Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Đã từng ích kỉ

Junkyu cùng Jihoon cùng tiến lên phía trước, từ đầu buổi đến giờ bàn tay anh vẫn nắm lấy bàn tay cậu vô cùng chặt chẽ không rời. Daehyun rõ ràng nhìn thấy điều đó nhưng gương mặt không biểu thị cảm xúc gì quá nhiều, chỉ đơn giản là một bộ dáng chờ đợi hai người trước mặt mình.

"Chúng ta kiếm nơi nói chuyện."

Jihoon chỉ đơn giản bỏ lại một câu sau đó nhìn sang nơi khác, duy chỉ có Junkyu là vẫn luôn nhìn người kia. Daehyun cũng không né tránh ánh mắt của cậu thậm chí ánh nhìn của anh còn có chút dịu dàng mang đến sự khó hiểu cho cậu.

"Junkyu cậu đã hết bệnh chưa?"

Một câu hỏi ngoài ý muốn khiến cho ai nghe thấy đều ngẩn người đôi chút, Jihoon vốn dĩ không biết mối quan hệ của hai người họ là như thế nào. Nhưng không nghĩ rằng lại thân thiết đến mức như thế này, Daehyun dường như biết được những việc diễn ra xung quanh Junkyu khiến anh trở nên hiếu kỳ hơn bao giờ hết.

"Tôi...ổn"

Junkyu hạ thấp tầm mắt của mình xuống, cậu vẫn không biết nên bày ra thái độ như thế nào để có thể đối diện với Daehyun...hay còn gọi là Minjoon. Anh trong mắt cậu luôn là một người tốt bụng xuất hiện mỗi khi cậu cần nhưng hiện tại anh lại mang một thân phận khác, mà thân phận này lại mang đến cho cậu không ít những bất an buồn phiền trong thời gian vừa qua.

Một người có thể vừa mang đến cả nỗi đau lẫn xoa dịu như Daehyun thật sự là vô cùng...ấn tượng.

Cả ba người cùng nhau đi đến một quán cà phê gần công ty. Trái ngược với dáng vẻ vô cùng thong thả của Daehyun, Jihoon cùng với Junkyu đều mang những cảm xúc nặng nề của riêng mình. Bàn tay anh vẫn luôn giữ chặt lấy cậu khiến cho Junkyu cảm thấy phần nào an tâm hơn trước đó.

Daehyun nhìn rất rõ cái siết chặt tay của hai người đang ở bên cạnh mình trong lòng không khỏi nở một cái mỉm cười.

Mọi chuyện xem chừng như đã có kết quả của chúng rồi.

Quán cà phê vào giờ này đã không còn quá đông đúc, quả thực là một không gian vô cùng thích hợp cho những cuộc nói chuyện. Bàn tay cậu mân mê mặt ngoài chiếc tách nhỏ cảm nhận hơi ấm đang truyền đến với từng ngón tay. Ánh mắt khẽ liếc nhìn người ngồi trước mặt bất chợt thấy đối phương cũng đang nhìn mình liền bối rối mà rũ mắt xuống.

"Junkyu lúc nào cũng đáng yêu nhỉ"

Một lời khen đột ngột thốt ra khiến cho bất cứ ai cũng phải đứng hình vài giây. Cậu dường như cảm thấy hai má mình đã muốn nóng lên chỉ có thể lắp bắp nói lời cảm ơn sau đó lại như một con mèo nhỏ nhút nhát thu mình lại về phía Jihoon.

"Tôi biết sự xuất hiện của mình nhất định đã khiến cho hai người gặp rắc rối không ít...tôi xin lỗi."

Jihoon bất giác ngẩng đầu lên nhìn Daehyun, vẫn là dáng vẻ của ngày xưa và hiện tại cũng như vậy. Một Daehyun luôn nhìn thấu sự đời và biết tiến biết lùi, chỉ là trong sự việc lần này là do anh đã quá vô tâm mới để mọi thứ kéo dài đến tận ngày hôm nay.

"Không hoàn toàn là lỗi của cậu...Minjoon"

Daehyun bất chợt bật cười khi nghe thấy cái tên ấy. Một cái tên tưởng chừng như đã rất lâu nhưng lại cũng dường như mới đây được sử dụng lại. Tầm mắt của anh vẫn luôn đặt về phía Junkyu người từ lúc đầu vẫn luôn im lặng, trong mắt của Daehyun, Junkyu luôn là một đứa trẻ lương thiện. Lương thiện đến mức nhận hết tất cả những thiệt thòi về mình, người như vậy Daehyun chính là lần đầu tiên được gặp.

"Thật sự vốn dĩ ban đầu tôi đúng là có ý nghĩ muốn giành lấy Jihoon về bên cạnh mình như ngày xưa. Ấy là khi tôi chưa gặp Junkyu..."

Nói đoạn, Daehyun dừng lại một lúc nhấp ngụm cà phê ấm nóng. Ánh mắt anh nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe tấp nập, tâm trí dường như trôi về một thời điểm cách đây không lâu.

