Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BÁNH MOCHI

CHAPTER 3

"Những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này không thể nhìn thấy hoặc thậm chí nghe thấy, chúng phải được cảm nhận bằng trái tim."

" CHẾT???"

" Cô ấy đi đâu mất rồi ? " Chàng trai hốt hoảng


Anh đã sợ, bản chất của anh là không thể phớt lờ một người nếu họ gặp nguy hiểm. Sau khi nghe những gì Ann nói, thì anh đã quyết định không thể để cô một mình.

Anh điên cuồng tìm kiếm cô thì đột nhiên anh thấy một hình dáng người nhỏ nhắn quen thuộc .

Đó là Ann ngồi ngay quầy bar và uống hết li này tới li khác. Nhận thấy bóng dáng quen thuộc, anh thở phào nhẹ nhõm và tiếp cận cô với bộ dạng mệt mỏi .

" Phù.. cuối cùng cũng tìm thấy quý cô rồi. Em định chết bằng cách uống thật nhiều rượu sao ? "

Anh chỉ vào chai rượu trong tay cô. Cô nhìn chàng trai lờ đờ một mắt nhắm nghiền mắt mở

"Ai chết? Tôi chỉ đang uống hết nỗi buồn của mình. " cô nói rồi nuốt trọn hết li rượu còn lại

" Lúc nãy ai nói rằng tôi đi chết đây hửm ?" anh làm mặt đáng yêu trong khi bắt chước giọng cô.

Lee Ann nhăn mặt " Giọng tôi đâu nghe nhão như thế "

Rồi cô bất giác cười cay đắng

"Tôi ước tôi có thể kết thúc cuộc sống này một cách dễ dàng, nhưng lại không thể. Tôi đã chịu đựng rất nhiều nên không thể để mất nó trong tích tắc nhỉ? " cô nói trong khi búng tay.

Anh nhìn cô với đôi mắt mệt mỏi

Rượu chắc chắn có thể làm cho một người trên nên điên loạn. Điều này đã được chứng minh ngay lúc nay.

Anh thở dài lắc đầu. Cô cố gắng đứng dậy khỏi quầy bar nhưng đôi mắt của cô quá mờ và đôi chân của cô chao đảo thậm chí không thể đứng dậy.

"Này anh kia có thể giúp tôi được không?" Cô ấy hỏi với một cái nhìn nghiêm túc mặc dù lời nói của cô ấy hơi nhếch lên.

" Hả? Giúp cô?"

Ngay khi chàng trai hỏi điều đó, vẻ nghiêm túc của cô đã biến thành một chú cún con. Cô bĩu môi và anh chàng cảm thấy cô gái này bỗng trở nên kỳ quặc hơn.

"Tôi không thể đứng dậy. Có lẽ chiếc ghế này đã yêu mông của tôi mất rồi " Cô nói và giơ hai tay lên để anh giúp cô.

"Hoặc có thể-" Anh giữ một cánh tay cô và giúp cô đứng dậy.

"Do quý cô đây đang say rượu." Anh nhìn cô, cố gắng nhìn khuôn mặt cô trong ánh đèn mờ ảo của quán bar.

" Không, tôi hoàn toàn ổn nhưng tại sao đầu lại quay cuồng thế này?" Cô vô thức dựa vào vai anh để được hỗ trợ.

Anh thở dài và nhìn cô. Cô nhìn anh bằng đôi mắt buồn ngủ.

"Này Mochi nghe đây," cô thì thầm.

"Cái gì cô vừa gọi tôi cái gì??" Bây giờ đến lượt anh nhăn mặt.

"Cái gì? Anh có một khuôn mặt giống bánh Mochi. Chỉ cần nhìn vào anh mà xem."

"Anh có thể nhìn thấy rèm cửa không?" Cô chỉ vào mắt mình.

"Uh, màn cửa gì cơ?" Anh nhướng một bên lông mày lên.

"Ôi, mắt tôi này! Nhìn chúng đi. Thấy chưa, màn cửa!" Cô kêu lên và chỉ vào mắt mình.

Không cần phải là một thiên tài để nhận ra rằng cô ấy đang đề cập đến mí mắt của mình.

"À thì ra nó được gọi là rèm cửa. " Anh thích thú với hành vi kỳ quặc của cô.

"Oh anh im lặng đi , tôi là Lee Ann . Không ai có quyền nói bất cứ điều gì trái với lời tôi nói."

"Ann? Đó là tên của em ?" Anh ôm cô thật chặt, cố gắng không để cô ngã .

