15. Rơi xuống vực sâu
Jihoon vội vàng chạy vào công ty, vừa rồi quản lý gọi điện giọng điệu có một chút nghiêm trọng khiến cho Jihoon đôi phần lo lắng bắt đầu rảo nhanh bước chân hơn về phía khu văn phòng làm việc.
"Em đến rồi à?"
Quản lý vốn đang ngồi ở bàn xem xét một vài giấy tờ trên tay vừa trông thấy Park Jihoon liền buông xuống tập hồ sơ gương mặt có chút nghiêm túc đi về phía cửa ra vào nhìn trái nhìn phải sau đó cẩn thận khép cửa lại. Dáng vẻ cẩn trọng của quản lý khiến cho Jihoon ngày một khẩn trương hơn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đối phương.
"Park Jihoon em có mối quan hệ gì với thực tập sinh này"
Không vòng vo mà ngay lập tức vào ngày vấn đề chính, Jihoon hoàn toàn bất ngờ với việc này nên liền bất động trong chốc lát nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của quản lý mới có thể lấy lại lý trí mà lựa chọn từ ngữ thích hợp để nói ánh mắt không khỏi nhìn chăm chăm vào tấm hình của Minjoon đang được đặt trên bàn.
"Chỉ là người quen khi trước thôi ạ"
"Người quen à? Có vẻ hai đứa rất thân nhỉ"
Sắc mặt của anh quản lý ngày một xấu hơn liền lật mở tập hồ sơ lục tìm một vài thứ sau đó đặt lên mặt bàn bên cạnh tấm hình vừa rồi. Trong tấm ảnh xét về góc độ chính là chụp lén, hình được chụp khi anh cùng Minjoon đang cùng nhau đi dạo dọc bờ sông hàn tuần trước. Khi ấy chứng đau chân của cậu bị tái phát nên phải vịn lấy một cánh tay của anh, người ngoài nhìn vào chính là dáng vẻ thân mật quá mức bạn bè bình thường. Lúc này Jihoon mới ngẩn người nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, đại não của anh trống rỗng không còn chứa đựng bất kỳ từ ngữ nào để có thể bao biện.
"Anh biết chuyện của em và Junkyu. Về mặt quy tắc chuyện của hai đứa là không nên xảy ra nhưng anh vẫn chấp nhận để hai đứa ở cạnh nhau, lần này lại xuất hiện thêm một người khác nếu mọi thứ vở lỡ ra sẽ mang đến hậu quả như thế nào em không nghĩ đến sao?"
Park Jihoon đứng cúi gằm mặt nhận hết những lời chỉ trích của quản lý, trong thâm tâm của anh biết tất cả những gì quản lý nói là đúng, là hợp lý. Chuyện của anh cùng Junkyu kéo dài được đến ngày hôm nay là một phần nhờ anh quản lý bao che với công ty bọn họ mới có thể thuận lợi ở cạnh nhau đến tận ngày hôm nay. Không cần phải nói thêm điều gì, chuyện mà Jihoon đã làm ra chẳng khác nào giọt nước tràn ly không thể nào chấp nhận được.
"Anh sẽ không nói thêm điều gì, em là trưởng nhóm, anh nghĩ em sẽ tự biết cách giải quyết vấn đề"
Không nán lại thêm phút giây nào, anh quản lý vội vàng thu gom giấy tờ cùng hai tấm hình trên bàn bỏ vào túi xách của mình rời khỏi phòng bỏ lại một Park Jihoon vẫn đứng như trời trồng, bàn chân như bị chôn chặt dưới đất không cách nào di chuyển được. Jihoon cảm thấy hô hấp của mình có chút nặng nề, bàn tay cào cào mái tóc khiến chúng rối tung lên hòng tìm lại cảm giác tỉnh táo phần nào.
