ĐỐI THỦ
JIMIN đã luôn nghĩ rằng, người đứng đằng sau NiteHawk sẽ là một người trưởng thành, già dặn và có lẽ, hơi biến thái.
Không bao giờ trong trí tưởng tượng hoang dã của mình. Sau đó, một lần nữa, ngoại hình đã đánh lừa và Jimin đã có một phần kinh nghiệm với điều đó.
Bắt tay với anh, Jimin cúi đầu chào . Anh ta có thể trẻ hơn Jimin về yếu tố tuổi tác. Nhưng ở vị trí công việc, anh ta là một đàn anh và Jimin thừa nhận thực tế đó.
Jungkook nhếch một bên lông mày vì hành vi lịch sự của Jimin. Đó là tổng cộng ba mươi sáu độ của những gì anh ta đã thấy trước đó. Jimin bị bất ngờ khi Jungkook cũng cúi đầu chào anh. Khi anh đứng thẳng lưng, nụ cười trẻ con vẫn còn đó trên môi.
"Tôi có thể là tiền bối của anh trong công việc nhưng không thể bỏ qua thực tế là a sinh ra trước tôi. Bây giờ, đừng mong tôi gọi anh là Hyung. Tôi thậm chí không gọi bạn thân của mình như vậy."
Bây giờ điều này đã khiến Jimin thích thú. Vô tình, đôi môi của chính anh hình thành một nụ cười chân thật.
"Đừng lo lắng, tôi không giữ kỳ vọng uh-"
"Gọi tôi Jungkook " vẫy tay, Jungkook kêu lên trước khi ngồi xuống cạnh Jimin.
Jungkook để mắt đến đồ uống của Jimin . Bĩu môi như một thói quen, anh quay lại nhìn Jimin.
"Rượu đó rất mạnh. Anh định say rượu trong một bữa tiệc sao?"
Jimin không biết làm thế nào để phản ứng với điều đó. Một, Jungkook là chủ sở hữu của NiteHawk , đó là một vị trí rất mạnh mẽ và đáng sợ. Hai, khuôn mặt bĩu môi trẻ con đó không có công lý để chứng minh sự thật. Thân thiện hoặc thô lỗ - cả hai đều có thể khiến Jimin phải trả giá.
Nhưng anh ấy là Jimin, một trong những người giỏi nhất của NiteHawk.
"Đây là lần đầu tiên, và tôi có tửu lượng cao. Tôi nào dám say và hủy hoại danh tiếng của NiteHawk."
Không có gì ngạc nhiên khi anh ta đã thu hút rất nhiều cô gái, Jungkook ngân nga, hài lòng với cách nói chuyện của Jimin.
Chính xác là nhấp một ngụm nước uống nước trái cây, Jungkook liếc mắt nhìn Jimin. Anh ta nhỏ nhắn hơn , anh lưu ý . Anh ta có đôi môi đầy đặn, anh cũng lưu ý điều đó.
Thở dài trong nội tâm, Jungkook nhấp một ngụm nước trái cây của mình. Jungkook luôn giỏi trog tất cả mọi thứ. Tuy nhiên có khả năng giao tiếp kém.
Lạc lối trong suy nghĩ, Jungkook không biết mình đang gõ ngón tay liên tục vào bàn. Điều đó đã thu hút sự chú ý của Jimin. Tắt màn hình điện thoại của mình, Jimin nhận thấy một Jungkook đang cau mày.
"Jungkook cậu ổn chứ?"
Tạm dừng cử động ngón tay, trông như một chú nai con bị mắc kẹt trong ánh đèn pha, Jungkook gật đầu nhanh.
Thật dễ thương, Jimin mỉm cười với chính mình. Anh chú ý đến một ly nước trái cây. Mỉm cười lịch sự, anh hỏi, "Không thể uống rượu? Có lẽ tửu lượng thấp ?"
