Chương 2: Chung cư (2)
10 giờ 23 phút, ngày 8 tháng 8 năm 2021.
Trong nháy mắt tỉnh lại, Minjeong nhất thời không nhớ nổi mình là ai, đang ở đâu. Ánh mặt trời quá mức chói chang chiếu xuyên qua bức màn khiến cả căn phòng bừng sáng ánh vàng mơ hồ. Phải một lúc sau thì Minjeong mới hoàn toàn tỉnh táo lại trong cái thời tiết oi bức. Cô ngồi dậy, vừa sờ lên cổ đã thấy đẫm mồ hôi.
Mưa to vừa hết, mùa hạ oi ả không cho người ta một chút thời gian để thở dốc đã mang cái nóng thiêu đốt ập đến. Thời tiết quá mức khắc nghiệt khiến người ta dù làm gì cũng khó chịu vô cùng.
Một tiếng rên rỉ khàn khàn khẽ vang bên cạnh: "Dậy..."
Minjeong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Ningning nằm bên cạnh mình đã đỏ bừng cả mặt, suy yếu đến đáng thương. Đôi mắt hạnh hoạt bát kia giờ đây uể oải him híp, dường như thấy cô tỉnh dậy mới yên lòng khép lại. Môi em tróc da, mi mắt còn thâm quầng, nhiệt độ trên trán vừa đưa tay chạm vào đã thấy cao đến dọa người, không cần nhiệt kế cũng biết cô nàng đang sốt.
Minjeong vội cầm lấy điều khiển mở điều hòa. May mà giờ đã có điện trở lại, bằng không thời tiết nóng bức như thế này thật sự không dễ hạ sốt. Sợ điều hòa thổi nhiều không tốt, Minjeong không chỉnh nhiệt độ quá thấp, cũng hạ mức gió xuống.
"Sao tự dưng lại sốt rồi?" Minjeong kéo tấm chăn quấn cục, giúp Ningning nằm thoải mái hơn một chút. Cô hơi tự trách, "Không phải tại chị lây cho em đó chứ?"
Ningning lắc đầu, làu bàu mấy tiếng: "Không liên quan đến chị."
"Thuốc hạ sốt trong nhà hôm qua đã bị chị uống hết rồi." Minjeong rót một ly nước ấm, để Ningning uống tạm một viên hạ sốt trước, "Em nghỉ ngơi đi. Chị xuống lầu mua thuốc, nhân tiện mua thêm ít cháo."
Hôm kia Minjeong phát sốt, đến ngày hôm qua đã ổn, không đến mức lây cho Ningning. Mình sao lại phát sốt thế này... Ningning đoán chừng, có thể là do tối qua hết kinh hoảng lại đến thức suốt đêm.
Tối qua Minjeong ngủ rồi, Ningning vẫn ôm di động không dám nhắm mắt. Trong lòng rờn rợn mà sau lưng lại lạnh toát, có thể nói là cả đêm không cách nào an tâm. Cô không dám nói cho Minjeong mình đã nhìn thấy gì, bởi cô hiểu quá rõ chấp niệm của chị. Nếu nói bên ngoài thật sự có dấu vết của Yu Jimin, vậy Minjeong nhất định sẽ mở cửa nộp mình.
Người chết đã ba năm đột nhiên trở về, nghĩ sao cũng thấy bất thường. Không phải nói con người khi chết nếu có chấp niệm thì hóa thành quỷ rồi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để hoàn thành sao... Yu Jimin chắc chắn là muốn bắt chị họ đem đi.
Ningning tuyệt đối sẽ không để Jimin thực hiện được điều đó. Nếu đã chết rồi thì cần gì phải dây dưa người còn sống thêm nữa? A Di Đà Phật người với quỷ là không thể đi chung!
Nhằm đề phòng quỷ quái đánh lén lúc nửa đêm, Ningning cố thủ trên giường Minjeong, điện thoại cạn pin cũng quyết lòng không ngủ. Cô chờ đến tận hừng đông, lúc này đã cảm thấy đau đầu, choáng váng. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc Minjeong tỉnh lại, Ningning vội bắt lấy tay chị họ, nhọc nhằn dặn dò:
"Sẵn mua thêm ít gạo nếp, muối, máu chó mực..."
Minjeong: "???"
Ningning nhắm mắt, cảm thấy không khí mình thở ra cũng là hơi nóng hừng hực: "Gạo nếp, muối, gà trống được chưa... Em muốn ăn gà hấp xôi."
