tám.
Chớp mắt đã gần hè, vậy là cậu sắp cuối cấp rồi, chỉ còn qua một kì thi nữa thôi. Cũng hơn nửa tháng cậu đến sunday morning, cũng hơn từng ấy thời gian cậu gặp anh và mọi người rồi nhỉ?
Khoảng thời gian qua cậu đã rất hạnh phúc, trong tình cảm cũng như bảo vệ được hạnh phúc của anh, tiệm bánh sunday morning, sẽ không bị làm phiền nữa đâu! có cậu ở đây mà.
Có lẽ vì vậy, Jisoo sẽ không bao giờ biết được nguồn những vết bầm trên thân Jeonghan, anh luôn tự hỏi và hỏi, nhưng cậu sẽ không bao giờ nói. Dạo gần đây, nó ngày càng nhiều hơn, khi những vết cũ chưa phai lại thêm vết mới ,"chuyện gì với em ấy vậy?". Jisoo không thể tiến sâu vào nội tâm cậu được.
anh Jisoo?
ò, em học xong rồi hả?
sao anh đến trường em vậy?
em muốn đi ăn gì đó với anh không?
Jeonghan có chút bất ngờ khi thấy anh đứng ở cổng trường, hôm nay anh không mở cửa tiệm sao? hay là lại có chuyện gì nữa rồi? Cậu lo lắng hỏi liên tục trên đường, anh chỉ cười và bảo muốn đi chơi với cậu nhiều hơn thôi.
Hong Jisoo đưa cậu đến trung tâm thương mại trên phố, rồi dẫn cậu đi ăn ở một quán quen.
ô? Hong Jisoo đó hả?
ye chào cậu, lâu ngày không gặp vẫn khoẻ chứ?
tất nhiên rồi, ai đây?
cậu có cần phải biết không? bí mật!
ơ, gì vậy? dạo này còn bí mật đồ ơ ha.
hehe.
Người bạn trước mặt Jisoo đây là chủ của quán ăn này, tên là John, anh ta là người nước ngoài, họ quen nhau khi anh này du học ở Hàn. Họ đều là những học sinh xuất sắc trong ngành đầu bếp.
Jisoo đã đặt bàn từ trước, anh kêu Jeonghan ngồi ở đó, đợi anh một lúc. Cậu ngoan ngoãn ngồi đợi. Lúc đó, có một nhóm học sinh lớp 8 đi ngang qua, Jeonghan để ý một cậu bé trắng trắng, khuôn mặt trong có vẻ bất an lo lắng trong khi bạn bè xung quanh lại trông rất tươi. Bọn nhỏ ngồi cạnh bàn của cậu, lúc này cậu mới nghe rõ chúng nó nói gì với nhau.
ya? cậu bao tụi này ăn ở đây được không á? mình nghe nói chỗ này ngon lắm, nhà cậu giàu mà phải không? nha?
đúng rồi đó, nhà bọn này làm gì có tiền, tụi mình là bạn bè mà nhỉ?
...
ya? trả lời đi chứ! cậu sẽ bao tụi mày mình mà phải không?
Một đứa trong số chúng đã đá vào chân cậu nhóc, có vẻ khá đau, cậu bé gật đầu nhẹ. Yoon Jeonghan không hề bao đồng nhưng đây không phải tình trạng đáng báo động sao, mấy cái đứa này còn bé vậy đã bắt nạt bạn bè rồi!
Jeonghan không ngần ngại đi sang bàn bên cạnh. Bọn nhỏ thấy cậu lại gần liền im lặng, như đoán xem cậu sẽ làm gì tụi nó.
Jeonghan vuốt nhẹ đầu cậu bé kia, rồi nói nhỏ.
sao em lại ở đây vậy hả?
Thằng bé chưa hiểu, chưa quen cậu là ai, nó tròn xoe mắt nhìn cậu, rồi nhỏ định cất tiếng hỏi anh là ai thì cậu nói tiếp.
không phải anh đã dặn học xong là phải về thẳng nhà sao? em có tin anh méc mẹ không?
Bọn kia nghe tới chữ "méc mẹ" liền rén hết lại, chúng nó hỏi Jeonghan là anh cậu bé sao, Jeonghan mỉm cười rồi gật đầu nhẹ.
Seungkwan à, đáng lẽ cậu nên nói cho tụi mình là cậu không thể đi chứ?
đúng vậy đó, thôi cậu về đi, tụi mình đi chỗ khác vậy..
Yoon Jeonghan bất ngờ với khả năng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của bọn trẻ này, cậu lại xoa đầu cậu bé lần nữa, "ổn rồi em ạ, chúng nó sẽ không bắt nạt em nữa đâu, nếu tụi nó còn dám đụng tới em, cứ đứng lên nắm đầu tụi nó lại là được, dữ lên em!"
