Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Jimin hyung, anh phải hứa với em...(2)

Jimin cố gắng tránh mặt tất cả thành viên chỉ trừ khi tổng duyệt hoặc luyện tập và anh cô lập bản thân khỏi mọi thứ. Động tác của anh như được lập trình sẵn, và Jungkook có thể thấy quầng thâm dưới mắt anh vì thiếu ngủ. Ý nghĩ rằng Jimin đang phải chịu đựng tổn thương dày vò tâm can Jungkook, và hơn hết, anh ấy đang phải đối chọi với nó một mình.

Họ vừa quay lại từ một buổi meeting, và tất cả đều giải tán về phòng của mình, chỉ trừ Hoseok đã sang ngủ với Yoongi, để lại Jimin một mình trong phòng của hai người. Jungkook căng thẳng nuốt nước bọt khi đứng trước cửa phòng Jimin. Tay cậu run run gõ lên cánh cửa ấy. Tại sao cậu lại lo lắng thế chứ?

« Ai đấy? » Cậu nghe thấy giọng nói dường như nghẹt đi vì mệt mỏi. Cậu đã đánh thức Jimin sao? Mẹ nó, nhỡ Jimin sẽ không ngủ lại được vì Jungkook đã đánh thức anh ấy thì sao? Well, giờ cũng không còn đường lui nữa rồi.

« Hyung, em Jungkook đây. »

Jungkook chờ đợi câu trả lời trong một khoảng lặng kéo dài. Jimin đã ngủ tiếp rồi sao? Trước khi cậu cất bước rời đi thì nghe thấy tiếng nói « Vào đi. »

Jungkook hít thở vội vã trước khi mở cửa rồi đóng nó lại sau lưng mình. Cậu thấy Jimin đang ngồi dậy trên giường, đôi mắt trĩu nặng và mái tóc rối bời. Jungkook bỗng cảm thấy thật tội lỗi vì đã đánh thức anh. Lần cuối anh được ngủ là khi nào chứ?

« Jungkook? Em cần gì sao? » Jimin nghiến răng, ho ra đầy đau đớn. Jungkook quan sát kĩ gương mặt anh. Khuôn mặt ấy giờ đây nhợt nhạt, chẳng còn hai má mũm mĩm mà cậu từng yêu thích nữa. Cũng chẳng còn màu sắc gì nhiều trên gương mặt đó, không còn sắc đỏ nơi đôi má như ngày trước. Chính đôi mắt của Jimin đã khiến cậu gục ngã. (*) Đôi mắt như chứa hàng ngàn vì tinh tú của Jimin mới đẹp làm sao. Cậu có thể ngắm nhìn chúng thật lâu, lạc trong ánh sáng rực rỡ toả ra từ nơi ấy. Đôi mắt ấy sẽ toả sáng mỗi khi anh cười thành tiếng hoặc mỉm cười. Nhưng giờ đây, cậu chỉ thấy ở đó sự u ám và trống rỗng. Jungkook bắt đầu lo sợ rằng cậu đã đánh mất Jiminie của mình rồi, tình yêu của cậu.

Cậu đã muộn mất rồi. Nỗi lo sợ đã làm chùn bước chân cậu. Cậu không hề nhận ra rằng mình đã bắt đầu khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên má, và cậu bắt đầu thở hổn hển. Cậu chỉ nhận thức được khi cảm nhận bàn tay ôm lấy má mình, gạt đi nước mắt và giọng nói thủ thỉ bên tai.

Cậu nhìn lên và thấy Jimin đang đứng trước mặt mình, lo lắng nhìn về phía Jungkook. Không, không, điều này sai mất rồi. Jimin không nên là người lo lắng cho cậu, cậu cần phải mạnh mẽ vì Jimin. Cậu cố kiềm nén lại tiếng thổn thức của mình bằng cách hít thở nhanh hơn nhưng lại chẳng thể giữ nổi bản thân. Jimin đẩy cậu ra trước, cho đến khi Jimin ngồi trên giường và Jungkook yên vị trên đùi anh, cả người cuộn tròn lại. Nắm tay cậu bấu chặt vào áo Jimin và mặt cậu thì vủi vào cổ anh. Jimin dùng một tay giữ quanh người cậu còn tay kia thì xoa mái tóc của Jungkook. Anh thì thầm với Jungkook rằng mọi chuyện ổn rồi, hãy bình tĩnh lại đi. (**)