"Mhm đó là tôi. Ôi nhìn này màn cửa đang đóng lại .." Sau đó, bất cứ điều gì cô nói ra đều là những tiếng lầm bầm không thể nghe thấy và đủ logic để anh hiểu.

Anh nghẹn lại khi đột nhiên cô ôm cổ và rúc vào ngực anh, cảm nhận sự ấm áp của anh.

" MHM anh có mùi của hoa nhài "

Hoa nhài - một loại hoa thơm đứng thứ 2 trên thế giới

Những tiếng ngáy nhỏ bắt đầu hiện ra , chàng trai cố gắng đánh thức cô dậy nhưng điều đó chỉ khiến cô rúc vào ngực anh nhiều hơn.

Anh thấy thật buồn cười khi cô có thể ngủ thật yên bình khi trong quán bar với tiếng nhạc rất lớn.

Anh không biết mình nên làm gì với cô gái say xỉn lúc này - không phải là một tình huống mà anh hay xử lý. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh chỉ có thể đưa ra một giải pháp duy nhất.

Đặt một tay của cô ấy quanh vai anh, anh ôm chặt eo cô và loạng choạng bước ra một nơi vắng vẻ hơn.

Anh đặt cô xuống một chiếc ghế dài và bắt đầu lục lọi trong ví của cô. Anh tìm được bằng lái xe, khi thấy tên cô anh bắt đầu thở dốc.

"Lee Ann" anh buột miệng ra mượt như lụa.

"EM là Ann" Anh không thể tin vào mắt mình.

Cô gái nhỏ nhắn trước mặt anh là cô gái mà mọi người đều mong muốn có được.

Anh ngồi sát cô và lần đầu tiên nhận ra khuôn mặt cô rất rõ. Cô ấy xinh đẹp, không nghi ngờ gì nữa.

Nhưng với anh, vẻ ngây thơ của cô trông xinh đẹp hơn khuôn mặt rực rỡ chưa từng thấy ấy.

Chàng trai bế cô ra khỏi NiteHawk và đi đến xe của mình. Anh đặt cô xuống ghế hành khách và thắt dây an toàn cho cô. Anh đang định đóng cửa thì bất ngờ cô bắt lấy cổ áo anh và kéo anh lại gần.

Anh mở mắt to tròn vì sự đột ngột này

"Anh đang bắt cóc tôi hả?" Cô hỏi trong khi nheo mắt.

" HUH? Cái quái gì vậy? Không hề!!"

"Ngay cả khi anh đang cố gắng, hãy nhớ rằng Jeon sẽ tìm thấy anh và xé toạc đầu anh không thương tiếc. Anh ấy yêu tôi rất nhiều", cô nói với khuôn mặt tự mãn trong khi nắm chặt cổ áo anh.

"Nhưng anh biết không BÁNH Mochi, Joen Jungkook là một tên khốn." Cô thư giãn trên ghế da và tiếp tục lèm bèm.

"Tên khốn? Mọi thành viên trong NiteHawk đều có một câu chuyện để kể nhỉ? Tôi hy vọng câu chuyện của em tốt hơn của tôi."

Anh mỉm cười trước khi đóng cánh cửa bên cạnh cô và đi đến ghế lái.

Thỉnh thoảng anh liếc cô. Một nụ cười nhỏ dường như không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp nàng thơ của mình như thế này," anh cười khúc khích và tiếp tục lái xe.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

SAU KHI TRỞ LẠI tại nơi ở của mình, anh bế cô vào trong căn hộ và đặt cô ta lên giường một cách thận trọng vì không muốn đánh thức cô . Anh chợt nhận thấy chiếc váy của đó quá ngắn.

"Quần áo điển hình mà các cô gái hay mặc ở NiteHawk." Anh chế giễu.

Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi từ tủ choàng qua chân của cô. Sau đó lấy chăn đắp lên người, anh cúi người xuống giường.

Anh nhìn cô chăm chú. Môi anh vẫn giữ nụ cười.

"Thật là một khuôn mặt thiên thần nhưng có cái lưỡi mà không người đàn ông nào có thể thuần hóa được" anh cười khúc khích và gỡ bỏ những sợi tóc ở trên mặt Ann.

Anh đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi phòng thì bỗng dừng lại và quay đầu lại

"Và nhân tiện, khuôn mặt Mochi này có một cái tên gợi cảm. Là Park Jimin."

Anh cười khúc khích và lắc đầu khi nhận ra mình đang nói chuyện với một người đang ngủ.

" Ngủ ngon, quý cô phiền phức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com