Jungkook thay thế cái nhíu mày của anh bằng một đường cong của môi. Anh cảm ơn một cách kỳ lạ vì Jimin đã bắt đầu một cuộc trò chuyện. "Không," anh lắc đầu. "Tôi không uống. Mặc dù tôi đã hợp pháp hai năm trước, tôi không thể tự mình chạm vào rượu trừ khi cần thiết."
Nụ cười của Jimin ấp úng. "Một lần nữa, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Tôi hai mươi mốt" nhún vai, anh nói
"Và cậu có phải là người tiên phong của NiteHawk không? Tôi xin lỗi nếu tôi có vẻ thô lỗ nhưng cậu hẳn chỉ là một đứa trẻ khi NiteHawk được thành lập. "
Jungkook có thể dễ dàng nói, vâng, anh ta có vẻ thô lỗ, bây giờ chết tiệt - Nhưng không. Một cái gì đó về Jimin đã cho anh một sự rung cảm ấm áp và anh cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
"Chính cha tôi đã phát minh ra ý tưởng và tuyển dụng ba mươi người mẫu đầu tiên mà anh có thể được đưa vào. Tôi không biết nhiều. Lúc đó tôi còn rất trẻ", đột nhiên Jungkook cảm thấy mình bị thu nhỏ.
--------------------------------------------------------
Đã một giờ kể từ khi họ ngồi đó. Một giờ cho đến khi không có cuộc trò chuyện nào diễn ra giữa họ. Trước đó, sự im lặng này đã làm Jungkook thất vọng. Bây giờ, cùng một sự im lặng cảm thấy thoải mái .
Jimin cứ nhìn vào điện thoại của mình, thỉnh thoảng Jungkook vẫn nhìn anh.
Tôi không thể đoán ra. Anh là ai vậy, Park Jimin?
Ngay lúc đó, tiếng xì xầm vang lên từ phía sau khiến Jungkook nhìn về hướng đó. Tuy nhiên, sự chú ý của Jimin không chuyển hướng chút nào.
Đôi mắt của Jungkook lấp lánh trong giây lát khi a bắt được lý do gây ra những tiếng thở hổn hển trong khu vực phòng khiêu vũ.
Anh định nói gì đó nhưng rồi dừng lại. Ánh mắt anh hướng về Jimin, người lạc vào thế giới của chính mình. Tôi sẽ tìm ra bí ẩn của a, Jimin, vì vậy đôi mắt anh ánh lên sự tinh nghịch.
"Anh nên nhìn vào thiên thần vừa mới vào", Jungkook cố gắng chuyển sự chú ý của Jimin khỏi điện thoại, "Tôi phải nói rằng, cô ấy là một người đẹp."
"Người đẹp hay thiên thần, họ không xứng đáng với đôi mắt thấp hèn của tôi", vẫn trên điện thoại, Jimin trả lời rất bình tĩnh với một nụ cười dịu dàng.
Cái quái gì vậy Jungkook nhìn anh đăm đăm. Đảo mắt, Jungkook quay lại nhìn cô gái đó lần nữa.
"Thấp hèn hay ko, cô gái của tôi xứng đáng được mọi sự chú ý."
"Bạn gái?" Không rời mắt khỏi điện thoại, Jimin hỏi với một đường cong nhỏ trên môi.
"Cô ấy đáng giá hơn thế nhiều."
Khẽ nhíu mày, Jimin nhìn Jungkook. Nhưng Jungkook không bao giờ nhìn anh. Đôi mắt anh ở đó, nơi thiên thần.
Jimin nhận thấy sự thích thú trong mắt Jungkook. Nó có tình yêu trong đó. Và Jimin tự hỏi sắc thái tình yêu đó có thể là gì.
Tò mò nhưng do dự, Jimin giữ điện thoại của mình và quay lại , đi theo hướng ánh mắt mơ màng của Jungkook.
Đôi môi của Jimin hé mở vì ngạc nhiên. Một tiếng thở hổn hển nhỏ rơi ra ngoài ý muốn.
"Lee Ann" anh thì thầm tên cô, nhưng vẫn có thể chạm đến tai của Jungkook. Và thế là, anh nhếch mép cười khi Jimin đã thấy mồi cho người bắt đầu tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com