extra : vải ngâm
"Nhớ đem theo cái giỏ nha Mẫn, ba kêu hai đứa lên lấy vải về ăn đấy."
Trí Mẫn nghe mẹ Kim nói xong hai mắt lập tức sáng lên, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn lễ phép lắm, ba Kim mẹ Kim đều ưng cái nết này của Trí Mẫn, cười tươi với mẹ Kim một cái rồi với lấy cái sọt chạy đi tìm Mẫn Đình.
"Em ơi, lên đây, Mẫn chở em đi chơi nè!"
Giọng Trí Mẫn oang oang, vọng từ nhà trước tới nhà sau mà vẫn nghe lồng lộng, con Cam giật mình, nhảy ra khỏi đùi Mẫn Đình, chạy đi đâu mất.
"Em, ba kêu tụi mình lên lấy vải với ba."
Trí Mẫn hí hửng, tay nắm lấy hai cái quai đeo, chân nhún nhún, gương mặt mong đợi nhìn em.
Mẫn Đình phì cười.
"Mặc cái áo khoác vào rồi mình đi."
Đình khoác lên vai Mẫn cái áo sơ mi màu be hơi rộng, Trí Mẫn chạy trước, với theo cái nón lá, đợi cho em chạy tới gần mình thì đội lên cho em.
Từ đây tới đó không xa, con Cam được Mẫn ôm để lên rổ xe, đợi em ngồi chắc rồi mới chầm chậm đạp xe đi.
...
Trí Mẫn hít hà cho cái hương cỏ dại chạy tót vào buồng phổi, thở ra một hơi khoang khoái. Vuốt mấy ngón tay em Đình đặt trên eo mình.
"Ở đó phải hông em?"
"Không, đó là vườn của người ta, vườn của mình nằm ở phía bên kia kìa."
Em chỉ tay về phía đối diện, Trí Mẫn choáng ngợp, bỗng chốc đạp xe chậm rì rì. Cây vải thiều to tổ chảng với những chùm quả trĩu nặng đỏ rực thu hút ánh nhìn của Mẫn.
"Em! Em!"
Mẫn Đình cười khì, mắt em cong cong nhìn Mẫn chạy ào về phía cây vải lớn, Trí Mẫn nhìn em, rồi nhìn cây vải, lớn giọng kêu réo em lại gần.
"Mẫn muốn ăn không? Bức một chùm xuống luôn cũng được."
"Mẫn đi kiếm ba cái em nha, em đợi Mẫn nha."
"Làm chi đó?"
Dợm chạy đi thì bị Mẫn Đình kéo lại, Trí Mẫn ngơ ngác, bảo đi kiếm ba xin phép ba ngắt vài chùm về. Ngoan thế, Đình cười haha, Trí Mẫn đơ ra, không biết phải làm sao.
"Gì mà vui thế hai đứa?"
Ba Kim vừa lau mồ hôi mướt trên trán vừa đi lại gần.
"Chị đòi đi kiếm ba, xin ba vài chùm vải."
"Ôi giào, bây lấy hết cả vườn còn được."
Ba Kim cười cười, trong lòng thì thầm, công chúa nhỏ của ta mi còn cướp được thì vài ba chùm vải có là gì, ngắt lấy một chùm lớn xuống đưa cho Mẫn Đình. Đình nén cười, bốc một trái đưa đến gần miệng Trí Mẫn.
Mẫn đón lấy, cái ngọt ngào nhanh chóng chiếm đóng cả khoang miệng làm Trí Mẫn thích ý, híp cả mắt lại. Nhanh tay bóc một quả khác, lần này cái thịt vải trắng bóc được kề sát bên môi Mẫn Đình.
"Em cũng ăn đi, ngọt lắm í."
Ừm, đúng là ngọt thật.
Thấy em Đình gật gù, Mẫn lại cười tít mắt, ba Kim thì khoái chí, bảo vải nhà ba là ngon nhất quận rồi.
Vườn nhà rất rộng, không chỉ có mỗi cây vải này, còn có cây này cây kia, có cây nhìn lạ quắc, Trí Mẫn thích thú ngó tới ngó lui, lâu lâu lại khều tay em Đình hỏi những câu vụn vặt.
Vào mùa nên ba Kim bận rộn lắm, nói chuyện một chốc đã vội vã đặt vào cái giỏ mây của Trí Mẫn mấy chùm vải to ụ rồi lại cuồng quay với núi công việc.
Ông giục Đình dẫn Mẫn đi đây đi đó chơi cho biết, ở đây mãi thì chán lắm, cả nắng noi nữa.
Mẫn Đình vâng vâng, quay xe, gọi Mẫn, để em chở Mẫn đến cái chỗ hồi cấp ba em hay tới hoài.
Trí Mẫn ngồi sau em thư thả, quê em đúng là tuyệt nhất, chuyến công tác dài cả tháng gần đây dường như rút cạn năng lượng của Mẫn, ngược xuôi mãi, chỉ có về với em mới cảm thấy bình yên thế này.
Lại chạy thêm đoạn, cũng xa lắm, gió tháng sáu mạnh gớm, tóc em Đình cứ bị thổi vào mặt Mẫn, nhột nhột, thơm phức à.