Daehyun nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh bước chân vào công ty, trong đầu anh khi ấy chỉ có duy nhất một cái tên.

Park Jihoon.

Hai người từng vì những đam mê khác nhau mà từ bỏ đối phương. Anh từng nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là một mối tình của tuổi trẻ, rồi mọi thứ cũng sẽ ngủ yên nhưng anh đã lầm. Mang một tâm trạng đầy hi vọng lên Seoul với mong muốn trở thành một thực tập sinh đồng thời có thể tìm kiếm lại được mối tình đầu của mình. Nhưng thực tế đã cho anh thấy rằng, dù bản thân có thể thành công thực hiện mục tiêu làm thực tập sinh nhưng việc quay trở lại với người yêu cũ quả thực là vô cùng xa vời.

Chứng kiến bên cạnh anh lúc này đã có một cậu nhóc luôn luôn kề cận, thậm chí Jihoon còn dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn đối phương. Daehyun đã không khỏi cất một tiếng thở dài.

Đến muộn mất rồi.

Nhưng đối với anh lúc ấy mọi chuyện vẫn có cơ hội để cứu vãn nếu như bản thân có thể nỗ lực. Tuy rằng việc làm này có phần vô sỉ, thậm chí đối với người mới ở bên cạnh Jihoon vô cùng tàn nhẫn nhưng khi đó khát vọng muốn giành lại người của Daehyun quả thực vô cùng lớn đến mức bỏ qua mọi định kiến về người đến sau.

"Minjoon...là cậu sao?"

Daehyun nhìn Jihoon trước mặt mình, anh vẫn như ngày xưa chỉ là vẻ ngoài tất nhiên đã được chăm chút hơn rất nhiều. Hai người cứ như hai thỏi nam châm trái dấu mà ôm chặt lấy nhau, khi ấy trên môi Daehyun không nhịn được mà nở một nụ cười đầy thỏa mãn. Đối với Jihoon đây là cái ôm của một tình bạn nhưng đối với Daehyun lại chính là một dấu hiệu tốt để anh có thể đạt được mục đích của mình sau này.

Một lần, rồi hai lần.

Tần suất hai người gặp nhau ngày một nhiều hơn, từ ban đầu chỉ đơn thuần là những buổi dạo chơi của những người bạn cũ. Nhưng trong thâm tâm của Daehyun rất rõ ràng luôn nhiều hơn một mục đích khi hai người ở cạnh nhau. Từng cái nắm tay, từng những cử chỉ thân mật Daehyun đều cố gắng hết sức để tạo ra và cảm nhận được sự thành công khi Jihoon không bài xích chúng.

Có lẽ cảm giác thành tựu ấy sẽ kéo dài mãi mãi nếu như Daehyun không xem được những dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của người đang ở bên cạnh mình.

"Jihoon hôm nay anh lại về muộn à, em có gọi cho Jeongwoo hỏi thử thì em ấy bảo anh không có ở ký túc xá"

"Em không dám gọi vì sợ sẽ làm phiền đến anh đang làm việc"

"Đừng để bản thân mệt mỏi quá nhiều nhé."

"Em nhớ anh"

Daehyun không rõ tư vị trong lòng mình lúc này như thế nào. Vốn dĩ phải là cảm giác hả hê khi có thể đoạt lấy lại được người trong lòng của mình nhưng vì cái gì cảm giác tội lỗi lại lớn hơn hết thảy những điều đó?

Ngón tay vì những suy nghĩ rối bời trong lòng mà vô thức chuyển sang thư viện ảnh. Rõ ràng là điện thoại của Park Jihoon nhưng khi nhìn vào chỉ đa số là hình của một người khác. Hình hai người cùng ở cạnh nhau, hình cậu ấy lúc ngủ say, hình đối phương đang chăm chú làm một việc gì đó. Tất cả đều được Jihoon lén lút lưu giữ lại đầy khắp cả các album.

"Park Jihoon, chúng ta quay lại được không?"

Daehyun vươn tay chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ của Jihoon không quên nhìn thẳng vào mắt anh mong chờ nói ra điều mà mình giữ trong lòng.

Jihoon vốn đang tận hưởng quãng thời gian vui vẻ của hai người họ nhưng vì một câu hỏi bất chợt của Daehyun mà cứng người lại.

Trong một khoảnh khắc, gương mặt tươi cười của Junkyu như hiện lên. Cổ họng anh trở nên khô rát, bờ môi cứ mở ra rồi khép lại. Thời gian trôi qua một giây tựa như một giờ, Daehyun nghe thấy thấp thoáng đâu đó một âm thanh truyền đến.

"Ừm..."

"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn mà"

Daehyun đối diện với một Jihoon đang híp mắt nhìn mình. Rõ ràng đối phương hiểu rõ ý định của anh là gì nhưng Jihoon vẫn lựa chọn quyết định làm ngơ chúng.

Một tiếng thở dài cất lên thật khẽ giữa không gian.

Đó cũng là lúc anh nhận ra Jihoon thật sự yêu người nọ nhiều như thế nào.