Jungkook mất một lúc mới có thể điều hoà được nhịp thở của mình và cậu dịch sát vào Jimin hơn, anh cũng không tỏ vẻ gì là phản đối cả. Trong một giây phút, Jungkook đã hoàn toàn quên đi mất căn bệnh của Jimin và chỉ nép mình vào hơi ấm nơi anh. Cậu nhớ nó. Cậu nhớ điều này rất nhiều. Cậu muốn giữ nó cho cả phần đời còn lại, chỉ có cậu và Jimin mà thôi. Nhưng Jimin lại không muốn như vậy.

« Jimin? » Cậu thì thầm trên làn da của Jimin, vẫn cố giấu mặt mình khỏi anh. Jimin ậm ừ trong cổ họng thay câu trả lời, tay vẫn đùa nghịch trên mái tóc cậu. « Sao anh lại làm thế này với bản thân? Anh đang tổn thương chính bản thân mình rất nhiều và thật đau đớn khi em phải chứng kiến điều đó. Anh không ăn với bọn em, không nói chuyện với bọn em nữa. Anh không còn cười nữa. Anh thậm chí không nói chuyện với em như anh đã từng. » Jungkook nói một tràng, thậm chí không kịp dừng để thở. Jimin giữ im lặng suốt một lúc, và Jungkook nhìn vào gương mặt anh giờ đây đã quay đi hướng khác.

« Anh không hạnh phúc nữa sao? Em...em không khiến anh cảm thấy hạnh phúc nữa sao? » Jungkook thốt lên. Jimin đáp lại cậu với ánh mắt đong đầy nước. Anh cắn vào đôi môi để ngăn tiếng nấc lên, nhưng một vài giọt nước mắt đã lăn trên gò má. Jungkook ngay lập tức lau chúng đi, thay đổi vị thế lúc trước. Cậu phải chăm sóc Jimin, đây là nghĩa vụ của cậu. Kể cả Jimin có không muốn đi chăng nữa.

Jimin sụt sịt, cố lấy hơi để nói. « Không phải do em, Jungkook. Cũng không phải do các thành viên khác. Do anh... tất cả là tại anh, » Jimin giải thích, và Jungkook ngồi thẳng dậy, lắng nghe. Jimin mất một lúc để sắp xếp từ ngữ hoàn chỉnh và Jungkook vẫn đợi chờ trong kiên nhẫn, một tay luồn vào tóc Jimin nhẹ nhàng xoa, còn tay kia đặt bên cạnh. Cậu ngồi cạnh anh, cố không nghĩ về việc đùi của họ đang chạm vào nhau.

Cuối cùng, Jimin thở dài nặng nhọc, vai anh trĩu xuống. Anh lảng tránh ánh mắt của Jungkook, thay vào đó anh rời ánh mắt đến tay mình hoặc lên bức tường đối diện.

« Anh... anh không biết chuyện này bắt đầu từ bao giờ. Có lẽ là từ một vài tháng trước. Anh chỉ... anh bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi. Anh chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi, nhưng anh không thể. Anh chưa đủ tốt. Anh chỉ muốn đủ tốt cho Bangtan mà thôi, đó là tất cả những gì anh mong. Suy nghĩ ấy chiếm trọn tâm trí anh. Anh đã quên mất rằng mình phải ăn và ngủ, cho đến khi những việc đó trở thành điều cuối cùng anh nghĩ tới. Anh bắt đầu cảm thấy không an toàn về bản thân mình, về việc anh không đủ tốt cho em và những người khác. Anh nghĩ rằng anh cần phải giảm cân, hoàn hảo trong cả biên đạo và giọng hát, và chỉ cần gán lên mình nụ cười trong concert và fan meeting thôi. Khi tất cả mọi người bắt đầu tìm đến anh và cố gắng giúp anh cảm thấy tốt hơn, anh cảm thấy mình thật vô dụng, rằng anh hoá ra thật đáng thương, và anh không thấy rằng những hành động đó là sự tốt bụng hay quan tâm chân thành. Anh chưa bao giờ nhận ra rằng anh làm mọi người lo lắng đến thế nào, và điều đó làm anh buồn vì mọi người phải chăm sóc anh. » Jimin gần như nấc lên, Jungkook cố nuốt vào trong những giọt nước mắt đã chực trào xuống.

