Chap -2-
Siêu xe của Taehyung đã đậu ngay trước căn biệt thự xa hoa, đầy trắng lệ. Taehyung nhẹ nhàng bước xuống xe song mở cửa xe để Jungkook bước ra. Jungkook yêu kiều, khoác tay Taehyung. Đúng rồi...! Hai người họ chính là cặp đôi đẹp nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Taehyung cùng Jungkook bước ra, mỗi ánh nhìn đều hướng về họ, chắc chắn là sự ngưỡng mộ. Jungkook tay trong tay cùng người yêu, hẳn là cậu rất hạnh phúc. Jungkook luôn tự hào về chính bản thân cậu, luôn cảm thấy hài lòng với cuộc sống này. Jungkook - cậu có một gia đình ấm no, một người yêu hoàn hảo, một cuộc sống tự lập và mọi thứ đều rất tốt đẹp đối với cậu. Nếu có trách thì trách Ông Trời bất công chứ không phải cậu muốn dành tất cả những điều tốt ấy thuộc về mình. Jungkook không phải là người xấu, nên mọi thứ tốt nhất được thuộc về cậu đó là chuyện lẽ đương nhiên.
Taehyung đứng trên bục cao nhìn xuống tất cả mọi người đang hướng về anh. Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng rồi lại hét lớn:
- Nhập tiệc!
- Wooooow!!!!
Âm nhạc xập xịch mở voulum hết cỡ, mọi người hăng say chìm vào cuộc chơi party. Jungkook vội kéo anh người xuống, nhảy nhót trong thứ âm nhạc chói tai kia. Một lúc sau, một chiếc xe lại xuất hiện, lúc này Taehyung chợt dừng nhảy, vui vẻ kéo Jungkook ra ngoài khỏi đám đông. Jungkook không hiểu gì, nhưng cũng chạy theo Taehyung.
Taehyung đứng trước cửa xe vừa xuất hiện ấy, tâm trạng liền thay đổi hẳn. Jungkook quen Taehyung đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy anh hạnh phúc đến mức này, dường như người này rất quan trọng với Taehyung. Taehyung ghé tai Jungkook, nói lớn bởi tiếng nhạc lấn áp:
- Kookie, đây là người mà anh muốn giới thiệu cho em biết.
- Ah... - Jungkook gật gù.
Jungkook cũng khá tò mò về người này, không biết nhân vật này ra sao.
Đợi một lúc, người trong xe cuối cùng bước ra. Jungkook từ từ ngắm nhìn người ấy, rồi lại ngạc nhiên đến kinh người. Là người đàn ông lúc sáng.
Taehyung ôm chầm lấy người đàn ông ấy, cười đến híp mắt. Thấy Taehyung vui vậy, Jungkook cũng vui lây.
- Hyung! Lâu quá không gặp anh, em nhớ anh lắm á nha. - Taehyung ôm mãi không dứt.
Người đàn ông kia nhìn Taehyung, bật cười xấu hổ:
- Taehyung, bạn em nhìn kìa.
Jungkook lại được nghe giọng nói ấy, giọng nói ngọt ngào đó, giống như ngân vang trong đầu cậu. Jungkook đỏ mặt, vẫn mãi nhìn người ta. Taehyung hí hửng, mở lời:
- Jungkook, đây là hyung của anh, Jimin.
- Chào em, anh là Jimin. - Jimin lịch sự, chìa tay ra.
Jungkook bật run người, thấp thỏm vì lo lắng nhưng cậu cũng bắt lấy. Đúng như cậu nghĩ, bàn tay Jimin vừa mềm vừa rắn chắc. Jungkook thẫn thờ nhìn Jimin:
- Em là Jungkook!
- Em là học sinh lúc sáng đúng không? - Jimin mỉm cười nhẹ khi nhận ra cậu.
Jungkook liền lập tức say mê nụ cười ấy. Taehyung bĩu môi, hỏi:
- Hai người gặp nhau rồi sao?
- À, sáng anh đi lấy quà cho em thì gặp em học sinh này. Mà nhắc mới nhớ. - Jimin vội vội vàng vàng rút hộp quà từ trong túi áo vest ra đưa cho Taehyung - Đây! Quà của em đây. Thật xin lỗi hồi nãy anh kiếm quà cho em nên mới mất thời gian như vậy.
- Không sao, không sao em đợi anh bao lâu cũng được mà. - Taehyung dường như đã quên mất đi sự tồn tại của Jungkook, ánh mắt của Taehyung từ đầu tới cuối đều hướng vào một mình Jimin.