Anh rút điện thoại từ trong túi quần mở hộp tin nhắn lên, tin nhắn anh dặn dò Junkyu về nhà cẩn thận vẫn chưa được xem. Có lẽ sau khi anh rời đi đã khiến cậu buồn rất nhiều, nếu là ngày bình thường Junkyu đều sẽ xem tin nhắn rất nhanh và chưa bao giờ để anh phải đợi cả. Junkyu là một người rất nhạy cảm, dù rằng vẻ bề ngoài cậu thể hiện ra chính là vô tư vô lo nhưng lại càng chứng tỏ bản thân mạnh mẽ thì tâm hồn càng nhiều sự tổn thương vì họ chưa bao giờ thể hiện điều ấy ra để người khác biết đến và an ủi họ để rồi dần dà những tổn thương chưa bao giờ được chữa lành ấy sẽ ngày một chồng chất lên nhau tạo thành một vết thương lớn không biết đến khi nào mới có thể lành lại.
Junkyu chính là người như vậy.
Jihoon thở dài, trong lòng như có một tảng đá lớn đang đè nặng, quay lưng rời khỏi phòng làm việc của công ty sau đó trở về ký túc xá, dọc đường đi trong lòng trăm mối suy nghĩ ngổn ngang như đang nuốt chửng lấy bản thân.
...
Reng reng.
Chuông cửa ký túc xá vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch.
Hyunsuk đứng dậy từ sofa đi ra mở cửa, khi nhìn thấy Jihoon thì không buồn nhiều lời chỉ đứng nép sang một bên để anh thuận lợi đi vào.
Mọi người đang tụ tập đầy đủ ở ngoài phòng cách, chiếc loa lớn đang bật một bản nhạc không lời du dương vang lên vô cùng yên bình. Jihoon nhìn Junkyu đang gối đầu trên đùi Yoshi nhắm mắt ngủ, có vẻ như giấc ngủ có phần không an ổn lắm, vị trí giữa hai mắt khẽ chau lại rất không dễ chịu. Trong lòng anh có chút ân ẩn đau dùng bàn tay xoa nhẹ giữa hai trán cậu nhưng chỉ một hành động nhỏ này cũng đủ để Junkyu mơ màng mà thức dậy. Ánh mắt có phần mờ mịt nhìn người trước mặt mình, khi dường như đã nhận ra anh, đôi mắt ấy liền mở to hơn sau đó cậu liền vội vàng ngồi dậy.
"Anh...sao lại ở đây?"
Hyunsuk cùng Yoshi khi ấy cũng rất biết ý mà nhanh chóng rời khỏi để lại không gian riêng dành cho hai người. Bầu không khí cũng vì vậy mà rơi vào sự trầm mặc.
Jihoon ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu, tay vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Junkyu bảo bọc chúng như muốn làm vơi đi phần nào những lạnh giá mà cậu đã phải chịu đựng trước đó. Không hiểu sao lúc này Junkyu cảm thấy có chút muốn khóc, cảm giác này khiến cậu cảm thấy tệ. Cậu không muốn mình phải tỏ ra yếu đuối trước mặt Park Jihoon, nếu làm như vậy sẽ càng lại khiến cho anh cảm thấy áp lực hơn chẳng phải sao.
"Anh xin lỗi"
Jihoon đột ngột nói lời xin lỗi sau đó vòng tay kéo cậu ngã vào lồng ngực mình, từ khoảng cách này Junkyu có thể nghe rất rõ tiếng tim đập của anh, không hiểu sao âm thanh này khiến cho lòng cậu như phần nào an tĩnh lại. Sự yên bình đến từ nhịp tim ấy như phần nào xoa dịu trái tim run rẩy còn lại của Junkyu, cơ thể cũng vì vậy mà vô thức dựa sát vào anh hơn, bao nhiêu những mệt mỏi cứ như vậy hóa thành sự dựa dẫm.
"Xin lỗi vì hôm nay đã bỏ lại em một mình, đáng lẽ ra chúng ta đã có một bữa ăn thật vui vẻ"
"Không sao, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Em sẽ không đặt điều này trong lòng"
Junkyu lúc nào cũng như vậy, luôn bảo rằng bản thân không sao nhưng thực chất lại hay hành hạ bản thân vì những điều mà cậu bảo không để tâm ấy, nhìn vành mắt vẫn còn hồng của cậu Jihoon khẽ thở dài trong lòng. Người này phải nói là do quá tốt bụng hay là quá ngốc nên mới không bao giờ tự nói ra những thiệt thòi mà bản thân phải cam chịu đây.