Em dừng trước cái hàng rào với những nhánh bụi rậm lớn quấn quanh, Mẫn tò mò ngồi dậy khỏi yên xe, ôm con Cam nhìn quanh quất.
Kéo chiếc xe đạp sát vào bờ rào, khom người, em chỉ vào cái lỗ bé tin hin ở dưới, ngoắt tay với Trí Mẫn.
Mẫn thả Cam xuống cho nó bò vào trước rồi mới chật vật đi vào sau. Vào tới nơi đã thấy em ngồi ở trên đất, ngoái ra sau ngóng mình.
Thở hì hục, mồ hôi thấm ướt trán, Mẫn ngồi vật ra đất kế bên Mẫn Đình, ngửa mặt nhìn trời. Xung quanh toàn cây với cỏ thôi à, hai người một mèo nếp sát vào nhau tránh nắng dưới cái bóng cây to.
Trên trán bỗng nhiên bị cái gì che khuất, Trí Mẫn chớp chớp mắt, em Đình đang dùng cái khăn tay lau trán cho Mẫn.
"Ai lớp diu so mếch."
Trí Mẫn tựa đầu vào vai em đỏ mặt thì thầm, xung quanh im lìm, chỉ có tiếng gió xào xạc lướt qua mặt cỏ thôi nên em Đình nghe rõ lắm, em ngại ngại mỉm cười bảo Mẫn sến.
"Mẫn sến rện luôn á."
Nhưng mà, em thích lắm.
"Hồi xưa em hay đến đây lắm hả?"
"Ừa, có đợt kia em cúp học, bị cô mách ba, xém xíu ba đánh em nở hoa luôn."
"Thủ khoa mà cũng trốn học nữa hả em?"
Ngước lên, nghe em cười hì hì, những tia nắng li ti lọt qua kẻ lá chiếu xuống mặt em, cảm thấy khen em xinh đẹp bao nhiêu lần cũng không đủ.
Vai em gầy, nhưng mà lần nào tựa vào Mẫn cũng cảm thấy vững chãi. Chìa bàn tay bé xíu ra nghịch nghịch vạt nắng, chốc chốc đã có bày tay khác lớn hơn chút nâng niu lấy tay bé, Trí Mẫn híp mắt nom thoả mãn lắm.
"Đình nè, Mẫn đi suốt vầy, em đừng có buồn Mẫn nghen em. Mẫn thương em lắm á."
Vì công việc mà phải đi xa mãi, Trí Mẫn sợ em tủi thân, nên cứ có dịp là Mẫn lại nhanh nhanh vỗ về em, không cách này thì cũng bằng cách khác.
"Em hông có buồn cái chi hết á, Mẫn phải thỏa được đam mê thì em mới vui, xong rồi thì về với em, biết chưa?"
Nói không tủi thì chắc là dối, giọng em vẫn mềm xèo, nghe như nũng nịu, làm Trí Mẫn muốn nhũn ra. Cho cùng thì khi yêu, không phải cứ nhất nhất phải giữ một người bên mình mãi mãi, Mẫn Đình mong mình sẽ trở thành điều gì đó thật đặc biệt trong lòng Trí Mẫn và hơn thế nữa.
Ừm, em là ánh sao sáng ngời của riêng Trí Mẫn.
Từ xế trưa đến tận chiều, cả hai cứ tựa đầu vào nhau, vuốt về bộ lông mềm mại của Cam, nhìn nó thoải mái giãn người kêu meo meo, tâm sự đủ điều, từ nhỏ nhỏ đến lớn lớn.
Chui ra khỏi cái lỗ bé xíu, Mẫn lại cảm thán sao Đình hay thế, cái lưng của Mẫn muốn gãy đôi rồi.
"Lên đi, em chở về nè."
Ánh tà trễ dài xuống người cả hai, gió chiều vẫn lộng lắm, Trí Mẫn lạnh ôm eo em cứng ngắt.
"Ba! Ba để con xách cho!"
Qua khúc cua, loáng thoáng nghe tiếng thằng nhóc con the thé với ba nó. Trí Mẫn nhìn qua, trông thằng nhỏ khoa tay múa chân, tự nhiên thấy dễ thương hết sức.
Vỗ eo Đình mấy cái.
"Em, con nít dễ thương ghê í! Mình cũng làm một đứa đi em!"
Tay Mẫn trên eo Đình vờn vờn làm em nhột, chiếc xe hơi chao đảo một chút, Mẫn ranh mãnh thiệt á.
"Nha, nha em!!"
Trùng hợp là trước đó Mẫn Đình đã từng suy nghĩ đến chuyện này rồi, em tưởng tượng, chắc là Trí Mẫn sẽ là bà mẹ trẻ trâu nhất mất, nhưng Mẫn cũng sẽ trở thành người mẹ dịu dàng nhất thôi.
"Em cũng thích trẻ con nữa."
Thế rồi thôi, Mẫn Đình sẽ thận trọng suy nghĩ về vấn đề này.
"Về nào! Về em làm vải ngâm đường cho Mẫn!"
"Oa, thích thế!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com