Minjeong cười cười, đáp được, có điều phải đợi đến khi hạ sốt rồi mới được ăn. Sau, cô lại đắp cho Ningning chiếc khăn ướt rồi nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, cầm điện thoại chuẩn bị xuống lầu mua thuốc.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nụ cười trên mặt Minjeong cũng lập tức tắt ngúm. Cô hơi cúi mắt, bước chân thoáng chần chờ mà đi đến cửa. Cô vẫn chưa quên tối qua mình nhìn thấy gì, chỉ là Ningie nói đó đều là giả, là ảo giác của cô mà thôi.
Thật ra Minjeong cũng biết đáp án ảo giác là có khả năng nhất. Tháng Tám hai năm trước, đã vô số lần cô nhìn thấy Jimin trở về tìm mình, nhưng lần nào cũng chỉ là ảo giác giả dối.
Minjeong hiểu rõ, Jimin đã chết, mà người chết rồi thì không thể nào quay trở về, cũng như cha mẹ đã buông tay rời khỏi nhân gian khi cô còn thơ ấu. Minjeong cũng từng cầu nguyện bọn họ quay về, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi nguôi ngoai dưới sự xoa dịu của thời gian.
Vậy lần này, cô cần bao lâu mới có thể hoàn toàn chấp nhận rằng Jimin đã đi?
Minjeong không biết. Ít nhất là hiện tại thì cô vẫn còn hy vọng xa vời rằng chị có thể trở về, bất luận là bằng hình thức nào.
Hơn nữa...
Chẳng hiểu vì sao, Minjeong vẫn cảm thấy ảo giác tối qua chân thật đến lạ thường, khiến cô không muốn tin tưởng rằng đó chỉ là giả dối.
Minjeong vặn tay nắm cửa.
Hành lang bên ngoài đã hoàn toàn khô ráo. Nhiệt độ cao đã mang đi hết hơi nước. Bất luận đêm qua có ẩm ướt thế nào thì chỉ cần mặt trời xuất hiện một lúc, tất cả sẽ lại trở nên hanh khô, nóng bức.
Cô ngơ ngác nhìn nơi mà đêm qua mình thấy vết nước. Lúc ấy thật sự quá tối, cô chỉ có thể tìm được vị trí đại khái. Nhưng Minjeong quan sát ngày càng cẩn thận, cuối cùng thậm chí còn khom gối quỳ trên mặt đất. Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng vẽ vòng theo một dấu vết rất nhạt. Màu sắc nơi này không giống những chỗ khác. Tuy không phải quá rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra những hình tròn bất quy tắc ở bên cạnh.
Minjeong dùng ngón tay quẹt trên mặt đất, rồi đưa lên mũi ngửi thử, có mùi tanh nhè nhẹ của biển.
...
Vì thức dậy quá muộn nên các tiệm bán đồ ăn sáng đều đã đóng cửa. Minjeong mua thuốc xong bèn đóng gói hai phần mì nước thanh đạm mang về.
Mì sợi là loại dễ nấu chín, dễ tiêu hóa, hương vị cũng rất ngon. Nhưng Ningning bệnh không có khẩu vị, chỉ ăn một chút đã thôi. Chẳng qua, cô nàng tuy ăn mì sợi không vô nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ thương món gà hấp xôi.
Minjeong vội trở về cho cô nàng uống thuốc hạ sốt, khi nào rảnh rỗi lại ra mua sắm. Huống hồ, tay nghề nấu ăn của cô chỉ có thể miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn, mấy món có độ khó cao thế này còn không bằng gọi quán ngoài giao đến.
Nhưng nhìn thấy cặp mắt ai oán của Ningning, Minjeong đành phải bảo đảm chờ cô nàng ngủ rồi lại đi mua.
"Gà trống, nhất định phải tươi sống." Ningning nhấn mạnh.
Minjeong dở khóc dở cười: "Vậy phải đến chợ gia cầm sống mua. Chị còn chưa đi qua đó bao giờ. Huống hồ mua về rồi tụi mình cũng không biết giết gà nha."
Ningning ngơ ngác một chút, lại từ từ nói: "A... Không nhờ người bán giết giùm được sao? Còn nữa, em muốn ăn huyết, chị nhớ mang huyết về."
"Vậy cũng phiền quá." Minjeong nói, "Chị đến quán cơm mua nấu sẵn cho em được không?"
Ningning nằm trên giường xoắn tới xoắn lui, hết làm nũng lại đến chơi xấu: "Không được, em cứ muốn ăn của chị nấu cơ!"
"Rồi, rồi, rồi, nấu cho em còn không được sao?" Dù gì cũng là em gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Minjeong thật sự không đành lòng từ chối khi Ningning làm nũng.
