MAY MẮN
"Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù có ở đâu đi chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ lại gặp nhau."
MỘT TAY nắm sát cửa, giống như một cảnh phim bị tạm dừng, Ann đứng yên ở lối vào của tầng thượng. Tò mò nhưng sợ hãi, đó là cảm giác của cô. Tâm trí cô muốn cô bỏ chạy như mọi khi. Nhưng lần đầu tiên, cô muốn ở lại, để biết mình sẽ bỏ lỡ điều gì.
Cánh cửa mở ra với một cú đẩy nhỏ của cô. Ngay khi cô bước chân vào trong, không khí đêm chào đón .
Bộ váy màu hồng đào, mái tóc đen của cô bắt đầu tung tăng khi không khí dịu dàng chạm vào cô. Tiến lên vài bước nữa , cô ngước lên kinh ngạc. Tầng thượng có một cái nhìn tốt hơn so với ban công.
Cô có thể nhìn rõ những vì sao, mặt trăng và bầu trời. Hít vào không khí trong lành .Chỉ có những ngôi sao và mặt trăng - cô yêu loại bầu không khí này. Bình yên ngấm vào tâm trí cô và xóa tan mọi căng thẳng từng phút từng phút. Mặc dù trong vài giờ nhưng vài giờ thanh thản đó rất có giá trị với cô.
Lee Ann quay trở lại thực tại khi cô nhớ ra lý do để cô đến đây. Nhìn cả hai phía, cô không thấy ai. Lạ thật. Với những bước nhỏ, do dự,cô bước đến phía sau của sân thượng.
" Cái gì đây?" Kêu lên , cô ấy đưa một tay lên miệng khi đôi mắt mở to ngạc nhiên.
Phần trang trí mặt sau bao gồm hoa, cây trong các chậu có hình dạng thiết kế khác nhau được đặt ở những điểm khác nhau theo một mô hình. Ở giữa là một cái ao nhỏ nhân tạo. Sỏi không màu nằm rải rác quanh ao tròn.
Những chiếc đèn lồng, đèn màu xanh pastel ở mọi phía với những nếp nhăn tự nhiên của bầu trời đêm làm cho khung cảnh thật dễ chịu và thẩm mỹ. Thêm vào đó để chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, hai chiếc ghế gỗ được đặt ngay trước ao.
Cô nhìn chằm chằm kinh ngạc. Khung cảnh này, đó là tất cả những gì cô muốn có. Kim cương hay đá quý không bao giờ làm cô hài lòng. Bầu trời, thiên nhiên, những điều nhỏ nhặt nhất là những gì cô cần.
"Đó là một khung cảnh thật dễ chịu, phải không?"
Thoát khỏi trạng thái mơ màng,cô thậm chí không cần phải biết giọng nói của ai. Hơi thở trở nên khó khăn khi cô nghe thấy tiếng bước chân gần mình từ phía sau, rồi dừng lại ngay sau lưng.
Chạy trốn. Cô cần phải trốn thoát, những giọng nói trong tâm trí cô còn mạnh mẽ hơn việc nổi da gà trên làn da.
Từ ngữ khó hình thành trong bộ não đóng băng của cô ấy. Chỉ vài giây Jimin dừng lại phía sau cô. Chỉ trong vài giây đó, cô cảm thấy nhịp tim ko đc ổn định. Jimin đi phía trước, đi ngang qua cô ngồi trên một trong những chiếc ghế gỗ đó.
" Em muốn lại đây ngồi chứ?"
Ngồi xuống ghế bên cạnh anh. Giọng anh rất điềm tĩnh, như được kiểm soát, như thể đó là tiếng còi báo động. Giống như cách mà bùa mê đc hoạt động, cô bị bắt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.
