Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

extra : kem vị vanilla

Được hôm nắng đẹp quá, trời trong vắt à, Trí Mẫn nhớ mấy hôm trước em có nhắc về cái chuyện đi câu, chẳng là hôm trước ngồi xem tivi cùng nhau, trên ấy quảng cáo mãi chương trình về cái hồ câu cá tự nhiên, Mẫn nghe em khen đẹp những hai ba lần cơ rồi còn khen, mấy con cá trông chắc thịt thiệt, hồi này Mẫn còn bận quá, được hôm nay rảnh rỗi, dẫn em yêu đi chơi ngay cho nóng.

Mẫn Đình nhìn Trí Mẫn mỉm cười phớ lớ xách hai cái cần câu cá xịn xò trên tay, trông quen lắm, đúng rồi, rõ quen ấy mà, Mẫn mượn của ba Kim đấy. Ba Kim thỉnh thoảng thích đi câu, nên ông đầu tư lắm, hẳn năm sáu cái cần, ông nâng như nâng trứng, hai cái Mẫn đang cầm cũng là hai cái mà ba Kim quý nhất.

"Nhưng mà chỗ đó xa lắm ấy Mẫn. Mình đi từ giờ chắc đến 6,7 giờ tối mới tới nơi."

Đúng là xa thật, cách nhau mấy thành phố cơ mà. Nhưng Mẫn có cách của Mẫn chớ, Trí Mẫn cười xòa, dắt chiếc cub của em ra trước nhà.

Học từ thợ lành nghề đấy, nên hôm nay Trí Mẫn lên đồ trông thành thục lắm. Đặt đôi ủng cổ thấp xuống trước chân vẫn còn mang dép bông của em.

"Mẫn biết chỗ này còn vui hơn nữa nè."

Giục em nhanh nhanh đi thay bộ đồ nhìn cho ra dáng, Mẫn Đình chống tay lên vai Mẫn mà xỏ chân vào đôi ủng.

"Phải mang cả ủng nữa à Mẫn?"

"Ừa em, biết đâu mình câu được cả mosasaurus í em!"

À, cái con khủng long xấu đớn tuyệt chủng từ xưa xưa ấy hả? Mẫn nghĩ sao về ý tưởng quay vào nhà và nằm xuống ngủ tiếp.

Thế thôi chứ vẫn đi chớ, được hôm người ta đi hẹn hò mà.

Trí Mẫn ngoan ngoãn leo lên yên sau ngồi trước, vác hết toàn bộ đồ nghề cồng kềnh, đợi mỗi Mẫn Đình leo lên phóng đi thôi đấy.

...

Không ngay dịp lễ lộc chi nên đường thoáng, con xe chạy tà tà theo cái chỉ tay của Trí Mẫn. Quẹo trái rồi quẹo phải, quanh co lắm. Cuối cùng mới dừng ở cái chốn nào vắng ngắt, Mẫn Đình cũng không biết đây là đâu nữa.

"Đúng đường không ấy Mẫn?"

"Đúng mà, đúng mà, em yên tâm."

Trí Mẫn dẫn đầu đi trước, đi sâu tuốt mù lẫn đâu vào đám cây cỏ, giọng Mẫn vang vang, Mẫn Đình chần chừ mất một chốc mới đi vào.

"Wow..."

Câu cảm thán vụt qua khỏi miệng, trước mắt là mặt hồ tỉnh lặng, trong veo, Trí Mẫn đứng gần mép hồ banh cái ghế xếp ra cho Đình.

Cái hồ không lớn, cũng không nhỏ, nó vừa vặn, lâu lâu lại có những bọt khí nổi lên, Đình đoán đó là những con cá vừa ngoi lên nhìn mình.

"Làm sao Mẫn biết được chỗ này thế? Em còn chẳng biết."

Mẫn Đình mê man trước vẻ đẹp của thiên nhiên, Trí Mẫn mỉm chi, khoe khoang với em về chiến công của mình.

"Mẫn hỏi ba, rồi hỏi mấy cô mấy bác gần nhà mình nữa, mấy cô chỉ Mẫn cái chỗ này nè em."

Trí Mẫn đưa cho em một cây cần đã được mắc sẵn mồi, Mẫn Đình trúc trắc làm theo những gì Trí Mẫn dạy.

"Em thả cần xuống từ từ thôi.."

Từ từ, cái dây câu cũng yên ả nằm trong nước, Mẫn Đình hơi hồi hộp, nghe nói thường sẽ mất rất nhiều thời gian để một con cá chịu cắn vào mồi.

Trí Mẫn cũng thả xong cần, nhẹ nhàng khom người, kéo cái ghế của mình lại gần em thêm chút.

Ngẩn ngơ, lâu thiệt lâu sau cái cần của Mẫn Đình mới có động tĩnh, cái dây câu giật giật nhẹ hều. Kéo lên, quả nhiên chỉ là một con cá bé tí bằng cái ngón tay cái.

Thở dài, Trí Mẫn cùng Mẫn Đình nhìn nhau cười trừ, thả con cá trở về hồ.

Trí Mẫn cau có chau mày, quái lạ, mồi thì cứ vơi dần mà lại chẳng được con nào, cái thùng đựng trống huơ trống hoác.

"Em đợi Mẫn chút, Mẫn đi đào mồi thêm nha."

Mắt em Đình hơi lơ mơ rồi, ngáp dài một cái, gật gật đầu với Trí Mẫn.