Và cả Jungkook cũng vậy.
_____________________________________
Tan tiệc, Jungkook nán lại chơi cùng Taehyung. Jimin vào trong nhà, nói chuyện với ba mẹ. Giữa bầu trời thanh vắng đầy sao đẹp, Taehyung ôm lấy đầu Jungkook dựa vào vai khẽ thỏ thẻ vào tai cậu, thì thầm nói lời đường mật:
- Kookie, hôm nay em vui chứ?
- Tất nhiên là vui rồi. Hôm nay là sinh nhật anh mà. - Jungkook chợt nhớ tới Jimin, tò mò hỏi - Jimin hyung, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc đến? Em nhớ tập đoàn Kim chỉ có một mình anh là con cả, có còn anh em nào khác đâu. Hay đó là anh họ của anh?
Taehyung liền làm vẻ mặt không vui, xoa đầu cậu:
- Jimin hyung, em không nên tìm hiểu anh ấy.
- Ế, sao thế? Bộ Jimin hyung nguy hiểm lắm sao? - Jungkook cau mày, khó hiểu.
- Ý anh không phải vậy. Jimin hyung không thích hỏi về danh tính anh ấy.
- Đành vậy thôi! - Jungkook cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Jungkook dựa vai Taehyung, được anh xoa đầu yêu thương nhưng ánh mắt lại hướng vào trong nhà. Jungkook hơi buồn, cậu chưa bao giờ thấy Taehyung kể về người anh này, cậu cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Taehyung. Phải nói sao đây? Là hạnh phúc hay vui mừng? Jungkook mím chặt môi, lắc đầu nhẹ:"Đừng nghĩ bậy! Jimin hyung là anh trai Taehyung! Taehyung là bạn trai mình mà!:
Bỗng ánh sáng từ trong nhà chói ra ngoài sân, Jimin lại xuất hiện với nụ cười dịu dàng tiến lại gần Taehyung và Jungkook. Theo phép lịch sự, Jungkook cúi đầu chào Jimin, Jimin cười hiền hòa:
- Làm gì nghi lễ dữ thế, chúng ta cứ bình thường là được.
- Dạ!
Jungkook tuy đã có Taehyung nhưng trong tim cậu thật không thể làm theo lí trí. Ánh mắt luôn dõi theo Jimin, dường như Jimin có sức hút quá mãnh liệt đối với cậu. Taehyung bật người dậy, chắn tầm nhìn của Jungkook, đứng đối diện Jimin, thái độ thay đổi hẳn:
- Jimin hyung, kì này anh không ở lại đây sao?
- Anh đã thuê phòng gần đây rồi để tiện thăm ba mẹ. - Jimin vừa nói vừa xoa đầu Taehyung.
Taehyung rất hưởng ứng cùng anh, khiến Jungkook khó chịu vô cùng. Jimin bỗng xoay qua nhìn Jungkook, hỏi vặt:
- Đã khuya thế này rồi, em không về sao?
- Dạ, giờ em về đây ạ! - Jungkook gượng người đứng dậy, hôn lên má Taehyung - Em về!
- Để anh chở về. -Taehyung hôn lên trán cậu.
Jungkook chưa kịp lên tiếng, Jimin đã chen vào:
- Dù sao anh cũng đang tiện đường đi, em có muốn quá giang không Jungkook?
- Thế thì em ngại lắm! - Jungkook khi không lại đỏ mặt.
Cứ mỗi nhìn Jimin, Jungkook lại không thể khống chế được cảm xúc dâng trào ấy. Chỉ sợ đi cùng xe lại khiến cả hai ngượng ngùng hơn. Taehyung lập tức giành quyền chở Jungkook. Jimin lại nhẹ nhàng vuốt vai Taehyung:
- Em mau vào nhà đi! Đã khuya rồi, em là học sinh lại đi xe hàng hiệu, không tốt đâu! Để anh tiễn bạn em một đoạn, đó cũng là phép lịch sự thôi. Làm gì cứ như anh giành bồ em vậy?
Taehyung dở chứng nũng nịu với Jimin rồi nhìn sang Jungkook ôn nhu chúc cậu ngủ ngon. Biểu hiện của Taehyung thật lạ. Ba hồi lúc này ba hồi lúc khác. Mãi nghĩ đến Taehyung, Jungkook quên béng Jimin đang gọi cậu, Jungkook hối hả chạy đến xe của Jimin, cười ngây ngô:
- Xin lỗi hyung! Chỉ là em đang suy nghĩ một chút việc nên không để ý anh đang gọi.
