zehn.
Bẹp bẹp.
"Oáp~"
Yu Jimin gãi đầu, miệng ngoác lên ngáp một cái thật to. Hai tay thì đập đùi tanh tách vì mấy con muỗi chết tiệt cứ hở ra là chiếm lấy cô, rình mò từ lúc cô dọn quán đến giờ.
"Mày cần tao bê giúp không?"
"No! I can do it. Mấy cái này muỗi, nhằm nhò gì với tao."
Ừ, muỗi. Muỗi mà nàng đứng ở cửa 3 tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa bê vào được. Cần Jimin cho một xẻng xúc ra ngoài chơi với mấy con muỗi không?
"Mày nhanh tay nhanh chân lên. Đứng ở cửa 3 tiếng như cô hồn, như nhang đuổi muỗi thì làm sao tao buôn bán được."
"Què như mày thì bê nước cái nỗi gì?"
"......"
Yu Jimin chột dạ, nhìn xuống cẳng chân trái đang được bó bột kín mít mà não cả lòng. Chuyện gì qua thì cũng sẽ qua nhưng chuyện ngày ấy đã tạo nên một kỉ niệm in sâu vào trong tâm trí của Yu Jimin, cái ngày mà Yu Jimin phải nằm trên giường bệnh rồi gào mồm lên rằng đời mình đen như con chó mực.
Yu Jimin hôm ấy ngã cây gãy chân.
•
Một tuần trước, tại Kim gia.
"Này bộ chị không biết mệt hả? Xuống đây mau còn vào ăn cơm. Mẹ gọi."
"Em cất cái kiếm đi rồi chị xuống. Xin em đấy! Chị đói lắm rồi em ơi!"
Kim Minjeong thở dài, cái kiếm em cầm từ hồi chiều cũng đã cất đi. Giờ trên tay là cây thước gỗ dùng để giảng bài online cho đứa cháu và bạn của nó cũng bị chị ta quy tụ thành kiếm. Em cũng chẳng muốn ra gọi đâu, để chị ta ở đây bị muỗi đốt cho phù người mới chừa. Nhưng mẹ Kim không xót con dâu thì đời không nể.
Đang giảng toán hăng say, mẹ Kim đi vào giật thước đánh mông em hai cái trước camera.
Camera vẫn mở, mic phát rõ ra tiếng cằn nhằn, tiếng chửi của mẹ Kim dành cho con gái rượu. Đám nhóc tì trong lớp không hẹn mà bụm miệng cười, có đứa cười ngã lăn xuống sàn.
"Ra kêu cái Jimin vào đây. Dữ dằn với nó quá thể đáng giờ nó không dám leo xuống. Mày không xót dâu thì mẹ xót chứ."
"Nhưng chị ta cố ý làm mất dữ liệu mà!! Mẹ phải biết là con mất cả chiều để làm lại đấy!"
"Sao mày không nhờ thằng cha mày? Nhờ thằng Jihyun đi mà rước nhọc vào thân? Thôi không nói nhiều. Ra xin lỗi Jimin rồi mang nó vào đây."
"Nhưng lỗi ở chị ta mà!?"
Kim Minjeong uất ức, dậm chân giật đùng đùng không thèm để ý tới mọi thứ xung quanh, không màng tới việc học sinh của mình đang có dấu hiệu khó thở do cười nhiều.
"Mày làm con dâu của tao sợ, làm dâu của tao khóc, đánh cục cưng của tao là lỗi của mày."
"Thế con là con ruột hay Jimin là con ruột?"
"Mày là con ruột, nhưng mà là ruột thừa. Yu Jimin mới là con ruột."
Kim Minjeong tức đỏ mặt, dậm chân muốn lủng cái sàn mà mẹ không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần. Em nghĩ mình sinh nhầm nhà, không thể nào có người mẹ mà cưng con dâu "hụt" hơn con gái ruột như này cả.
"Kim Yeonjin, tuần sau tới nhà cô học. Tới đây thôi, cô phải đi có việc."
