Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kiwi xanh

"Em ơi, tui nè."

Hiện tại Mẫn Đình đã quen thuộc đến độ, nghe tiếng mở cửa cũng có thể biết đó là ai, lực tay của Mẫn mặc dù khá mạnh nhưng lại biết cách kiểm soát, không có chút cảm giác dồn dập nào.

"Hôm nay chị muốn ăn gì?"

Em Đình vừa lau tay vào tạp dề vừa hỏi.

"Em cho gì, Mẫn ăn nấy."

Mẫn Đình gật đầu, rồi nhìn sang Quỳnh Chi.

"Chị Chi thì sao ạ?"

"À, cho chị một cơm lươn."

"Vâng."

Bên tai vang lên tiếng xì xèo, Mẫn hướng ánh mơ màng chăm chú vào bóng lưng Đình, đến khi em quay lại tìm cái bát, bắt gặp ánh mắt của Mẫn, cái ánh nhìn tha thiết làm Đình lúng túng không biết đặt tầm mắt của mình ở đâu.

Em đặt một bát cơm lươn cùng một bát cơm rang dưa bò lên quầy, vừa đúng Quỳnh Chi thích mấy món Nhật Bản, Trí Mẫn lại mê li những đĩa cơm rang thân thuộc.

Lạch cạch kế bên làm Mẫn giật mình, nhìn sang, người vừa ngồi xuống bên phải cách Mẫn mấy ghế trông rất khôi ngô, nhưng Mẫn lại không có mấy thiện cảm với anh ta.

"Đình ơi, Đình cho anh một cơm lươn với nha, thêm nhiều mù tạt nha bé."

Muỗng cơm Mẫn đưa lên lưng chừng trông mất vị hẳn, Mẫn cam đoan, đồ ăn em Đình làm lúc nào cũng ngon số dách, nhưng hôm nay muỗng cơm trong miệng cứ rệu rạo, nhai mãi không xong.

Người kia ngồi ăn mà chốc chốc lại hỏi em Đình cái này, chốc chốc lại réo em Đình cái kia, Trí Mẫn biết rõ người kia có ý gì, Mẫn nghĩ em cũng thế.

Quỳnh Chi ngó sắc mặt đen thui của Mẫn, vừa nhai cơm vừa khẽ gật gù, hèn chi mấy hôm nay cứ khó khăn, khó chiều.

Cáu thế chứ nhỡ?

Mẫn phải vơ vét mãi mới hết nửa bát cơm, vẫn khó chịu quá, trong lòng nóng nảy như có đóm lửa cháy phừng phừng.

Trí Mẫn giương mắt kéo ống tay áo Quỳnh Chi, thở hắt, nhân danh bạn thân mười năm có lẻ, Quỳnh Chi biết Mẫn muốn gì. 

"Tính tiền giúp chị với Đình ơi."

Mẫn Đình len lén nhìn cái đồng hồ treo tường, mới 7 rưỡi tối mà.

Quỳnh Chi đứng dậy, phủi thẳng mép váy, khẽ chào Đình một tiếng rồi quý phái quay đi, Trí Mẫn cũng lí nhí một câu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hôm nay Mẫn lạ thế.

Về gần cuối năm, gió đêm lạnh buốt, Trí Mẫn ngồi ở cái ghế đá bên hiên thơ thẩn cả người.

Trí Mẫn đương nhiên không cam lòng rời đi, nhưng trong lòng khó chịu, muốn ra ngoài hít thở một chút, Mẫn muốn chờ em.

"Không chủ động, mai mốt cũng có người hất tay trên thôi, lúc đó hối hận cũng không kịp đâu." 

Vài lời Quỳnh Chi nói trước khi đạp xe đi quanh quẩn trong đầu Mẫn, nghe buồn thật nhưng lại đúng đến đau lòng.

Đút hai tay vào túi áo, Trí Mẫn vùi sâu mặt vào cổ áo khoác len, chẳng biết đã bao nhiêu phút trôi qua, đến khi nghe tiếng lạch cạch mới ngẩng đầu.

Người đàn ông đứng trước cửa, lịch thiệp ngỏ lời muốn đưa em về. Mẫn Đình khoá cửa, cười nhẹ từ chối, người đàn ông luyến tiếc nhưng cũng đành, quay xe chạy khỏi ngõ.

"Định không về luôn hay sao?"

Mẫn Đình lay hoay dắt xe ra, không có quay đầu lại lần nào mà vu vơ hỏi cái người nắp ló sau dàn hoa lá rậm rạp.