- Không sao, chỉ cần em không ngại đi cùng anh thôi! Lên xe nào! - Jimin lịch thiệp mở cửa mời Jungkook vào.
Taehyung chưa bao giờ làm hành động nào như thế này như Jimin. Hẳn Jimin là một người rất tinh tế trong mọi việc. Đến việc Taehyung thích loại đồng hồ nào mà Jimin còn biết, đó chẳng phải là người hyung tốt sao? Một người đàn ông với vẻ ngoài vô cùng chói lọi, tính cách tốt cộng thêm việc rất biết ý người khác. Ai làm bạn gái Jimin chắc chắn đã cứu thế giới. Vừa tài hoa lại vừa giàu có, Jimin là hoàn hảo trên hoàn hảo.
Jungkook yên lặng đắm chìm trong suy nghĩ về Jimin. Để không khí bớt căng thẳng, Jimin bắt chuyện trước:
- À mà nhà em ở đâu?
- Anh đi thẳng hoài sẽ thấy biệt thự trắng, đó là nhà em.
- Em quen Taehyung nhà anh bao lâu rồi?
- Gần một năm rồi anh.
- Taehyung, em ấy là một người tốt.
- Dạ em biết!
- Nhưng lại rất trẻ con, nó không bao giờ quan tâm cảm xúc người khác ra sao!
- Tuy vậy, em thấy Taehyung luôn giúp đỡ mọi người, chỉ là anh ấy hơi thẳng tính.
- Đúng!
- Jimin hyung này, anh làm nghề gì thế? - Jungkook quay cả cơ thể sang hẳn nhìn Jimjn.
- Anh? Anh là họa sĩ! - Jimin ẩn ẩn hiện hiện trước nụ cười khó hiểu - Anh chuyên về họa con người và quan trọng nhất vẫn là điểm nhấn trên bộ phận cơ thể.
- Một tác phẩm của anh đáng bao nhiêu?
- Giá cả không rõ, vì thường tác phẩm của anh được đem đi đấu giá. Bình thường là 100 triệu won hoặc hơn thế.
- Wow, vậy chắc anh giàu lắm nhỉ? - Jungkook chuyển sang ánh mắt ngưỡng mộ.
- Anh làm gì giàu, cũng bình thường thôi! Đâu phải lúc nào cũng vậy! - Jimin khiêm tốn, tiết kiệm lời.
- Không biết anh có vẽ chân dung không? Em muốn anh vẽ em, bao nhiêu em cũng trả. - Jungkook phấn khởi, vui vẻ lên hẳn.
- Anh sẽ vẽ nhưng không lấy tiền.
- Nhưng...
Không để Jungkook không nói thêm, Jimin thắng xe, vội chen ngang:
- Đến nhà em rồi!
- Ơ...,dạ, cảm ơn anh.
- Không gì. Thôi vào nhà ngủ sớm đi.
- Dạ, anh cũng thế!
Trước khi đi, Jimin nở một nụ cười. Xe Jimin vừa lăn bánh đi, Jungkook lật đật lấy điện thoại ra xem ảnh. Tất cả đều là ảnh mặt nghiêng của Jimin khi đang lái xe, trông thật ngầu. Jungkook ôm chặt nó trong tay, chạy vào nhà khoe với mẹ.
Mẹ Jungkook bình thường ngủ rất khuya nên bà hay ngồi ở phòng khách để xem phim. Jungkook nhìn thấy mẹ, liền ôm lấy mẹ mà làm nũng:
- Mẹ!!!
- Sao, đi chơi vui không?
- Con cho mẹ coi cái này, đảm bảo mẹ cũng sẽ thích cho coi.
- Rốt cuộc là gì thế, con làm mẹ tò mò quá!
Mẹ nào con nấy, mẹ Jungkook cũng khá là phấn chấn không khác gì Jungkook. Jungkook bật điện thoại lên, ban đầu ánh mắt rất vui, song sau đó là sợ hãi, run cầm cập:
- C-Cậu ta rất giống t-tên truy nã lúc sáng trên bản tin...
- Mẹ có nhìn nhầm không? Anh ấy là anh Taehyung đấy, còn là họa sĩ có tiếng nữa. - Jungkook bĩu môi khi bị mẹ chê tai anh đẹp trai của cậu. Gì mà còn là tên truy nã nữa chứ, người ta đẹp trai ngời ngợi thế kia mà.
- A, chắc là mẹ nhìn nhầm. Già rồi chắc là nhìn không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com