Thằng bé tên Yeonjin méo mặt, nãy nó vừa ngồi học vừa chơi game, cô Minjeong thấy cũng không nói gì vì nó là cháu ruột, dù gì nó cũng thông minh. Cô Minjeong bị mắng, nó đã cười hềnh hệch thì chớ, tay còn lấy cái điện thoại mẹ nó mới thưởng cho kì học sinh giỏi vừa rồi mà quay lén, dự định tết sẽ chiếu lên TV cho cả họ cùng xem.
Chọc đúng dây thần kinh điên của cô Minjeong, tuần sau tới làm cu li giúp việc cho cô một tuần. Chừa cái tội.
"Yeonjin, xuống ăn cơm đi mẹ gọi. Bài kiểm tra 5 điểm giấu kiểu gì lại giấu ở chỗ bố thế? Mẹ tìm ra rồi kìa."
"Thôi chết rồi!"
***
Kim Minjeong hiện giờ rất đói, nếu trong vòng 10 phút nữa Yu Jimin không trèo xuống thì em sẽ chặt đổ cái cây này, đập chị ta nhừ tử.
"Thế bây giờ có trèo xuống không? Tôi nhịn chị lâu lắm rồi đấy!"
"Em vào nhà trước đi rồi chị vào.."
"Chậc! Là chị rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Kim Minjeong mất kiên nhẫn, cầm cây thước gỗ gõ độp độp vào thân cây, gõ vào cành cây mà Yu Jimin đang ngồi, gõ vào chân cô. Chân Jimin bị gõ đau điếng, đỏ lừ liền giãy đành đạch như tôm sắp chết, la oai oái.
"Ấy ấy đau chị. Đừng gõ nữa Minjeong."
"Xuống đây nhanh lên."
"Không mà!! Em bỏ cái thước đấy đi.."
Yu Jimin đứng hẳn lên trên cành cây tránh mấy cái gõ từ Minjeong, chân trái chân phải thay phiên nhau co lên hạ xuống đến mỏi. Một tay bám vào cành cao hơn, một tay xoa bắp chân đau nhói.
Em cứ gõ vào thân cây, điều này làm tác động tới tổ ong vò vẽ ở tít trên cao. Một vài con bay ra khỏi tổ, bay xung quanh Jimin làm cô điếng hồn. Nãy tưởng ruồi định đập, hoá ra là ong.
"ÁAAAAAA ONG Ở ĐÂU THẾ??? OÁI!!"
*Bịch*
Tiếng thét long trời lở đất của cô Yu vang lên, kèm theo tiếng xào xạc nhẹ của lá cây, tiếng cành cây gãy, tiếng khóc thút thít vang vọng khắp sân vườn Kim gia.
"HUHUHUHU ĐAU QUÁ!!"
"Này! Có sao không? Jimin? Jimin?! Có sao không??"
Kim Minjeong giật thót, ngơ ra như tượng khi thấy Yu Jimin ngã từ trên cây xuống. Cô ré lên một tiếng đau đớn, mặt mày đỏ lừ vì đau, vì bị muỗi đốt và càng đỏ hơn khi cô có dấu hiệu mít ướt.
"Huhuhuhuhu Minjeong ơi hình như chị gãy chân rồi!!"
"...ờm.." - Kim Minjeong nuốt nước bọt, này là lỗi em hay là lỗi cái cây nhỉ?
Lỗi cái cây. Minjeong vô tội.
"MẸ ƠI YU JIMIN GÃY CHÂN RỒI!"
Bà Kim và ông Kim giật mình, lậm tưởng mình nghe nhầm liền xách nhau ra vườn. Ngoài vườn là hình ảnh đôi trẻ đang nương tựa vào nhau, người cao hơn thì khóc rấm rứt, chân trái bị cành cây vừa to vừa nặng đè vào, đã vậy quần áo còn lấm lem đất cát, tay chân xước nhiều do ngã từ trên cao xuống.
"Nhìn gì nữa!? Gọi cấp cứu đi lão già này!! Ôi ôi bé cưng đừng khóc, mẹ thương mẹ thương."
Bà Kim rớt nước mắt, gõ đầu ông Kim cái bụp.