Mặc dù cô ngồi cạnh anh, khoảng cách giữa họ về mặt tinh thần lại rất lớn. Vài giây im lặng, cô chuyển ánh mắt sang Jimin. Đầu nghiêng về phía bầu trời, Jimin hướng mắt lên mặt trăng, nghiên cứu vẻ đẹp. Trong khi cô hướng mắt về anh, ngắm nhìn Jimin.
Đôi mắt xanh của anh lấp lánh, như thể những ngôi sao sống trong đó. Mái tóc rối bời của anh, như thể cơn gió đêm không thể ngừng vuốt ve những lọn tóc xanh của anh. Cô chuyển ánh mắt từ anh sang mặt trăng, từ mặt trăng sang anh. Ánh sáng của mặt trăng đang chảy và rót xuống mặt anh.
Anh đang phát sáng. Tốt hơn nhiều so với mặt trăng, cô nghĩ rằng mặt trăng một lần nữa ẩn mình trong những đám mây. Vì nó sợ. Sợ Jimin, thanh tao hơn, giống như một mặt trăng.
"Thật xinh đẹp." Cô thở hổn hển đưa tay lên miệng khi những suy nghĩ của cô thoát ra khỏi giọng nói.
"Huh?" Ánh mắtcủa Jimin chuyển sang cô, nét mặt như một đứa trẻ ngây thơ.
"Ý tôi là u-uh chào anh," giọng cô nghẹn lại, gần như thì thầm.
Vẻ mặt bình thản lại chiếm ưu thế trên khuôn mặt anh với sự căng mọng của đôi môi. Jimin nhìn cô chằm chằm, màu xanh lam của anh lại xâm chiếm, nhìn sâu vào mắt màu nâu của cô.
" Xin chào em, quý cô xinh đẹp"
Tiếng tim đập thình thịch của trái tim cô, tất cả xảy ra chỉ vì một từ đơn giản tuôn ra từ miệng anh - đẹp đẽ.
Cô cảm thấy như thể ai đó vừa dừng cô lại bằng một chiếc điều khiển và cô đã mất kiểm soát . Tại sao anh lại nhìn em như vậy? Sự tự tin, quyết tâm mà đôi mắt anh giữ, tất cả nói lên một hào quang khác. Một hào quang đã nắm bắt hoàn toàn về cô.
Hắng giọng, cô tránh ánh mắt với anh. Nhìn vào cái ao, cô hỏi: "Tại sao anh lại gọi tôi lênđây?"
Điều đó không làm anh ngừng đốt cháy cô bằng ánh mắt ,cũng không thốt ra lời đáp lại. Thay vào đó, anh cười khúc khích nhìn xuống, lắc đầu.
"Em đã không la anh vì a đã gọi em là đẹp. Tiến bộ, anh thấy."
Lúc đó Lee Ann biết mặt cô đang nóng lên. Cô biết ơn vì Jimin tránh ánh mắt anh ra khỏi mặt cô, một lần nữa nhìn lên trời.
"Anh yêu cách đêm ôm lấy mặt trăng. Anh yêu cách những ngôi sao lấp lánh để ăn mừng sự cô đơn của họ."
Quên câu hỏi của mình, cô một lần nữa bị mê hoặc với giọng nói của anh. Jimin nhìn xuống, sự chú ý của anh lại hiện trên mặt cô.
"Còn em? Em yêu gì, Ann?"
Liếc nhìn bầu trời, tâm trí cô hát với giai điệu cùng với giọng nói của anh. Cô trả lời một cách thoải mái, không căng thẳng.
"Em yêu tất cả những gì xảy ra vào ban đêm trên bầu trời, đêm và mặt trăng kể lại tình yêu của họ dành cho nhau. Em yêu mặt trời lặn trên sông, đại dương xanh gặp bầu trời vô tận. Mùi hoa ngọt ngào trên cây. Em yêu tất cả điều đó. "
Sự ngưỡng mộ Jimin đối với cô đang tăng lên theo từng giây. Anh thấy mình yêu cô vì lời nói, cách nói chuyện. Cuối cùng anh cũng được nhìn thấy tính cách thật của cô , không có sự che đậy, không đeo mặt nạ và nó đã gửi những cảm giác kỳ lạ đến trái tim anh .
