còn về chuyện khác đợi đến lúc cô lên đại học ai còn quản được chứ?

Park Mobin chỉ về phía phòng ăn: “Cơm nấu xong rồi, ăn xong rồi lại nói.”

Chaeyoung một phút cũng không đợi được, cô nói: “Con không đói ạ, không đói một chút nào hết, thật đấy ạ.”

Dam Miwol hiểu cảm giác vui mừng đó của con gái, đoán là ba ngày không ăn cũng không đói, bà xua tay: “Đi đi.”

Chaeyoung cầm điện thoại, gần như là chạy lên tầng.

Khóa trái cửa lại, cô nhấn gọi cho Jungkook, bên kia nghe máy ngay, Jungkook nín thở: “Thi được bao nhiêu điểm?”

Chaeyoung nói tổng điểm cho cậu trước, “Khen thưởng tớ thế nào?”

Jungkook thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cả người thoải mái hơn hẳn, dựa người vào ghế.

Cười nói: “Cậu muốn khen thưởng gì cũng được.”

Bố mẹ Jeon nhìn sang, ánh mắt giao nhau, xem ra là thi không tệ.

Jungkook hỏi: “Toán thi được bao nhiêu?”

Chaeyoung kiêu ngạo: “122 điểm.”

“Giỏi lắm.” Jungkook không biết xấu hổ: “100 điểm là công lao của tớ, 22 điểm còn lại là của cậu.:

“Đều là công lao của cậu.” Chaeyoung cười.

“Điểm có lẽ đủ vào Đại học nhân dân nhỉ?”

“Chắc chắn là đủ, tớ xếp hạng rất cao.”

“Đăng ký ngành báo chí sao?”

“Ừ, tớ thích chuyên ngành đó.”

“Được.” Jungkook không quên hỏi: “Nói đi, cậu muốn khen thưởng gì? Nếu như cậu không có cái gì đặc biệt muốn thì tự tớ quyết định.”

Chaeyoung có rất nhiều yêu cầu, cô đều ghi nhớ từng cái một trong lòng, “Bây giờ không nói, đợi cậu có điểm rồi tớ muốn mấy cái cơ.”

Jungkook dỗ cô vui: “Được, đến lúc đó thỏa mãn 10 nguyện vọng của cậu.”

Ở bên kia bàn ăn, mẹ Jeon vẫn ổn, bà đã quen với việc mấy cô gái và bạn trai show ân ái ở văn phòng, nhưng bố Jeon thì không, nghe đến đây da gà sởn hết cả lên.

Hai phút trôi qua Jungkook vẫn nói, năm phút trôi qua cậu vẫn chưa cúp máy.

Vốn dĩ là đứa trẻ ít nói vậy mà sau khi ở bên Chaeyoung lại nói nhiều hơn.

Bữa cơm này ăn phải cơm chó của Jungkook, bố Jeon sắp không tiêu được nữa.

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, cơm cũng nguội hết.

Mẹ Jeon hâm lại cho cậu, “Chaeyoung thi tốt không?”

Jungkook ăn uống vui vẻ, “Rất tốt ạ, toán thi được 122 điểm.”

Mẹ Jeon: “Mẹ nhớ tiếng Anh của Chaeyoung tốt hơn con.”

Jungkook gật đầu: “Vâng, lần này thi cũng rất tốt, tiếng Anh có lẽ đứng ở top đầu thành phố của cậu ấy, điểm tổng đủ đỗ KU, cậu ấy muốn học ngành báo chí của Nhân Đại.”

(Tên gọi tắt là Đại học Hàn Quốc)

Mẹ Jeon cũng mừng theo: “Nếu như con phát huy như bình thường thì trường đại học của hai đứa gần nhau rồi, ngồi tàu điện ngầm cũng không cần phải đổi tàu.”

Jungkook nhếch miệng cười, chưa bao giờ vui như vậy.

Sau khi thi đại học xong cậu còn áp lực tâm lý hơn nhiều so với Chaeyoung, cậu sợ cô thi không tốt, sợ cô chịu ảnh hưởng của việc yêu đương, cũng may mọi chuyện đều hài lòng.

Bố mẹ Jeon ăn xong cũng không rời khỏi bàn ăn, nói chuyện cùng Jungkook, hỏi cậu: “Nghỉ hè con với Chaeyoung có dự định gì không? Không đi du lịch à?”

