Chap 25: Lời tỏ tình
- Mẹ à, con về rồi đây.
" Sáu giờ năm rồi, con nói đúng sáu giờ sẽ gọi điện, con làm mẹ lo chết được! "
Đầu dây bên kia truyền đến những câu quở trách mà ôn nhu của một người mẹ.
Cô nghe xong, liền đáp trả bằng một tràn cười trừ, vẻ mặt hơi xấu hổ, nói:
- Hì hì... Tại con...bị bệnh nhẹ một chút uống thuốc vào lại không cẩn thận ngủ quên mất, mà mẹ cũng biết đó con mà ngủ chỉ có mẹ và cái đồng hồ báo thức gọi được con dậy, cô tiếp viên phải mất chút ít thời gian thì con mới dậy được.
" Không nói chuyện này nữa, bây giờ con về nhà nghỉ... "
- Không đâu mẹ, bây giờ con đế bệnh viện ngay, tạm biệt mẹ.
Nói xong cô không chần chừ cho điện thoại vào túi áo rồi nhanh chóng chạy khỏi sân bay bắt một chiếc taxi mà không hề biết anh chỉ vừa leo lên chiếc taxi chuẩn bị lăn bánh phía trước.
Cô cuối cùng cubgx không thể thấy được anh, chỉ bình thản làm việc cần làm.
- Cho tôi tới bệnh viện Magnolia.
Sau câu nói của cô chiếc xe lăn bánh khởi động rồi chạy xa nơi sân bay chật người hoà vào giữa lòng thành phố đã sáng đèn luôn thoảng hương thơm của những thảm cỏ xanh mướt dọc hai bên đường.
Cô đặt tay đỡ lấy cằm nhìn ra ngoài qua lớp thủy tinh vừa hạ xuống, làn gió bốn mùa đều mang hơi lạnh nhè nhẹ lướt qua gương mặt xinh đẹp hất bay những sợi tóc lơ lửng giữa không trung, trong lòng cô lại bất giác dâng lên một loại cảm xúc vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Nhớ anh?
Phải! Nhớ cái lúc cùng anh tay trong tay trên con phố se lạnh lấp lánh ánh đèn nhưng lần này cô đã thực sự được nhớ anh ở Magnolia không còn là nơi đất khách quê người nữa rồi.
Khoé miệng cô cong lên, lộ rõ cảm giác thỏa mãn trong lòng dù rằng bản thân luôn cho rằng cô là tự mình đa tình.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện rộng lớn, cô bước vào nơi sặc mùi thuốc khử trùng ấy, đến trước một phòng bệnh cô lấy hết hơi như lấy can đảm rồi đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng mùi thuốc khử trùng hòa cùng mùi hoa lyly, mẹ cô đang ngồi một bên của giường bệnh thấy cô tới miệng liền nở nụ cười, còn ba cô vẫn chưa nhận thức được sự hiện diện của cô nên khuôn mặt vẫn lộ rõ mệt mỏi ngồi đấy vì phải nhịn ăn chờ phẫu thuật khiến cô không khỏi đau lòng.
Cô từ từ đi đến bên giường bệnh, lúc này ông mới biết cô về, đáy mắt liền hiện lên tia vui mừng nhưng ngay sau đó nhanh chóng được che giấu bằng gương mặt nghiêm nghị thường thấy, quả không nằm ngoài dự đoán của cô.
Bốn mắt dồn chú ý về cô nhưng không ai nói lời nào khiến sự im lặng không rõ lí do bao trùm lên căng phòng đã vốn yên tĩnh.
- Hai ba con cứ nói chuyện, mẹ ra ngoài trước.
Bà lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng rồi đi ra ngoài.
Sau khi bóng lưng bà khuất sau cách cửa, ông liền xoay mặt về phía cửa sổ như không muốn nhìn mặt, giọng điệu bất cần:
- Ta đâu gọi con về, bao nhiêu năm con cũng đâu thèm về. Lần này về đây để xem ông già này chết như thế nào à?
Nghe xong, cô chẳng màng phản bác chỉ lặng lẽ nhìn ông với đôi mắt đã sớm nhòa đi, đến khi một giọt nước mắt không thể kềm nén mà lăn dài trên má cô mới nghẹn ngào lên tiếng:
- Ba không cần giả vờ nữa đâu...
Nhận thấy giọng cô có chút kỳ lạ ông xoay người lại nhìn cô nhưng không nói gì mà để cô tiếp tục trong tiếng nấc.
