GIẤC MƠ NGỌT NGÀO
" Bạn không yêu người phụ nữ vì nàng đẹp, nhưng nàng đẹp vì bạn yêu nàng."
CHAPTER 6
" Tại sao anh lại ở NiteHawk đêm đó Jimin?
" Vậy còn em? Tại sao em lại ở đó?
Điều đó khiến cô mất cảnh giác. Cô há hốc nhìn anh.
"NiteHawk không phải là nơi dành cho một người như anh. Tại sao anh lại chọn cuộc sống này?"
" Một người như anh?" Anh chế giễu
Cô cảm thấy tồi tệ. Cô sẽ không bao giờ có thể đoán được anh đang giấu bao nhiêu nỗi đau.
" Chúng ta về thôi nào. " Anh nói vuốt mái tóc mượt của mình. Cô không thể ngước nhìn anh. Cô lại bắt đầu bồn chồn.
" Em có muốn về nhà hay đi đâu đó bây giờ không? "Jimin hỏi khi họ đến bãi đậu xe.
"Cảm ơn anh. Tôi đã gọi cho tài xế riêng của mình ." Cuộc trò chuyện trước đó của họ vẫn diễn ra trong tâm trí cô khiến cô lo lắng hơn.
"À ừm .. Tôi biết điều đó rất riêng tư, bản thân đã tò mò và thực sự xin lỗi. Tôi không cố ý làm anh buồn."
Jimin biết rằng mọi tạp chí có tên Lee Ann - cô là 1 trong những người phụ nữ mạnh mẽ và kiêu ngạo. Nhưng tại sao lúc này cô trông thật mong manh?
"Ann à" anh gọi tên cô để khiến cô nhìn anh. Cô liếc nhìn anh và lập tức nhìn xuống lần nữa. Jimin muốn nhìn vào mắt cô.
"Ann, nhìn anh này được không?"
Anh thử lại. Lần này, cô ngước lên nhìn anh ngập ngừng. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, anh nở nụ cười an ủi, điều đó khiến cô đủ tự tin để giữ ánh mắt của cô với anh.
"Tôi xin lỗi." cô thì thầm.
Tất cả những gì Jimin làm là mỉm cười lại với cô ấy, "Anh cũng sẽ không thể hiểu vì sao em ở đó đêm đó. Nhưng điều đó không thay đổi suy nghĩ của anh về em. EM vẫn là em, Ann à."
Cô bỗng thấy tim mình sao đỗi lạ thường, đó gọi là gì nhỉ? Rung động chăng
"Anh sẽ không đi đâu cho đến khi thấy tài xế em đến."
" Không đc, anh còn công việc mà. Anh nên về trc đi " Cô nhanh chóng trả lời
" Không được." Anh nằn nặc
Cô gật đầu và cứ nhìn xuống. Đã được một lúc kể từ khi cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt ai đó. Đôi mắt cô mở to khi một ý tưởng nảy ra trong đầu.
"Jimin, thế này thì sao? Hãy trao đổi số đt .Anh có thể gọi cho tôi nhiều lần nếu anh muốn kiểm tra xem tôi có ổn không và tôi chắc chắn sẽ gọi cho anh khi tài xế đến."
"Ý hay. Có vẻ như em là một người đẹp vừa thông minh."
Anh lại cười khúc khích khi cô trả lời anh bằng một cái liếc mắt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
ĐÃ hai mươi phút kể từ khi cô nhận được một cuộc gọi khác từ Jimin.
"Em có ổn không? Tài xế của em có đến hoặc"
"Jimin !! mông của tôi đã chạm vào ghế da. Bây giờ anh có thể ngừng lo lắng."
"Thật là một cái ghế may mắn", vô tình trượt ra khỏi miệng anh. Đôi mắt anh mở to.
"Ý anh là - Không anh không có ý - "
Trước khi anh lan man trở lại, cô đã cười khúc khích một cách chân thành. Anh thở phào nhẹ nhõm vì cô không hiểu điều này một cách khác.
"EM nên cười nhiều hơn", Jimin thì thầm , anh ngưỡng mộ âm thanh giọng nói, tiếng cười khúc khích dễ thương của cô. Đôi môi của anh cong sang một bên, nở một nụ cười tươi.