Jungkook lắc đầu: “Cậu ấy không có thời gian ạ.”

“Người nhà không cho ra ngoài?”

“Cậu ấy đang làm thêm ạ?”

“Làm thêm?” Mẹ Jeon cảm thấy khó tin.

“Vâng, nói muốn rèn luyện bản thân.” Jungkook uống mấy ngụm canh, hỏi mẹ: “Con có thể đến Seoul một thời gian không ạ?”

Nhanh chóng hứa: “Mẹ yên tâm, con sẽ không mắc lại sai lầm năm lớp 10 nữa, ban ngày con sẽ đi dạo ở chỗ cậu ấy làm thêm, buổi tối cậu ấy về nhà con sẽ về khách sạn.”

Mẹ Jeon không lập tức trả lời được hay không được, nhìn về phía bố Jeon.

Bố JeonChipmunk suy nghĩ mấy giây: “Đi đi, khách sạn bố đặt cho con, chú ý an toàn, buổi tối không được phép ra ngoài.”

Jungkook làm dấu OK, vừa mới cho cơm vào miệng điện thoại kêu, là Deung Senam.

Cậu mở loa ngoài.

Giọng Deung Senam hưng phấn truyền đến: “Này, cậu biết Chaeyoung thi được bao nhiêu điểm không? Vậy mà cậu ấy lại thi hơn điểm sàn nhiều điểm đến thế.”

Sau đó huýt sáo, nói: “Tôi muốn đi Seoul thăm cậu ấy, cậu thì sao?”

Jungkook: “... Deung Senam, cậu có bệnh à!”

Deung Senam cười haha: “Đúng đấy, hay là sau này cậu học y đi, chữa cho tôi?”

“Biến!”

“Rốt cuộc cậu có đi hay không? Không đi tôi chỉ đặt vé của tôi với Sang Gwahee thôi đấy.”

Jungkook suýt nữa thì bị nghẹn chết, “Sang Gwahee đi tìm Chaeyoung chơi, cậu đi làm gì!”

“Xem xem chân cậu ấy khỏi chưa? Ba năm nay tôi vẫn lo lắng chuyện này.” Sau đó Deung Senam lại hỏi: “Rốt cuộc có đi không? Không đi tôi đặt vé đây.”

Jungkook bị tức chết, nghiến răng nói: “Đi!”

Deung Senam rất thích cậu nhảy dựng lên như này: “Ừ, thế tôi đặt vé ngày mai, cậu gửi chứng minh thư cho tôi đi.”

Kết thúc điện thoại, Jungkook bị chọc tức đến no.

Mẹ Jeon nhiều chuyện, “Senam cũng thích Chaeyoung?”

Jungkook: “Không ạ, đều là chuyện từ năm lớp 10 rồi, cậu ta bị điên, thích đối đầu với con như vậy.”

Mẹ Jeon cũng biết Deung Senam: “Tính tình của thằng bé Senam này vẫn như trẻ con vậy chẳng chịu lớn.”

Jungkook: “Vâng, Gwahee sắp bị cậu ta làm phiền chết rồi.”

Bắt đầu từ lớp 10 cho đến lúc tốt nghiệp lớp 12, cậu, nhóc mập còn có cả Deung Senam vẫn luôn ăn cơm cùng nhau, sau này Chaeyoung chuyển trường đi Sang Gwahee còn lại một mình nên đi cùng bọn họ.

Mấy người chơi đùa được hai năm rưỡi rồi.

Đợi cả một buổi tối cuối cùng cổng tra điểm cũng mở.

Jungkook không xem, trong lòng cậu tính được bao nhiêu.

Là bố mẹ tra cho cậu, nhịp tim của cả nhà vọt lên tận cổ họng.

Bố Jeon cảm giác năm đó lúc mình cầu hôn cũng không hoảng bằng giây phút này.

Giây phút bảng điểm nhảy ra, mẹ Jeon không dám nhìn, bố nhìn, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kích động đến mức vội vàng ôm lấy vợ mình.

Mặc dù cảm giác được con trai chắc chắn sẽ thi tốt, nhưng vẫn chưa có điểm tổng, ai cũng không biết cuối cùng kết quả như thế nào, có thi trượt không.