Jihoon hiện tại tuy rằng có thể đang bị mất phương hướng bởi những kỉ niệm cũ kĩ của hai người bọn họ nhưng đến một lúc nào đó rồi anh cũng sẽ sớm nhận ra mình nên thuộc về ai.

Sự mất mát này khiến cho Daehyun không thể ngồi yên mà đón nhận, anh muốn biết người đó như thế nào, muốn biết người đó tốt đẹp ra sao mới có thể níu giữ được thật nhiều tâm tư của Park Jihoon đến như thế. Và rồi anh tìm cách để tiếp cận cậu, tiếp cận cậu mọi lúc khi không có ai ở bên cạnh.

Nhưng kết quả chỉ càng khiến cho Daehyun cảm nhận rõ nét sự thất bại của bản thân mình.

Junkyu thật sự quá mức tốt đẹp cùng đơn thuần.

Cách cậu ngây ngô trao đi mọi tình cảm cho Park Jihoon cùng cách cậu nhẫn nhịn những điều đáng lý ra mình không nên nhận lấy khiến cho Daehyun càng lúc cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Nhìn đôi mắt ngày một thiếu đi ánh sáng, nụ cười ngày qua ngày chỉ có thể duy trì bằng sự gượng gạo như một con dao cắt phăng đi niềm hi vọng thuở ban đầu của Daehyun.

Daehyun thật sự không muốn phá hủy đi sự tốt đẹp này ở Junkyu.

Ngày ấy, Daehyun rất rõ ràng nhìn thấy Junkyu đang đi về phía hai người bọn họ nhưng anh vẫn cố tình kéo Park Jihoon vào một nụ hôn để người kia nhìn thấy.

Một lần này nữa thôi, mình chỉ thử một lần này nữa thôi rồi tất cả sẽ kết thúc.

Và kết quả không ngoài dự đoán, nhìn bóng lưng của Park Jihoon vội vàng chạy theo người nọ Daehyun biết rằng đã đến lúc mọi chuyện nên hạ màn rồi.

Ban đầu là sự ích kỉ, là những sự xấu xa khi cố tình chia rẽ hai người họ nhưng Daehyun biết bản thân mình sẽ không bao giờ có thể kéo giữ lại được những cảm xúc của ngày xưa được nữa.

Bởi vì bên cạnh Jihoon đã có một Kim Junkyu rồi.

Lời cuối vừa dứt, tách cà phê trong tay cũng đã cạn. Daehyun nhìn đôi mắt long lanh của cậu đang nhìn mình liền không kiềm được một nụ cười trên môi. Bàn tay vươn qua về phía đối diện đặt nhẹ lên mái tóc mềm mại của đối phương, môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Xin lỗi cậu Junkyu...vì tất cả mọi chuyện"

Kim Junkyu không rõ cảm xúc lúc này của mình như thế nào. Chỉ cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng cùng nơi trái tim có phần nhói lên. Cậu quay mặt sang nhìn Jihoon đang dùng ánh mắt quan tâm mà nhìn mình. Cả đời Kim Junkyu chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có ngày rơi vào trường hợp éo le như hiện tại, quả thực vô cùng rối rắm.

"Jihoon rất thương cậu Junkyu. Có thể tên ngốc này không giỏi thể hiện tình cảm nhưng tôi có thể khẳng định với cậu điều ấy. Đừng tự mình chịu đựng tất cả mọi thứ nữa...nhé"

Daehyun cong cong mắt cười nhìn Junkyu sau đó đứng dậy khỏi ghế. Mọi chuyện cũng đã nói ra hết, thay vì nán lại để càng làm đôi bên khó xử có lẽ sớm rời đi vẫn là tốt nhất. Anh biết Junkyu hiện tại vẫn chưa thể tiếp thu được quá nhiều thứ ập đến như vậy, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ sớm trở lại quỹ đạo bình thường của chúng mà thôi.

"Daehyun...chúng ta vẫn có thể là bạn chứ"

Một giọng nói nhỏ nhẹ có phần rụt rè vang lên. Daehyun ngạc nhiên nhìn người đang nắm lấy ống tay áo mình, khi nói những lời này gương mặt Junkyu rõ ràng vô cùng bối rối. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt của anh nhưng Daehyun biết cậu chỉ là đang ngại ngùng mà thôi.

Làm bạn với người từng muốn cướp đi người yêu của mình sao.

Quả thực trên đời này chỉ có Junkyu mới có thể làm những điều như thế.

"Được...tất nhiên rồi"

QynKyu: Vậy là Mi Amor đang dần đến hồi kết rồi mọi người ạ. Chúng ta đã đi cùng nhau một quãng đường thật dài và ý nghĩa nhỉ ^^  Đứa con tinh thần đầu tiên của mình dành cho JiKyu này hi vọng đã mang đến cho mọi người thật nhiều cảm xúc. Mình còn rất nhiều điều muốn nói nữa nhưng mình sẽ để dành khi nào tập cuối chính thức được đăng tải nhé. Hiện tại chỉ có thể nói rằng cảm ơn mọi người thật nhiều vì đã đồng hành với Mi Amor đến ngày hôm nay <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com