Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ddaeng!

Ddaeng!

AN: Phần in nghiêng là nỗi lòng thầm kín của Jwimin suy =)))

Jimin đã luôn nghĩ rằng, vào lần đầu tiên về ra mắt gia đình người yêu, "nửa câu khen người yêu, một câu cũng phải khen người yêu" chính là bí kíp để vượt qua vòng kiểm tra.

Nhưng vào lần đầu tiên tới nhà Jungkook dùng bữa, rõ ràng Jimin thở ra câu nào cũng là khen người yêu cả, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác mỗi câu mình nói ra, không phải "ddaeng" thì cũng là "ddaeng ddaeng ddaeng".

"Hai đứa ở chung chắc cháu cũng phải nhịn nhiều đúng không? Thằng nhóc nhà bác cũng hay cãi lắm mà." Mẹ Jeon mỉm cười gợi chuyện.

Vâng bác ạ, hôm nào chỉnh sửa video là sẽ làm tới sáng, cháu bảo đi ngủ nhẹ nhàng không được, phải ngồi lải nhải "em không thương anh à", rồi "Chimmy cũng có Cooky rồi, vì sao anh lại lẻ bóng trong đêm" suốt ba mươi phút em ấy mới chịu leo lên giường. Hôm nào tập nhảy về em ấy sẽ giả vờ ngủ quên để trốn tắm, cháu phải gọi (rồi sờ) rồi lại gọi (rồi ôm) rồi lại tiếp tục gọi (rồi hun) mới chịu dậy đi tắm.

Còn chưa kể đi ngủ sau nhưng không chịu tắt đèn, bị cháu mắng thì sẽ cười bảo, "Tiền chúng mình làm nhiều thế để làm gì, mở thêm cái bóng đèn thì có làm sao đâu." ("Tiền mình còn phải để dành mua nhà chứ. Lúc anh cưa em, không phải em bảo có nhà mới chịu đeo nhẫn cưới à? Em không lo chuyện nhanh có nhà thì cũng phải thương anh chứ, anh không muốn ra đường lại phải giới thiệu là bạn học A B C của em thêm nữa đâu.").

Nghĩ tới những câu chuyện thường ngày ở nhà như thế, Jimin quay sang cười đầy ẩn ý nhìn Jungkook một cái, nào ngờ lại thấy em người yêu đang nhìn mình cười rất ngoan. Hai mắt long lanh tròn xoe, như thể một trăm chữ "em", hai trăm chữ "ngoan", ba trăm chữ "nhất" sẽ rơi ra lúc nào không hay vậy.

Jimin vừa cố gắng kiềm chế để không quen tay mà đưa ra vuốt lông đầu em người yêu như ở nhà, vừa lén thở dài trong lòng. Vì người yêu có nhiều lúc không dễ bảo là thật, nhưng nhiều lúc ngoan nhất trên đời cũng là thật.

Thì, ở nhà đúng là em người yêu cũng rất ngoan. Có đôi khi còn ngoan tới mức, cháu chỉ muốn nhào tới ôm ôm hun hun mấy cái. (Thực ra cháu đã nhào tới ôm ôm hun hun mấy cái rồi...).

Như là khi vừa về ở chung, Jungkook không biết việc cháu không ăn được mực, nên em ấy vẫn mua mực về nấu bữa tối. "Nhưng mà anh không ăn được mực." Không sao, em ấy không biết, cháu sẽ từ từ bảo em ấy. "Nhưng mà em thích ăn mực cơ." Em ấy bĩu môi bảo thế. "Thích lắm luôn á." Lại còn tròn mắt nhìn cháu không chớp.

Bác nuôi Jungkook hai mươi năm thì bác cũng biết đó, đã đẹp trai đáng yêu lại còn dám bĩu môi. Người yêu đã như vậy rồi, ngoài việc nhào tới ôm một cái (sau rồi tranh thủ hun một cái), rồi còn phải u chu chu dỗ, "thôi ăn mực cũng được, Jungkookie nấu mực cho anh ăn với", thì cháu còn có thể làm gì được nữa ạ?

Điều đáng nói là, dù cháu đồng ý với em ấy rồi, mà bữa hôm đó Jungkook chỉ ăn hai miếng mực thôi, sau đó cũng không còn thấy mực trên bàn ăn thêm lần nào nữa cả.