"Tôi không xứng đáng với sự quan tâm của anh, Jimin. Anh hầu như không biết tôi và có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau."
"Thật khó để dừng lại khi ta đã bắt đầu làm một cái gì đó. Giống như cách đó, anh đã bắt đầu quan tâm cho em. Anh không biết em, Ann. Anh thực sự không. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể. Vì sự thật là Jimin cũng biết điều này, anh ấy sẽ gặp cô gái tuyệt vời này một lần nữa. "
Cô cảm thấy hơi ấm nở ra trong lồng ngực khi cô nghe thấy những lời anh nói. Cô mỉm cười khi đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Ngay cả khi trong một khoảnh khắc, cô đã cảm thấy như vậy.
"Nói cho em biết,em có đang mơ một giấc mơ ngọt ngào ?"
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Jimin cười thầm khi anh không thể hiểu được những lời kỳ lạ của cô.
" Em cảm thấy không thật. Sự tốt bụng này không tồn tại, anh biết đấy."
Jimin hiểu những gì cô ấy muốn ngụ ý. Anh có thể hiểu cảm giác đó đến từ đâu. Bởi vì anh là một thành viên trong NiteHawk
"Nó có tồn tại, và anh cũng vậy."
Và một cái gì đó đập thình thịch trong lòng ngực cô khi nghe những lời đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
LEE ANN nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh thật buồn tẻ nhưng một cái gì đó mới đã được thêm vào đó. Và đó là những luồng suy nghĩ trong đầu cô thuộc về một người nào đó.
Jimin
Cô nhắm mắt lại, ngả người trên chiếc ghế da thoải mái mỉm cười với chính mình khi cô nhớ lại những ký ức trong tâm trí.
" Cô LEE"
Cô mở mắt ra khi tài xế bỗng phá giấc ngủ của mình. " Vâng?"
"Ngài Jeon đang gọi."
Cô trở nên tái nhợt. Toàn bộ hào quang hạnh phúc của cô, cảm giác chập chờn trong lòng cô chết đi. Tất cả đã chết trong khi đề cập đến một tên.
Joen
Tay run rẫy, lòng bàn tay đổ mồ hôi . Cô cầm điện thoại và thở mạnh.
" Chào anh, có chuyện gì sao ?"
Jeon cười thầm. Anh cười khúc khích như thể muốn chế giễu cô.
"Có chuyện gì ư? Em nghiêm túc? Em không bao giờ trở về nhà tối qua", anh cười khúc khích suốt nhưng giọng anh trở nên trầm và nghiêm túc khi không nói câu nào lúc này.
"Tôi thấy điện thoại của em bận đến mười lăm phút và đó không hề giống em chút nào. Ai vậy, Ann? EM đang nói chuyện với ai ngay lúc đó! "
Cô cố nuốt nước bọt đang hình thành ở phía sau cổ họng. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là một khuôn mặt với một nụ cười mắt đẹp.
Khuôn mặt của Jimin
"Có vẻ như con mèo đã ăn mất lưỡi của nó, em yêu. Mau về đến nhà ngay trong vòng 10phut nữa cho anh. "
Giọng anh nghe rất nghiêm khắc, cô có thể mường tượng ra. Cô biết anh đang đi trong phòng, vuốt tóc và nghiến răng liên tục.
Anh cúp máy mà không nói gì thêm.
Cô lấy khăn giấy và bộ trang điểm ra. Cô không thể đi trước mặt anh trông như một mớ hỗn độn. Nó sẽ mang lại lợi ích cho anh ấy khi anh ấy có thể đọc cô ấy như một cuốn sách mở.
Cô lau mặt và bắt đầu trang điểm với đôi bàn tay run rẩy. Nước mắt mới hình thành thay thế giọt cũ. Cô không dừng lại, tiếp tục trang điểm.
Cô không khóc vì sợ. Cô đã khóc vì cô tức giận với chính mình. Vì thậm chí còn hy vọng từ những lời nói của Jimin. Cô biết ngày này sẽ chỉ còn là giấc mơ đối với cô.
Một giấc mơ ngọt ngào thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com