Lại chẳng biết bao lâu, mi mắt em sụp xuống từ lúc nào, đến khi nghe tiếng loạt xoạt, em Đình mới ngơ ngác ngước nhìn lên.

Cái dáng Mẫn lạ lắm, đứng quay lưng với Mẫn Đình, giấu giấu cái gì trong lòng ấy.

"Mẫn."

Trí Mẫn yếu vía giật thót người, quay lại nhìn Mẫn Đình. Trên tay Mẫn là cái gì tròn xoe giương mắt nhìn lại Mẫn Đình.

"Em... tụi mình nhận nuôi bé được hông em?"

Trí Mẫn bẻn lẻn, ôm cục bông đến ra mắt em Đình. Cái vật thể trên tay Trí Mẫn là một em cún nhỏ xíu, màu trắng lem luốt toàn đất bụi. Em Đình nhìn nó chằm chằm rồi nhìn lên Mẫn.

Trí Mẫn chu môi, hôn gió một cái lấy lòng em. Em Đình mềm lòng phì cười, ngoắc tay với Mẫn.

"Mẫn nói đi đào giun mà, con cún này cũng là Mẫn đào được đó hả?"

"Hông, Mẫn thấy ẻm nằm ở trong bụi cây nên Mẫn ôm lại đây luôn."

Đón lấy em cún từ tay Trí Mẫn, em Đình xoay con cún vòng vòng xem xét.

Hơi dơ một chút nhưng mà không sao, một trong hai cái tai giống như bị con gì cắn, lõm mất một góc, trông đáng thương lắm.

"Phải đưa đi thú y thôi, lõm nặng quá..."

Em Đình vừa rì rầm vừa nhẹ nhẹ xoa cái tai của bé cún.

"Tính ra cũng là một em bé đặt biệt em nhỉ?"

...

Xế chiều, trong cái thùng đựng lúc này đã được hẳn ba con cá, lớn bằng lòng bàn tay, lâu lâu lại quẩy mạnh cái đuôi khiến nước văng tung tóe.

Thế thôi mà Trí Mẫn vui lắm, tinh tinh tang tang ôm đống đồ nghề ngồi phía sau ngâm nga cái bài gì nghe sến rện. Lâu lâu lại nghe bé cún Mẫn đang ôm ắng lên một tiếng như hòa nhịp làm cho Mẫn Đình cười khúc khích.

"Sao vậy em?"

Ngơ ngác, em Đình đã tấp xe vào một quán tạp hoá dọc đường, Mẫn Đình vỗ đùi Mẫn, ý bảo Mẫn xuống xe đợi mình.

"Còn xa lắm, vào làm cây kem cho mát rồi mình đi tiếp."

Em nói rồi đi thẳng tới cái tủ mát, với lấy cây kem dưa hấu, em nói vọng ra sau.

"Mẫn nhanh lên, không thì nhịn đấy."

Trí Mẫn nhanh nhanh lấy một cây vị vanilla cho mình.

Thư thả ngồi trên cái ghế được đặt trước tiệm, nhìn đất lại nhìn trời, độ 4 giờ chiều trời nắng vàng ươm, khá là thích hợp cho việc nhấm nháp một cây kem mát lạnh.

Nắng chiều vẫn nóng lắm, hắt vào hai mái đầu kề bên nhau.

"Tặng em nè..."

Giọng Mẫn nhẹ quá trời, chìa mấy bông hoa dại vàng vàng đỏ đỏ ra trước mặt em, miệng vẫn liên tiếp nhấm nháp cây kem.

"Hồi nãy Mẫn định hái mấy bông tặng em, mà tự nhiên gặp em cún vui quá nên Mẫn quên."

Quên mất nên thành thử mấy bông nãy giờ vẫn được vắt cẩn thận trong túi áo Mẫn, hơi dập nhưng mà vẫn còn tươi.

Mẫn Đình nhận lấy, cầm lấy một bông cài lên bên tai Trí Mẫn, nhìn ngắm, kìm lòng không đặng, nhướn người tới, thơm vào bên khoé môi Mẫn một cái, ngại ngùng quay mặt đi, yên lặng lắng nghe tim mình đập đến rã rời.

Nhớ về khoảng thời gian trước, đã có lúc em cảm thấy mình cứ độc thân mãi mãi cũng không sao, sẽ không vì ai mà vui buồn, cùng lắm thì sau này sẽ nhận nuôi con cún, con mèo gì đấy rồi sẽ sống như vậy đến cuối đời.

Sau này, khi em nhận ra cảm xúc của mình với Trí Mẫn, lâu dần cảm thấy, mỗi ngày Trí Mẫn chỉ ghé quán mình một lần là quá ít, hi vọng ngày kéo dài thêm chút.

Chắc có lẽ khi gặp đúng người, con người ta sẽ bắt đầu nghĩ nhiều hơn về những ngày mai, nghĩ nhiều hơn về tương lai của mình cùng với người ta sẽ như nào.

Và hiện tại, ngay lúc này, Mẫn Đình đã thực hiện được ý định của mình, trong nhà có một con mèo, một con cún, thậm chí còn có một người sẵn sàng yêu thương san sẻ mọi thứ với mình đến cuối đời nữa, thế là quá đủ cho quảng đời còn lại mà, ha?

.

Đây sẽ là chương extra cuối để khép lại abditory, một lần nữa cảm ơn tất cả những ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian qua.

Hôm nay, hy vọng cậu, mình và aespa sẽ có một khoảng thời gian đặc biệt đáng nhớ cùng nhau.

Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất. 👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com