Chương 39: Tỉnh lại
Sau khi thím Jung kết thúc cuộc gọi, để điện thoại xuống quay qua nói với dì Ahn:
"Cái đó, bà khỏe chứ, không biết nên xưng hô thế nào với bà đây?"
"Bà quá khách khí rồi, cứ như Jungkook gọi tôi là dì Ahn thôi."
"Như vậy sao được, cái này rối loạn quy củ."
Thím Jung cự tuyệt.
"Vậy bà xem như thế này có được không, bà kêu tôi chị Ahn, tôi lớn hơn bà mấy tuổi, tôi gọi bà là em Jung như thế nào?"
Dì Ahn đề nghị.
"Được, cái này được, à chị Ahn, tôi mới gọi điện cho thiếu gia, thiếu gia nói tối nay có việc cùng với thiếu phu nhân không trở lại được, để tôi đưa chị đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói."
"Như vậy cũng được, vậy trước hết tôi đi nghỉ, tuổi cũng đã cao lại ngồi xe cả buổi chiều nên cái bộ xương già này cũng mau mỏi rồi. Tôi thật phải đi nghỉ sớm một chút. À em Jung thật phiền em rồi."
Dì Ahn cười nói.
"Lời này của chị quá khách khí rồi, chị là người nhà của thiếu phu nhân cũng là người nhà của chúng tôi, người trong nhà thì làm gì có phiền toái."
"Được, là chị Ahn nói sai, em Jung đừng nóng giận."
"Như vậy mới đúng chứ."
Thím Jung xách hành lí dì Ahn mang tới, đi lên trên lầu.
Bên kia Jinhe vui mừng từ quán cà phê thuê xe trở về, đâu còn bộ dạng khóc bi thương lúc nãy.
Vết thương trên mặt của Momo rất nặng, cho nên nằm ở nhà một ngày dùng trứng gà lăn để giảm đau. Không dám xem ti vi chỉ sợ băng ghi hình của mình đã phát tán. Cô ta không biết Jimin bây giờ đang ở bệnh viện cùng vợ của mình làm sao còn có thời gian để ý tới cô nữa. Momo nghĩ tới Jimin đã đối xử với mình như vậy lại càng thêm hận Jungkook, tình trạng hôm nay của cô tất cả đều do Jungkook.
Nghĩ tới Jungkook, Momo lại lộ ra ánh mắt độc ác, móng tay cắm vào da thịt cũng không có cảm giác đau đớn. Đúng lúc đó Jinhe vui vẻ trở lại. Nhìn thấy mẹ, Momo bất mãn nói:
"Mẹ, cả ngày nay mẹ đã đi đâu? Mẹ không thấy mặt con sao không ở nhà chăm sóc con, lại đi ra ngoài?"
"Cái gì ra ngoài chơi, bà đây không phải vì chuyện của con sao, chạy ngược chạy xuôi, cũng coi như có kết quả, Park Jimin sẽ bỏ qua cho con."
Jinhe cố ý tức giận nói.
"Mẹ nói thật sao? Jimin thật bỏ qua cho con?"
Lấy tính tình lãnh khốc của Jimin làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mình, chẳng lẽ Jimin đối với mình còn chút tình cảm cho nên mới như vậy. Nghĩ tới đây, Momo không quản bị đau, toét miệng cười.
"Không kém bao nhiêu đâu."
Nghe được lời nói của Jinhe, Momo ngưng cười, nhìn bà lo lắng hỏi:
"Không sai biệt là có ý gì? Mẹ nói rõ xem nào."
"Mẹ đi tìm Jungkook, đem chuyện con là chị cậu ta nói cho cậu ta biết, nói thế nào bây giờ con cũng là người thân duy nhất của cậu ta, cậu ta sẽ không nhẫn tâm cho nên mẹ nghĩ cậu ta nhất định sẽ vì con là chị em khác mẹ cùng cha mà cầu xin Jimin tha thứ."
"Cái gì, mẹ nói cho cậu ta biết?"
Momo tức giận đứng lên quát, sau đó giống như nghĩ tới cái gì lại ngồi xuống.
"Nói cho cậu ta biết cũng tốt, đỡ mắc công con phải nói."
Một âm mưu lại hình thành trong đầu của Momo.
Ở bệnh viện, Jimin ngồi ở trên giường chờ Jungkook tỉnh lại. Nghe thuộc hạ báo cáo cậu gặp Jinhe trong lòng lại càng lo lắng nhất định sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con bọn họ. Biết trong lòng Jungkook bị kích động lớn nên mới chạy đến nghĩa trang, bởi vì sự tin tưởng trong lòng cậu đã bị Jinhe phá vỡ.
Jimin lại thêm giận chính mình, hận mình ban đầu xuống tay quá nhẹ nếu như trực tiếp giải quyết hai mẹ con bọn họ xong sẽ không xuất hiện chuyện như hôm nay.