Em ngồi lên xe, khởi động máy, cảm thấy phía sau có lực đè xuống mới chầm chậm chạy đi.

Trên đường về Mẫn im ru, bình thường tăng động lắm mà. Suốt quãng đường chỉ có tiếng xào xạc của lá, tiếng con xe máy của em tà tà.

Trước cửa còn ánh đèn hắt hiu, haha, Quỳnh Chi cũng chưa đến nỗi vô tình, còn chờ cửa.

"Ngày mai... quán có chương trình khuyến mãi, ai đến cũng sẽ có một phần kiwi miễn phí."

Em nói nhanh rồi chạy thẳng, Trí Mẫn còn chưa kịp đáp em câu nào.

...

Hôm sau Trí Mẫn đến trong im lặng, gọi xong món thì ngoan ngoãn ngồi chờ, không có quấy em cái chi hết.

Đã cố tình đi sớm để không gặp cái người đàn ông phiền phức kia nhưng ý trời, anh ta còn đến trước Mẫn.

Mẫn Đình ngó Trí Mẫn mấy hồi, dạo này Mẫn trầm tính hẳn, có chút...không quen.

Trí Mẫn nhìn chăm chăm cái cốc nước trước mặt, hai mắt hơi đờ đẫn. Cái nỗi ghen khiến Mẫn mất ngủ cả đêm, đến giờ mắt có chút cay xót.

Yêu làm người ta lo được lo mất, hôm qua nhìn thấy người kia réo rắt tên em, Mẫn đơ người, cảm thấy mình và người kia có chút giống nhau, sau một đêm suy nghĩ, liền cảm thấy sợ hãi, sợ chính mình làm em cảm thấy phiền.

Màu xanh mươn mướt được đặt trước mặt Mẫn, một đĩa kiwi cắt tỉa tinh xảo. Mẫn ngước nhìn, em ở đó, ngược sáng làm Mẫn không thấy rõ gương mặt em.

"Ăn đi, không có tính thêm tiền đâu."

Tính Mẫn Đình khô khan, không biết vì cái gì mà trông Mẫn dạo này rất sầu não, cũng không biết phải an ủi làm sao, chỉ có thể bày ra trước mặt Mẫn một món gì đó ngọt ngọt, có thể nghe không giống lắm, nhưng đó là cách Mẫn Đình xoa dịu Trí Mẫn.

"Em nè, tui tới quấy em hoài, em có thấy phiền hông?"

Miếng kiwi trong miệng bị xô hết bên trái rồi lại bên phải, Mẫn không muốn em nghe được giọng mình đang run rẩy thế nào.

Một khoảng im thinh thích kéo tới, để ý, mỗi khi gặp những câu hỏi mang quá nhiều cảm xúc, em luôn im lặng rất lâu trước khi trả lời.

"Cũng hông đến nỗi."

Biết thế là quá đủ rồi, Mẫn cúi mặt cười, bây giờ mới cảm thấy thức ăn trong miệng mình chua ngọt ra làm sao.

"Thế ngày mai tui vẫn đến nhé, tui giúp em rửa bát rồi mình về."

"Cứ về trước đi, về trễ quá Cam đợi đấy."

"Không sao mà, tui muốn về với em."

Mẫn Đình thôi không đôi co với Mẫn, dù gì cũng cãi không lại.

Quán vắng rồi, còn lại mỗi hai cây si Đình. Người đàn ông ngồi ở góc, nghe tất tật cuộc hội thoại của hai người, lặng lẽ thở dài.

Cảm thấy tình mình chưa kịp chớm đã vội tàn, cái tự tôn đàn ông vốn không cho phép anh ta bỏ cuộc quá sớm, nhưng cái ánh dịu dàng quá đỗi trong mắt em mỗi khi nhìn cô gái kia ngăn không cho anh ta đến gần thêm chốc nào.

Anh ta ngồi cả tối, cũng không có được một ánh nhìn lơ đãng của em.

Đĩa kiwi kia, nghe hai người nói chuyện, mới nghe em bảo với người kia đó là hàng khuyến mãi. Ừa, hàng khuyến mãi chỉ có một người duy nhất trong hàng chục, hàng trăm người được hưởng thụ.

Thôi thì đành, người đàn ông lặng lẽ bỏ về từ lúc nào, trong quán chỉ còn lại hai người, một người thỏ thẻ nói chuyện, người kia thì chăm chú nghe.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com