"Chúng ta đều yêu thích điều tương tự. Và nó khiến anh tự hỏi liệu sở thích của chúng ta có giống nhau hay không."
Cô bật ra một tiếng cười nghẹn ngào, nhìn xuống đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi đang lóng ngóng với chiếc váy của cô.
"Sở thích tiêu cực không mang đến đc điều gì tốt đẹp cả."
Thật thú vị, Jimin nghiêng cổ sang 1 bên, theo sau nỗ lực ranh mãnh của cô để che giấu khuôn mặt cô khỏi mắt anh.
"Anh thích phá vỡ suy nghĩ rập khuôn. Tình yêu không phải là khoa học. Đối với con người, các mặt đối lập không phải lúc nào cũng thu hút, đôi khi chúng cũng hủy hoại lẫn nhau."
Tất cả mọi thứ miệng anh thốt ra, tai cô thích nghe. Cô không nhìn anh mặc dù cô thích âm thanh của giọng nói êm dịu của anh.
"Khi hai ngôi sao lấp lánh cùng nhau, họ khen ngợi nhau. Giống như khái niệm về những người bạn tâm giao. Nếu anh không có cùng sở thích với người mà anh yêu, thì anh không thể mong người đó hiểu được điểm yếu của anh, sai lầm của anh hay cơ bản là anh. "
Cô không phải là một người dày đặc để không hiểu những gợi ý ẩn giấu trong lời nói của anh. Cô không biết khi nào mắt cô tìm thấy anh, khi họ nhìn chằm chằm vào nhau. Chỉ có cơn gió phá vỡ sự im lặng giữa họ ,hơi thở của họ dường như ngừng lại.
"Anh đang cố gắng làm gì vậy? Anh đang ám chỉ điều gì?"
Lee Ann có thể cảm thấy những tiếng gầm rú trong tâm trí cô gửi những lời cảnh báo. Chạy đi, bạn cần phải chạy trốn. Nhưng cô vẫn dán mắt vào chỗ ngồi của mình. Lần này, cô sẽ đối mặt, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội .
"Anh chỉ đang cố gắng để tìm ra một cái gì đó."
"Anh tìm gì cơ?" cô hỏi, không cho anh nghỉ ngơi.
"Là nếu đây là một sự may mắn hoặc chỉ là ngẫu nhiên."
cô cau mày.
"Mặc dù anh đã tìm ra rồi." Giọng anh trở nên trầm , cô nhìn xuống đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tan chảy. Cô cảm thấy mình đang tan chảy.
cô thở ra, "Anh đã tìm ra cái gì?"
Cô không biết do tâm trí ảo tưởng của mình hay Jimin là đang tiến đến gần cô. Đôi mắt màu nâu của cô bắt gặp màu xanh mê hoặc đó. Cô ko biết liệu thực sự là bàn tay của anh đang di chuyển lên cằm cô hay chỉ là cô đang tưởng tượng.
Và khi đôi môi anh chạm vào môi cô, cô không biết đó là một giấc mơ mơ hồ hay những chuyển động chậm rãi nhưng đầy đam mê của anh là thật.
" Chính là Serendipity" Jimin buông ra, phá vỡ nụ hôn.
Serendipity - sự may mắn
Chỉ sau đó Lee Ann mở mắt ra. Khoảng cách không tồn tại giữa họ, hơi thở bạc hà của anh trên miệng cô, tay anh đặt lên má và eo cô, đôi mắt anh đang chiêm ngưỡng cô với đầy tình yêu bên trong .Cô không hề hối tiếc vì đã ko bỏ chạy, đc chứng kiến những điều này khiến cô hạnh phúc.
"Em chính là sự may mắn , cô gái của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com