Cậu nắm lấy bàn tay anh, mặc cho trái tim đang đập loạn, và lắng nghe chăm chú. Tay cậu chìm trong mái tóc của Jimin đầy yêu thương nhằm giúp anh bình tĩnh hơn. Jimin rùng mình bởi sự tiếp xúc thân mật này, nhưng tay anh vẫn siết lấy cậu. Anh tiếp tục nói dù cho hơi thở có phần run rẩy.

« Anh chỉ muốn trở nên hoàn hảo. Đó là tất cả những gì anh muốn, Jungkook. Dù cho anh không còn cảm thấy hạnh phúc với những màn trình diễn của mình đi nữa, thì anh vẫn muốn tiếp tục. »

Jimin bắt đầu nức nở, che đi miệng mình để ngăn những tiếng nấc. Jungkook choàng tay qua người Jimin rồi đẩy anh tựa vào ngực mình. Jimin để mặc cậu làm vậy, khi anh nép vào lòng Jungkook, tận hưởng hơi ấm và sự an ủi. Jungkook không thể ngăn lại những giọt nước mắt của mình khi cậu ghì chặt lấy Jimin. Trái tim cậu như bị đè nghiến vì phải chứng kiến người đàn ông mình yêu khóc trong đau đớn. Điều này còn tệ hơn cả lúc Jimin cố né tránh cậu. Cậu đã từng thấy Jimin khóc vì cảm giác không an toàn trước đây, nhưng chưa bao giờ như thế này cả. Chưa bao giờ đến mức Jungkook sợ rằng mình sẽ thực sự đánh mất Jimin.

Bắt đầu bằng việc thú nhận với anh.

Jungkook thở mạnh ra. Cậu biết cậu cần phỉa làm điều đó, nhưng cậu vẫn không thôi sợ hãi rằng Jimin sẽ đẩy mình ra xa. Cậu sợ Jimin sẽ nghĩ rằng cậu không thật sự có ý đó mà cậu chỉ nói như vậy để tỏ ra tốt bụng. Sẽ ra sao nếu cậu thực sự mất đi Jimin và tình bạn này? Jungkook biết rằng điều ấy không còn quan trọng nữa. Cậu cần Jimin phải biết về cảm giác cậu dành cho anh.

Với bàn tay Jungkook đang đặt những cái xoa an ủi lên lưng mình, Jimin đã có thể kiềm lại những tiếng nấc, nhưng anh vẫn không rời khỏi vị trí của mình. Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy an toàn trong suốt một khoảng thời gian dài.

« Jimin-ssi? »

Jimin trả lời bằng tiếng ậm ừ trong cổ họng, không muốn ngẩng đầu lên. Anh quá xấu hổ để có thể đối mặt với Jungkook. Anh là hyung, anh đáng lẽ không nên gục ngã trước mặt Jungkook, đứa em của mình.

« Hyung, anh có thể nhìn vào em được không? » Jungkook nài nỉ và có điều gì đó trong giọng nói của em ấy khiến Jimin phải ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Jungkook. Họ ngồi trong lặng thịnh, không biết phải làm hay nói gì. Đôi mắt của Jungkook nhìn xung quanh vì căng thẳng cho đến khi cậu lấy hơi và buột ra câu nói « Em thích anh, hyung. »