Người yêu cháu ngoan vậy đó ạ. Khi cháu không cho làm gì, luôn luôn bĩu môi hoặc ngồi vân vê góc áo một lúc. Nhưng đợi tới khi cháu đồng ý rồi, thì lại ngoan ngoãn nghe lời không có đòi làm nữa. Còn bảo gì mà "Chúng mình sống chung mà, nên anh Jimin vui là được rồi. Không ăn một miếng mực, không mua thêm một quả tạ, không mua thêm vài đĩa phim ma, không mua thêm mấy cái móc khóa Iron Man, không mua thêm bla bla... thì cũng có sao đâu."

Lúc thì khó bảo lúc lại ngoan như thế, nên là nhọc lắm bác ạ.

Nghĩ thì là vậy, nhưng lời tới miệng Jimin lại khác hoàn toàn.

"Không ạ, Jungkook nghe lời cháu lắm. Từ lúc quen nhau tới giờ đã luôn nghe lời rồi ạ." Sau đó nhìn về phía người yêu, nở một nụ cười tiêu chuẩn - không được giống nụ cười ban phát toàn dân, nhưng cũng không được giống nụ cười ứ ứ ừ.

Jimin quay đầu nhìn về phía nhị vị phụ huynh, thấy mẹ của Jungkook vốn định thả vào bát của Jimin một miếng thịt bò, sau đó lại chuyển hướng thả vào bát của Jungkook. Vậy nghĩa là ddaeng rồi ư?

Sau đó về nhà hỏi Jungkook thì Jimin mới biết, mẹ Jeon hôm trước vừa bất đồng ý kiến với con trai út, rồi mẹ than đứa út không chịu nghe lời mẹ chút nào. Mà ba Jeon với anh trai Junghyun đã không đứng về phía mẹ rồi, tới khi con rể tới cũng không đứng về phía mẹ luôn, nên mẹ Jeon mới đánh trượt Jimin câu đó.

"Mà hai đứa rốt cuộc làm sao lại yêu nhau?" Không ngờ câu đầu tiên ba Jungkook hỏi Jimin lại là câu này.

"À, cháu gặp Jungkook lần đầu trong lễ nhập học của sinh viên năm nhất ạ. Nhìn em ấy vừa dễ thương lại vừa vừa đẹp trai, nên cháu cua khụ khụ, tìm cách làm quen luôn ạ."

"Ủa ha ha..." Mẹ Jeon thả một miếng cà rốt vào bát Jimin, "Hồi xưa bác cũng vì vậy mà theo đuổi bố nó đó..."

Nhìn đôi mắt như tìm thấy tri kỉ của người phụ nữ đối diện, lại nhìn xuống miếng cà rốt trong bát, Jimin thầm nghĩ, như vậy không phải ddaeng mà là ding dong--

"Không phải hồi đó ba nói với con là năm nhất còn nhỏ không yêu đương sao Jungkook?" --ddaeng...

"Con có nghe lời ba mà." Jungkook nuốt vội miếng mực, "Anh ấy tán qua Tết con mới đồng ý đó ạ."

Hóa ra người yêu mình còn biết nói dối, Jimin vừa nhai miếng cà rốt vừa nghĩ thầm, rõ ràng từ hôm giáng sinh đã cho nắm tay rồi mà giờ lại bảo qua Tết. Đương nhiên là vì hạnh phúc toàn dân, câu này Jimin nuốt cùng miếng cà rốt thì tốt hơn.

"Mà thằng nhỏ này suốt ngày đi diễn rồi đi quay phim này kia. Việc này chắc phiền cháu lắm đúng không?" Mẹ Jeon lại tiếp tục ra đề. Nhưng trong khi Jimin còn đang nghĩ đáp sao cho đúng, Jungkook đã nhanh nhảu, "Sao lại phiền được. Chỉ là anh ấy nhớ con nhiều lắm luôn. Con vừa ra khỏi nhà, anh ấy đã chíu bùm nhắn tin kêu con mau về rồi."

"Ha ha." Định đáp lời nhẹ nhàng nói tốt cho em, mà nếu em đã không muốn thì thôi vậy. "Jungkook cũng không xa cháu được quá mấy ngày đâu ạ. Lần nào đi diễn xa, về tới nhà đều như vừa vẫy đuôi vừa chạy khắp nhà tìm cháu ấy ạ. Mấy ngày sau đó cũng bám cháu suốt."

"Giỏi quá ha, em gắp cho anh miếng mực luôn này." Jungkook trợn mắt, vừa cười vừa thả miếng mực vào bát Jimin.

"Ừ em cũng giỏi lắm luôn." Cả bàn ăn nhiều món như vậy lại gắp đúng món duy nhất anh không ăn được.