Jungkook ngu ngốc tin lời nói của Yoo Jinhe không có nghĩa Jimin sẽ tin. Jimin đã cho người đi thăm dò chuyện 25 năm trước. Muốn điều tra Momo có phải chị của Jungkook không rất đơn giản, chỉ cần một cọng tóc đến hóa nghiệm ở bệnh viện là được. Nhưng Jimin càng muốn biết Yoo Jinhe và Jeon Jongkook có ân oán gì, chuyện nhất định không đơn giản như những gì Yoo Jinhe nói.
Lúc tối Jungkook mới tỉnh lại, mở đôi mắt nặng nề ra, nhìn trên trần nhà đã biết mình ở bệnh viện, bởi vì phòng bệnh này cậu đã ở ba lần rồi. Nhìn chằm chằm trần nhà, cậu ngẩn ngơ, lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra lúc sáng. Cố nén nước mắt mình không để rơi xuống, sau đó quay đầu qua nhìn thấy Jimin ở bên giường canh chừng cậu, muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cổ họng của mình khô khốc không nói được. Jimin nhìn thấy Jungkook tỉnh lại, vội vàng ôn nhu nói:
"Đã tỉnh rồi, có phải em khát nước không?"
Không nói được, Jungkook chỉ gật đầu nhẹ một cái. Jimin đi rót một cốc nước ấm tới bên giường đỡ Jungkook dậy, tự mình đưa nước tới miệng Jungkook, uống hết nước, anh lại lấy khăn lau miệng cậu. Jungkook nhìn Jimin bận rộn vì mình, cậu cảm động. Jungkook nghĩ:
"Jimin nói thế nào cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhưng vì mình mà có thể hạ thấp giọng, có lẽ cả đời anh cũng chưa làm chuyện này. "
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt của cậu không kìm được chảy ra, trừ cha đối với cậu cưng chiều cũng chỉ có anh. Trước kia cùng Nayeon hơn nửa đều là cậu nhường cô ta.
Jimin nhìn thấy nước mắt của cậu, chân mày nhíu lại, đau lòng hòi:
"Tại sao khóc?"
Jungkook không trả lời Jimin, mà nhẹ giọng hỏi lại:
"Jimin, tại sao anh đối tốt với em như vậy?"
Sau khi uống nước xong, Jungkook nói lại được. Nghe được câu hỏi của Jungkook, Jimin biết Jungkook cảm động vì anh, trong lòng thêm ngọt ngào. vui vẻ trả lời:
"Bởi vì em là vợ anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai?"
"Vậy nếu em không phải vợ anh thì sẽ thế nào?"
Jungkook nghe anh trả lời, cậu có chút không vui, thì ra anh đối tốt với cậu là vì trách nhiệm.
"Tiểu tử ngốc, nói lung tung cái gì đó, làm sao em lại không phải là vợ anh, chúng ta có đăng kí đó nha. Cái giả thiết kia của em căn bản không có xảy ra."
"Nếu như anh vì chuyện hôm trước mà đối xử tốt với em thì em không cần, em không cần anh vì bất kì trách nhiệm nào, coi như cảm ơn anh ngày đó đã cứu em, anh không cần cảm thấy bất kì gánh nặng nào trong lòng, về sau anh là Park Jimin, em vẫn là Jeon Jungkook, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Jungkook bi thương nói.
"Em nói cái gì, có gan nói lại một lần anh xem?"
Nghe Jungkook nói thế Jimin tức giận lớn tiếng.
"Nói đã nói rồi, em nói, coi như giữa chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, nghe đã hiểu chưa? Có cần em dùng tiếng Anh nói lại cho anh nghe một lần?"
Jungkook thấy Jimin lớn tiếng, cũng không khỏi tức giận lên giọng.
"Jeon Jungkook, là do anh quá cưng chiều em cho nên mới để em vô pháp vô thiên như vậy."
Jimin tức giận nói.
"Vâng, chính là do anh đối với em quá tốt, anh quá cưng chiều em, mới làm cho em không coi ai ra gì, cho nên từ nay về sau anh không nên đối tốt với em nữa, Jeon Jungkook em không cần bất cứ trách nhiệm nào của anh, anh hiểu chưa?"
Jungkook vừa nói vừa khóc. Jimin đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, trong lòng bực bội vì nghe anh nói, anh đối tốt với cậu vì cậu là vợ anh, lại làm cho cậu nghi ngờ là trách nhiệm nên mới tốt với mình.
Nếu lúc trước Jimin nhất định sẽ thông minh phản ứng ra là chuyện gì nhưng bây giờ chỉ cần là chuyện của Jungkook, thông minh cũng không dùng được, cho nên mới chậm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com