Jimin ngước lên đầy bất ngờ, hơi lùi ra sau vì câu nói của cậu. Jungkook có thể thấy sự bối rối trong ánh mắt anh, và cậu tiếp tục khi hướng ánh nhìn xuống dưới, « Em thích anh. Nhiều hơn một người bạn, hơn cả một người anh. Anh-anh đã luôn có ý nghĩa như vậy đối với em. Em không biết chính xác khi nào mà mình bắt đầu thích anh, nhưng có một điều em chắc chắn rằng, em không thể thờ ơ trước anh hay thậm chí là rời ánh mắt mình đi. Sẽ là không đủ nếu nói rằng anh thật đẹp, nhưng em không biết có từ ngữ nào phù hợp hơn để miêu tả anh nữa. Anh thật là tốt bụng, rộng lượng, anh luôn chăm sóc em, đặc biệt vào những lúc em cần. Anh trông rất lộng lẫy mỗi khi anh nhảy, khi anh thực hiện từng động tác đam mê, và khi mà anh tự tin vào bản thân, anh như lấy đi từng hơi thở của em vậy. Em yêu tất cả mọi điều về anh, từ nụ cười đến tiếng cười, kể cả những ngón tay đáng yêu của anh, » Jungkook cười tới nín thở, và Jimin cũng khúc khích.

Jungkook ngước nhìn Jimin với đôi mắt đầy nước để rồi nhận ra anh cũng gần như bật khóc, điều đó làm cậu không khỏi ngại ngùng một lần nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp tục nói bằng giọng nho nhỏ, « Đã luôn luôn là anh mà, hyung. Đó là lí do tại sao em thấy đau đớn khi phải chứng kiến anh chịu tổn thương, tại sao trái tim em như bị dày vò khi anh nghĩ rằng bản thân mình không đủ hoàn hảo, bởi vì đối với em, anh còn hơn cả thế nữa. Anh còn hơn cả định nghĩa của sự hoàn hào, và em chỉ muốn anh khoẻ mạnh, hạnh phúc như trước thôi. Em muốn nghe thấy tiếng anh cười và khúc khích, kể cả khi anh không đáp lại em như cách em cảm nhận về anh. Em nhớ Jiminie vui vẻ của em. Em nhớ anh. » Jungkook thở hổn hển, lau vội những giọt nước mắt của mình trong khi tránh đi ánh nhìn của Jimin.

Cậu cảm giác như bên trong mình đang vỡ vụn thành từng mảnh. Jimin sẽ từ chối cậu, anh sẽ đẩy cậu ra và ghê tởm cậu, cậu đã phá hoại tất cả mọi thứ -

« Sao em không nói với anh sớm hơn? »

Jimin ôm lấy má Jungkook, gạt đi những giọt nước mắt còn vương. Anh nâng đầu Jungkook lên để mặt cậu đối diện với mình. Jungkook ngại ngùng nhìn vào đôi mắt giờ đây đã sưng húp của Jimin, mong muốn được đặt một nụ hôn lên đó và lên cả những giọt nước sót lại. Nếu cậu có thể thay anh gánh chịu mọi nỗi đau, cậu sẽ chẳng hề nao núng, cậu sẽ làm tất cả mọi thứ. Jungkook nhận ra khuôn mặt họ đang gần nhau thế nào và cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi môi êm ái của Jimin. Đã bao nhiêu lần cậu tưởng tượng được hôn Jimin rồi nhỉ? Liệu đó sẽ là một nụ hôn nhẹ nhàng hay nóng bỏng? Liệu nó sẽ được đặt trên bờ môi anh hay trên cổ anh? Có thể là một nụ hôn vội vàng trước khi bắt đầu concert. cũng có thể là nụ hôn đầy đam mê khi họ thức giấc cùng nhau trên giường. Jungkook đã vẽ nên rất nhiều kịch bản trong đầu mình nhưng giây phút này cậu vẫn không thể không bàng hoàng.

Jimin khúc khích trước đôi mắt nai ngơ ngác của Jungkook. « Nếu anh biết chuyện đó sớm hơn, thì anh đã làm điều này rồi. » Jimin thì thầm, trước khi tiến tới trước và ép môi mình lên môi Jungkook.

Đầu Jungkook như bị xoay một vòng, tay cậu đưa ra để chạm vào bắp tay của Jimin và giữ chặt anh ở đó. Jimin cũng thích cậu. Jimin đang hôn cậu. Mẹ nó, Jimin đang hôn cậu.