- Ba lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ con nhưng...nhưng thực chất là luôn quan tâm con trong thầm lặng... tại sao chứ? Khi cao trung...lúc con nằm viện ba đã nói với Jellal rằng tiền quan trọng hơn sinh mạng của con...mục đích của ba là gì chứ? Những thứ mẹ mang đến bệnh viện... luôn là ba tự tay chuẩn bị đồ đạc... rồi mới gọi mẹ... mang đi... rõ ràng là... ba quan tâm con như vậy tại sao lại không tới thăm? Kể cả lúc con du học...miệng ba nói ừ nhưng lòng lại không nỡ...ba tuy không...kêu mẹ gọi con về nhưng ngày nào...cũng vào phòng con dọn dẹp...mong con trở về... tại sao ba không trực tiếp yêu cầu con về... nói rằng ba rất nhớ đứa con gái này? ...Tại sao ba luôn tó ra hà khắc bất cần... khiến con luôn ép bản thân nghĩ rằng mình là đứa trẻ không cha... Tại sao?
Đến cuối cùng cô vẫn không thể kềm nén mà tùy ý để những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống cùng những lời nói đầy bức xúc.
Giờ phút này, cái mặt nạ ông đeo bao năm đã được cô tự tay gỡ bỏ, ông cũng không muốn mang nó lên lần nào nữa, ông để lộ đôi mắt đã dần xám của mình sau một màng nước mắt.
- Cái bà này lại không giữ mồm giữ miệng! Nhưng ta là không còn cách nào khác, có lần vì sợ người hầu trong nhà bị quở trách mà con đã tự nhận mình làm bể chén, con còn chỉ vì bác làm vườn đang bị đau tay một chút mà xin cho ông ấy nghỉ mấy ngày, lúc đó con chỉ là một đứa trẻ chưa nhớ được gì mà đã quan tâm người khác như vậy, thử hỏi nếu ta yêu thương nuông chiều con thì liệu bay giờ con có là nhà báo không? Hay con sẽ vì ta mà gồng mình gách vác tập đoàn Scalet, vì ta mà từ bỏ ước mơ của bản thân? Ta đành phải đóng vai ác để con nghĩ cho chính mình thôi.
Ông dứt câu, cô liền ôm chầm lấy ông mà khóc, cô đã luôn nghĩ mình chỉ thành công trong sự nghiệp còn chuyện tình yêu hay gia đình đều toàn thất bại nhưng bây giờ thì không phải vậy, cô đã biết cô có được một gia đình mà ai ai cũng mơ ước, cô không phải kẻ luôn thất bại trong tình cảm.
Mười phút sau...
Cô quệt đi gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi của mình rồi đứng dậy, cười cười.
- Con đi rửa mặt đã.
Cô vừa kéo cửa định đi ra thì đụng phải người vừa đi vào, cô xoa xoa cái mũi đau của mình liền ngước lên, thấy được người phía trước mắt cô liền hiện lên tia ngạc nhiên.
- Sting?
- Đi sai phòng rồi sao ta? A...! Erza? Cậu về nước lúc nào vậy?
Cậu, một tay cầm cả bó hoa tươi, một tay để tay ra phía sau gãi gãi đầu đến khi nghe được người gọi tên mình theo phản xạ cậu đưa mắt nhìn xuống xuất phát điểm của âm thanh vừa nãy.
Cô đi gần tới trước mặt cậu để khép cách cửa lại rồi tiếp tục nói chuyện:
- Tôi chỉ mới vừa về đến, mà...sao cậu lại ở đây?
- Tôi tới thăm cậu tôi, là ba của anh Jellal.
Cô gật gật tỏ ý hiểu rồi cháu mày cố nhìn rõ sau lưng cậu, hỏi:
- Vậy còn Jellal? Anh ấy đâu rồi?
Cậu không trả lời, chỉ dùng lực mạnh kéo cô lại đối mặt với mình khiến cô suýt chút mất thăng bằng mà ngã vào lòng cậu, cũng may cô cách cậu vài mi-li thì đứng vững lại được.
Cô vẫn không phản ứng hay quật tay cậu ra chỉ biết trơ mắt bị lấp đầy bởi mấy dấu chấm hỏi lên nhìn cậu.
- Đau!
Bỗng nhiên cậu siết tay cô chặt hơn, mặt cậu hơi cúi xuống nên mắt cậu bị tóc mái che khuất khiến cô không thể biết được biểu cảm của cậu nhưng nhìn bàn tay cậu nắm lấy cách tay cô đến nổi cả gân xanh thì hình như cậu là đang... tức giận.
Tức giận? Tại sao?
Trong khi đầu óc cô tựa như đang bị sương bủa vây đến kín cậu còn không ngại tung thêm một quả mù nữa.
- Nếu tôi nói tôi thích em thì em có đồng ý bên tôi không?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ
Yêu mọi người
~Arigatou~
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com