Cậu bé mỉm cười, cúi đầu cảm ơn cậu, rồi khi chuẩn bị rời đi Jeonghan đã mời ẻm ở lại, ăn cơm chung. Cậu bé có vẻ khá ngại, nhưng từ trong bếp, Jisoo, John và một cậu bé nữa bước ra.
ơ? Hansol à, chào cậu!
Kwannie? cậu đến quán anh họ mình ăn hả?
Hai cậu bé chạy lại nắm tay nhau vui vẻ, ra đó là bạn của bé Boo Seungkwan, bạn Chwe Hansol, hay còn gọi là Vernon. Cậu nhóc Hansol thì đã ở Hàn lâu năm, và là em họ của John. Còn Boo Seungkwan là bạn thân nhất của Hansol, cậu nhóc là cậu ấm của tập đoàn Boo, nhà siêu giàu, hèn chi bọn kia lại cố bắt nạt em như vậy.
Chwe Hansol, Boo Seungkwan - đôi bạn thân gà bông, học sinh lớp 8.
...
Sau một bữa ăn no bụng và vui vẻ, anh đã say sướt mướt vì uống quá chén, còn cậu thì biến thành giá đỡ của anh lúc nào không hay, còn mất mặt hơn khi anh quá say không thể chở cậu về và bây giờ hai người phải ở nhờ lại nhà của John.
tụi em xin lỗi, làm phiền anh quá ạ!
trời ơi có gì đâu, bạn hết mà, em với Jisoo cứ tự nhiên.
Jeonghan vừa cảm thấy biết ơn vừa xấu hổ, anh John đã giúp Jisoo thay đồ hết rồi, giờ anh ta đang nằm lăn lóc trên giường. Yoon Jeonghan bất lực, cậu đẩy anh vào một góc rồi lèm bèm.
anh nằm chiếm hết chỗ rồi, em nằm ở đâu, xích qua xíu đi!
Jisoo vẫn nằm lì ở đó mặc sức cậu kéo, đẩy, tác dụng lực lên anh. Jeonghan bực mình kéo hết chăn trải xuống sàn nằm, cậu cũng nhắn tin cho Seokmin dặn em ngày mai đến trễ.
Nửa đêm, Hong Jisoo giật mình dậy, anh có chút tỉnh, nhìn xung quanh thấy lạ lẫm quá anh hơi hoảng. Anh lần mò rồi lay cậu dậy, Jisoo cứ liên tục nói gì đó, làu bàu mãi lại làm cậu cáu thêm.
chúng ta đang ở nhà anh John! xin người, khuya lắm rồi ngủ dùm em..
hả? nhà John hả? ...sao em ở đây vậy?
Jeonghan ngồi bật dậy, tay bám chặt hai vai anh, cậu bình tĩnh giải thích ngọn ngành tình huống, hoàn cảnh từ lúc anh đến cổng trường cậu rồi bắt cóc cậu đến đây. Jisoo gật gù hiểu hiểu. Jeonghan đỡ anh về giường rồi lại đắp chăn ngủ tiếp.
Nhưng tầm khoảng một tiếng hơn, Hong Jisoo lại dậy nữa. Lần này thì anh không lảm nhảm gì đâu, anh chỉ kéo gối xuống nằm cạnh cậu thôi. Hong Jisoo vòng tay ôm Jeonghan rồi ngủ tỉnh bơ, đắp chăn lại còn được ôm khiến nhiệt độ xung quanh cậu hơi nóng, cậu hất chăn, hất luôn tay anh ra, rồi cậu giật mình vì Jisoo nằm cạnh.
Hong Jisoo cũng lờ mờ tỉnh rồi lại vòng tay ôm cậu ngủ tiếp. Yoon Jeonghan bị ôm chặt, Jisoo đặt khuôn mặt sau gáy cậu, anh phả từng hơi thở khiến cậu nhột nhột, không ngủ được rồi! "anh làm như vậy sao em ngủ được?!"
Jeonghan không thể ngủ được, cậu cứ cựa quậy mãi nhưng anh không hề bỏ tay ra khỏi người cậu, như sợ cậu sẽ chạy mất, anh ôm chặt eo cậu.
em không ngủ à..?
anh...ôm em như vậy..sao em ngủ được?
em không thích à?
Hong Jisoo ngẩng đầu ghé sát vào tai cậu thì thầm, Jeonghan giật mình run lên. Anh lại nói tiếp.
Jeonghan à, anh nói này nhé?
hả..?
anh thích em...thật đấy nhé, anh không phải nói vì say đâu.
...
Cậu im bặt khi nghe câu nói ấy, tim cậu bỗng đập mạnh hơn, Jeonghan có thể nghe được tiếng tim mình vang bên tai. Nhất thời cậu không biết nói gì ngoài đôi tai trở nên ửng đỏ.
Jeonghan kiềm mình bình tĩnh lại, cậu đợi xem anh có nói gì nữa không, nhưng không, anh ngủ mất rồi. Và đêm đó, chỉ có một người là say giấc.
...
hjs: ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ!
🌷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com