Jimin đáp lời, quên mất phụ huynh còn ngồi đối diện, đưa tay đặt lên đầu Jungkook, theo thói quen vuốt một cái xuống tận gáy.

"..." Ba mẹ Jeon chứng kiến một màn em gắp anh vuốt hai mình cười như vậy, đột nhiên không biết phải nói gì. Sao mà cảm thấy không cần kiểm tra đánh giá con rể gì nữa đâu, hai đứa này chúng nó đã mê nhau như vậy rồi mà.

"Bác nghe Jungkook nói cháu dẫn nó về bên đó dùng bữa rồi đúng không?" Sau một hồi im lặng, mẹ Jeon lại tiếp tục bài kiểm tra. "Thằng nhóc nhà bác bình thường không giỏi ăn nói, gặp người lạ thế nào cũng ngồi cười thôi. Ba mẹ cháu hẳn là không ưng đâu ha?"

Em ấy mở to đôi mắt long lanh, như thể một trăm chữ "hãy", hai trăm chữ "thương", ba trăm chữ "cháu", bốn trăm chữ "đi" sẽ rơi ra lúc nào không hay vậy. Ba mẹ cháu làm sao mà không thương cho được.

Chưa kể cháu đã nói trước với ba mẹ, "Con vất vả góp gạo nuôi em ấy suốt ba năm đại học, thêm hai năm ở chung, sau này cũng chỉ nuôi mình em ấy thôi. Ba mẹ không thương em ấy thì cũng không thương ai được nữa đâu." rồi, ba mẹ cháu có thể không thương ai, chứ không thể nào không thương em ấy được.

Nhưng mà ai bảo em gắp mực cho anh, thế nên, "Vâng em ấy vốn không nói nhiều, bữa đó tới nhà cháu dùng bữa lại lo lắng nên càng ít nói ạ. Mà còn đánh rơi một cái đĩa..."

Mẹ Jeon vội gắp vào bát Jimin một miếng cá.

"... Vỡ tan tành luôn ạ, ha ha." Jungkook em đạp anh đau quá.

Mẹ Jeon lại thả vào bát Jimin một miếng thịt gà.

"Nhưng một cái đĩa có là gì đâu, dù sao ba mẹ cháu cũng biết cháu thích em ấy nhiều lắm, nên vốn đã chấp nhận em ấy trước rồi ạ."

Thực ra mẹ cháu còn bảo "Mày dụ con nhà người ta từ lúc nó chân ướt chân ráo vào đại học, thằng bé khi đó còn chưa đủ tuổi trưởng thành đâu. Một cái đĩa có là gì chứ, nó đập luôn mày mẹ còn chẳng cản."

"Con cũng thế đó ạ." Jungkook đột nhiên lên tiếng, hai tai đỏ bừng, tròn xoe mắt nhìn ba mẹ mình. Con cũng mê người ta lắm, nên thôi ba mẹ có thể cộng thêm điểm cho người ta hay không? Nãy giờ anh ấy còn chưa ăn được miếng gì đâu.

Jimin nuôi em người yêu năm năm lẽ nào không hiểu ý của cậu, dù biết trước mặt phụ huynh không được quá trớn, nhưng vẫn không ngăn được bản thân quay sang vừa nhìn người ta vừa mỉm cười (ứ ứ ừ).

Mẹ Jeon cũng nuôi con hai mươi năm lẽ nào không biết, tai đỏ thế kia thì còn "cũng thế" cái gì được nữa chứ. Cái thằng này, học đâu cái tính mê trai không biết. Thế này còn bày ra trò kiểm tra chấm điểm làm gì nữa cho mệt.

Hậm hực vì hai mấy câu hỏi mình cất công chuẩn bị không có đất diễn, mẹ Jeon vươn tay gắp quả ớt trang trí trên đĩa thịt bò thả vào bát con trai út của mình, mỉm cười, "Ăn nhiều vào Jungkook."

Nhìn vào quả ớt đỏ to bự trong bát Jungkook, Jimin thật sự không dám tin đây là mong con mình ăn nhiều, như vậy hẳn là ding dong deng với mình chứ đúng không?

Vậy mà câu tiếp theo mẹ Jeon nói, sao Jimin lại nghe như là ddaeng ddaeng ddaeng thế nhỉ. Hơn nữa chẳng phải ddaeng ddaeng ddaeng với mình mình, mà cả em người yêu cũng ddaeng ddaeng ddaeng nữa...

"Ăn nhiều mới có sức mê trai con ạ."

/end/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com