Kim Minjeong buồn nôn, phát oẹ với tình mẹ con của hai người trước mặt mình.
Bà Kim xót con dâu, đập con gái ruột như đập ruồi, đập muỗi.
Kim Minjeong uất ức, muốn đi ra khỏi cái nhà này.
"Vào giúp ba thu dọn đồ rồi mang dâu vàng dâu bạc đi cấp cứu. Nhanh lên."
Mẹ Kim nghiêm mặt, như thể nếu em còn ở đây và làm trò con bò thêm một lúc nữa thì mẹ sẽ đá em ra khỏi nhà, gạch tên khỏi sổ hộ khẩu.
Nghĩ tới thôi mà run người.
Lời mẫu thân nói là phải nghe, mẫu thân là người đúng nhất, lệch pha mẫu thân vả vỡ mồm.
"V-vâng.."
***
Lee Jeno nhìn chằm chằm vào giường bệnh, nơi Yu Jimin đang tĩnh dưỡng, mím môi.
Yu Jimin nhíu mày, đưa ngón giữa vào mặt Lee Jeno.
"Bộ mày chưa cúng sao giải hạn hay sao mà hết bị bồ cũ đánh đến ngã gãy chân thế?"
"Ai mà biết. Mày đến thăm hay đến đây để khịa tao?"
"Cả hai. Phần thứ hai nhỉnh hơn."
Vừa dứt lời, Jeno ăn một cái đập vào đầu từ Na Jaemin. Cậu lườm anh cháy mặt, đi thăm người ốm mà nói linh tinh.
Kim Minjeong bước vào với một hộp cháo nóng, đặt xuống bàn bên cạnh rồi vỗ vai Yu Jimin. Cô nũng nịu, ôm tay nàng mà dụi dụi vào, âm thanh phát ra từ miệng cô làm mọi người trong phòng rợn tóc gáy.
Kim Minjeong bất lực.
Na Jaemin trợn mắt, ngơ ngác.
Lee Jeno buồn nôn, theo đúng nghĩa.
"Vợ. Vợ đút cháo cho chị ăn đi~"
"Được rồi ngoan, lại đây em đút cháo cho."
Lee Jeno khó hiểu, tưởng Yu Jimin ngã cây gãy chân thôi, hoá ra ngã đập đầu xuống đất chấn thương sọ não luôn à? Thảo nào nãy giờ cứ như con khùng vậy.
Anh lôi điện thoại ra, quay lén cảnh họ Yu làm nũng với họ Kim, họ Kim bất lực muốn đấm vào mặt họ Yu nhưng không thể. Quay xong liền gửi qua cho Aeri, nhắn tin cảm thán về suất cơm chó nóng hổi vừa ăn.
'Này, bạn mày vứt liêm sỉ về với em yêu rồi.'
'HẢ? GÌ?'
'Yu Jimin bỏ bạn bè yêu lại người yêu cũ..Eo ơi sao lại đạp vào cục kít hai lần vậy..?'
'=))))'
Lee Jeno bật cười, cười đến chảy cả nước mắt. Ba người kia nhìn anh như nhìn vật thể lạ, trông Jeno như bị chập mạch, đột nhiên bật cười trong khi chả có gì hài hước ở đây cả.
Jeno cười quá trớn, vỗ mạnh mấy cái vào cẳng chân đang bó bột treo lủng lẳng trên không của Yu Jimin.
Yu Jimin điếng hồn. Cơn đau truyền từ chân lên thẳng đại não.
Mếu máo, nhìn Minjeong bằng tất cả sự tủi hờn, Minjeong méo mặt, lật đật dỗ dành cục mèo mun phải chịu uỷ khuất.
Na Jaemin thở dài, buông quả táo và dao gọt xuống, lau tay sạch sẽ rồi xách tai Jeno đi ra ngoài, đánh cho mấy cái rồi cấm cửa bước vào.
Đi thăm người ốm, người ta chỉ gãy chân mà đập thêm vào đấy để người ta thành thương binh liệt sĩ.
Cậu đang suy nghĩ tới việc liệt Lee Jeno vào danh sách người yêu cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com