Khoảnh khắc nhìn thấy điểm, cảm giác cát bụi như lắng xuống.

Jungkook nhìn màn hình, kém mấy điểm với đáp án của cậu, môn văn có hơi chênh lệch, ít hơn năm điểm so với cậu tính.

Cậu đang định gọi cho Chaeyoung thì giáo viên chủ nhiệm gọi đến, trước tiên là chúc mừng, sau đó nói bên SNU có gọi điện đến, trường muốn hỏi người.

Khóa bọn họ năm nay có nhiều người được điểm cao, những học sinh giỏi đều phát huy như bình thường.

Kang Eunmin, Sang Gwahee còn có Ho Jeashin cũng đều có thể vào SNU.

Chủ nhiệm không quên hỏi: “Điểm bên Chaeyoung có từ sớm rồi nhỉ? Con bé thi thế nào?”

Giọng Jungkook không giấu được sự tự hào, vui vẻ nói: “Thi tốt ạ, có thể vào KU.”

Chủ nhiệm cảm thán mấy câu, thi đại học môn cuối cùng Chaeyoung đi tìm Jungkook thầy cũng biết. Khi đó nhóm của phụ huynh trong lớp có đầy ảnh của bọn họ, thầy cũng ở trong nhóm đó.

Thầy chủ nhiệm nói: “Phải trân trọng vào đấy, đợi hai đứa kết hôn thầy chắc chắn đến.”

Jungkook: “Thầy Lee, vậy thầy phải đi phong bì dày vào đó, ít là em không nhận đâu ạ.”

“... Tên nhóc này, ngứa đòn à!”

Điện thoại của thầy lại có học sinh khác gọi điện đến, không nói chuyện với Jungkook nữa.

Chaeyoung biết Jungkook sẽ thi tốt như vậy, từ lúc Jungkook nói điểm cho cô đến bây giờ cô vẫn luôn cười ngốc, nghĩ đến là bật cười.

Cuối cùng bọn họ cũng có thể ở cùng một thành phố, trong lòng không còn tiếc nuối nữa.

Mới đầu Chaeyoung còn cười sau đó là khóc, mũi sụt sịt.

“Cậu sao thế?” Jungkook hỏi.

“Không sao, tại tớ vui mà.”

Mắt Jungkook cũng đỏ, mấy năm nay những bạn học khác chỉ chịu áp lực của một người, cậu và Chaeyoung không giống, hai người chịu sự giày vò áp lực nhân đôi.

Cậu sợ mình thi không tốt, cũng sợ Chaeyoung lơ là việc học.

Có lẽ Chaeyoung cũng giống cậu.

Có lúc cậu cũng sợ, lỡ như đến lúc đó cậu thi tốt mà Chaeyoung thi không tốt thì phải làm thế nào?

Jungkook dời sự chú ý, hỏi cô: “Bây giờ có điểm rồi, nói đi, cậu muốn khen thưởng cái gì, bất kể bao nhiêu tớ cũng thỏa mãn hết cho cậu.”

Chaeyoung: “Muốn cậu đến thăm tớ.”

Giọng Jungkook rất dịu dàng: “Được, đi thăm cậu. Còn có gì nữa?”

“Không phải tớ làm thêm ở studio chụp ảnh à.”

“Ừ, sau đó?”

“Nhân viên nội bộ chụp ảnh chân dung rất rẻ.”

Jungkook hiểu ngay: “Cậu muốn chụp ảnh chân dung à? Được, cậu chụp ảnh chân dung chắc chắn rất đẹp.” Cậu nói: “Chụp hai bộ đi, tớ bỏ tiền hết, làm phần thưởng cho cậu.”

Chaeyoung: “... Không phải ý này?.”

Jungkook: “Hả?”

Giọng Chaeyoung rất nhỏ: “Bên này chụp ảnh chân dung… hai người có tình cảm.”

“Muốn chụp ảnh chân dung tình nhân sao?” Jungkook cười: “Vậy tớ có thể mặc vest không?”

Chaeyoung: “Có, quần áo là do mình tự chọn.”

Jungkook: “Vậy cậu chọn váy cưới nhé.”

Chaeyoung: “......”

Sau đó, bố mẹ Jeon ngồi đối diện cậu cũng kiểu: “........................”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com