Jimin thật dịu dàng với cậu như thể cậu là thứ gì rất đỗi mỏng manh vậy. Bình thường, Jungkook sẽ không thích được đối xử như thế này, nhưng với Jimin, cậu không ngại bày ra trước mắt anh khía cạnh mềm yếu của mình, thực chất cậu yêu cách Jimin luôn trao cậu tất cả sự cẩn trọng mà anh có. Anh sẽ luôn quan tâm về cảm xúc của Jungkook, và cũng không muốn doạ cậu sợ. Jungkook ấn môi mình sâu hơn nữa, để cho Jimin biết rằng cậu không hề có cảm giác lo sợ đối với anh. Cậu đã quá chìm đắm vào anh rồi.

Họ chỉ tách ra khi cả hai người đã bị rút cạn không khí nhưng vẫn tựa trán vào nhau, cảm nhận chung một nhịp thở. Jungkook có thể ngửi thấy mùi bạc hà trong hơi thở của Jimin khiến cậu bất giác mỉm cười. Jimin luôn mang theo bên mình kẹo bạc hà vì anh không muốn hơi thở mình có mùi.

Jimin nhìn vào cậu với đôi mắt sáng rỡ, cắn vào má trong của mình để chờ đợi phản ứng từ cậu. Jungkook chỉ hít một hơi và lên tiếng, « Sao anh không nói gì đó sớm hơn? »

Jimin bật cười và Jungkook cảm thấy thật nhẹ nhõm vì rất lâu rồi cậu mới nghe được giọng cười ấy, tưởng chừng như đang có hàng vạn cánh bướm đang nhộn nhạo trong bụng cậu vậy. « Cũng giống em thôi. Sợ hãi. Anh không nghĩ em sẽ thích mình như vậy. » Jimin trả lời, tay chống lên ngực Jungkook. Jungkook bắt lấy chúng, mân mê nhẹ nhàng những ngón tay.

« Sao em có thể không thích anh chứ? » Cậu thì thầm trả lời. Jungkook như lạc trong đôi mắt của Jimin khi cậu được thấy lại tia sáng rực rỡ mà mình luôn nhung nhớ khôn nguôi. Tia sáng được gắn liền với niềm vui và hạnh phúc của Jimin. Lần này, Jungkook xác định rằng mình sẽ không bao giờ để nó biến mất một lần nữa. « Jimin hyung, anh phải hứa với em... » cậu cất tiếng, ngừng lại một chút để nuốt lo lắng vào trong.

Jimin nhìn cậu chờ đợi. « Hứa gì cơ? »

« Hứa với em rằng anh sẽ ngừng tình trạng này lại. Anh cần phải nghỉ ngơi, cần được ăn. Anh không xứng đáng phải chịu tất cả những điều này. Em muốn anh hạnh phúc và khoẻ mạnh, và bản thân anh phải biết rằng anh được yêu thương. Bọn em muốn giúp anh trở nên tốt hơn. Em muốn giúp anh. Làm ơn, anh không thể trải qua việc này một mình nữa. Hứa với em rằng từ nay anh sẽ tìm đến em. Em sẽ ôm lấy anh, em sẽ không ngừng nói cho anh biết rằng anh hoàn hảo và tuyệt đẹp nhường nào cho đến khi anh tin vào bản thân mình. Em không ngại làm điều đó đâu, chừng nào nó còn mang lại hạnh phúc cho anh. » Jungkook tiếp tục, giọng nói vững vàng.

Jimin chỉ cười và đặt một nụ hôn lên mũi cậu. Anh kéo Jungkook vào cái ôm và Jungkook nhanh chóng bao trọn anh trong cánh tay mình, tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ buông tay. « Anh hứa với em, Jungkook. Anh hứa. » Giọng nói dịu ngọt của Jimin tràn vào tai cậu.

Jungkook nhắm nghiền đôi mắt trong mãn nguyện, hôn lên mái tóc của Jimin. Họ sẽ ổn thôi. Họ có thể vượt qua được. Miễn là hai người có nhau bên cạnh, tay trong tay. 

End. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com