"Thời gian qua có lẽ anh đã làm em buồn rất nhiều"
Junkyu nghe đến đây liền lập tức muốn ngẩng đầu lên phản bác nhưng lại bị Jihoon ghìm chặt lại, khuôn mặt cũng vì thế mà bất đắc dĩ giấu trong lồng ngực anh, cậu cũng không cách nào nhìn thấy cảm xúc của anh lúc này như thế nào, điều này khiến cho lòng Junkyu vô cùng ngứa ngáy nhưng lực tay của Jihoon quá lớn cậu không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi im nghe những lời anh nói.
"Anh biết mình không phải là một người yêu tốt, anh không đủ quan tâm em, không đủ dịu dàng để em cảm thấy vui vẻ, lại không đủ hiểu em để có thể mang đến cho em những điều tốt đẹp"
Giọng nói của Jihoon cứ đều đều vang lên, bàn tay khi ấy cũng vô thức xoa nhẹ tấm lưng nhỏ của cậu như vuốt ve một chú mèo nhỏ đang nằm trong lòng mình. Nhưng ngay lúc này đây những hành động ấy cũng không khiến cho Junkyu thoải mái, cậu đang sợ hãi. Một nỗi sợ vô hình đang dần hình thành sau từng lời nói của Jihoon, Junkyu không phải là người lúc nào cũng ngô nghê, cậu cảm nhận được những gì đang diễn ra, Jihoon hiện tại rất lạ và cậu sợ điều đó.
Jihoon cảm nhận được sự vùng vẫy nhỏ từ người trong lòng, nhưng cánh tay anh ngược lại ra sức khóa chặt hoàn toàn không cho cậu cơ hội có thể nhìn thấy rõ mặt anh lúc này.
"Park Jihoon anh mau thả em ra"
Sự bất lực ùn ùn kéo đến khiến cho Junkyu ngày một không thể nào ngồi yên được, chưa lúc nào cậu hận sự yếu đuối của bản thân mình nhiều như lúc này cả. Cậu muốn được nhìn anh, muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt của anh để tìm kiếm những cảm xúc mà anh đang lưu giữ.
"Junkyu, chúng ta đã bên nhau thật lâu rồi nhỉ. Từ khi anh và em còn là một thực tập sinh. Chúng ta đã từng cùng cười, cùng khóc, cùng nhau làm những điều vui vẻ ngốc nghếch và cuối cùng là chúng ta cùng nhau đi đến ngày hôm nay"
"Park Jihoon buông ra"
"Chúng ta đã cùng nhau có thật nhiều thứ..."
"Buông ra...em muốn được nhìn anh"
Junkyu cảm thấy giọng nói của mình đang bắt đầu vỡ vụn, vành mắt nóng lên. Cậu thấy mình dường như sẽ bị bức đến phát điên nếu như không thể nhìn thấy anh nhưng Jihoon dường như đang nỗ lực ngăn cậu lại để làm một điều gì đó. Anh im lặng thật lâu, im lặng đến mức cậu chỉ có thể nghe thấy mỗi tiếng thở nặng nhọc của bản thân mình, tầm nhìn cũng mờ dần nhưng cậu tuyệt đối không để bất cứ một chất lỏng trong suốt nào có thể lăn xuống, trái lại điều này vô thức làm cho trái tim của cậu như chảy máu nhiều hơn.
"Junkyu..."
Thời gian như đã trải qua thật lâu, khi cậu nghĩ rằng anh sẽ mãi im lặng thì đối phương lại bất ngờ lên tiếng.
Trong gian phòng chỉ còn có hai người họ, tiếng thì thầm cũng vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, và đây cũng chính là loại âm thanh vừa rõ ràng lại vừa sắc bén như một con dao sáng chói một đường tiến tới găm thẳng vào nơi lồng ngực trái của Junkyu.
"Junkyu...chúng ta chia tay đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com