Đặc biệt là khi bé, sau khi cha mẹ qua đời, mới đầu có rất nhiều thân thích vô cùng nhiệt tình, nhưng trên thực tế lại mang ý đồ chiếm đoạt tài sản cha mẹ Minjeong để lại. Minjeong hiểu rõ những điều đó. Cô thà ở một mình trong căn nhà quạnh quẽ cũng không muốn để bọn họ được như ý nguyện. Đám thân thích kia châm chọc, mỉa mai một đợt rồi cũng thôi, chẳng quan tâm nữa.
Chỉ có cha mẹ Ningning, mỗi khi đến kì nghỉ lại nấu thêm một phần cơm, nói là để Minjeong đến giúp Ningie học thêm, thật ra là sợ thiếu nữ nhạy cảm, lầm lì thấy ngại không đến. Mà mỗi lần Minjeong đi, bọn họ đều sẽ chuẩn bị một túi bánh bao, sủi cảo cùng dưa cải, để cô lúc ở nhà một mình cũng có thể ăn uống đầy đủ. Minjeong có được chiều cao 168cm thì không thể không kể đến công lao của cha mẹ Ningning.
Chẳng qua sau khi tình yêu của Minjeong và Jimin công khai thì hai bên cũng dần ít liên lạc. Cha mẹ Ningning ở huyện nhỏ, quan niệm truyền thống ảnh hưởng đến bọn họ nhiều hơn là đối với Minjeong.
Nhưng Ningning cũng không bị ảnh hưởng, cô nàng vẫn rất thân thiết với Minjeong.
Vì thế, thấy Ningning uống thuốc hạ sốt rồi chìm vào giấc ngủ, Minjeong lại xuống lầu, chuẩn bị đi mua gà. Có điều nếu mua gà sống rồi nhìn chủ tiệm giết thì cô vẫn hơi sợ. Hơn nữa, cô thật sự không rành cách xử lí loại nguyên liệu nấu ăn này. Minjeong vừa đi vừa tra Baidu "Gà nấu cơm nếp nhất định phải dùng gà trống sao?", "Thịt gà trống làm sao thì ăn mới ngon?", "Huyết gà trống làm thế nào"...
Bỗng dưng, chữ trên một liên kết đập vào mắt cô.
"Trừ tà..." Minjeong nhìn đăm đăm vào hai chữ ấy, rồi chợt bật cười.
Hình như cô biết vì sao Ningning lại khăng khăng với máu gà trống rồi. Lại tìm kiếm thêm gạo nếp và muối, quả nhiên đều được đồn đại là có công dụng trừ tà.
Minjeong khẽ than một tiếng, lại buông điện thoại, xoay người vào siêu thị. Cô không mang chuyện trước cửa có vết nước ra chất vấn Ningning vì sao lại gạt mình. Dù sao thì có một số chuyện không phải ai cũng chấp nhận được. Lúc đêm, cô bị nỗi mừng rỡ làm lu mờ suy nghĩ. Ban ngày tỉnh táo lại rồi cũng nhìn ra điểm quái lạ. Huống hồ, Ningning đã săn sóc cho cô rất lâu, vốn dĩ không cần tiếp tục theo cô mạo hiểm, sao cô có thể nhân lúc em sinh bệnh mà chất vấn cho được?
Chỉ là hành vi che che giấu giấu, còn mua đồ "trừ tà" như vậy thật sự khiến Minjeong vừa bực mình lại vừa buồn cười. Thân là người kiên định với thuyết vô thần, cô cần phải cho Ningie biết mê tín dị đoan là không đáng tin.
Bước vào siêu thị, Minjeong mua gạo nếp và muối, sau đó đến khu thực phẩm tươi sống, chuẩn bị lựa thịt gà. Lí do biện giải khi về cũng đã chuẩn bị sẵn. Đến lúc ấy cứ giả vờ như không biết gì cả, trêu Ningie một lúc lại nói.
Thời gian này, người trong siêu thị không quá đông, đúng lúc có một cặp vợ chồng cũng đang lựa thịt gà. Người vợ mang khẩu trang, thoạt trông giống như sinh bệnh. Minjeong xách rổ đi vòng qua họ, chuẩn bị sang bên kia. Đột nhiên, người phụ nữ ấy lảo đảo lui về sau một bước, lập tức đụng vào người Minjeong.
Dưới sự va chạm quá bất ngờ, không kịp né tránh, Minjeong ngã ngồi xuống đất. Rổ lật ngược, túi nylon đựng gạo nếp không cột miệng kín, nếp vung vãi đầy ra sàn.
Người phụ nữ kia thoạt trông gầy yếu nhưng thực tế khi đè cả người lên Minjeong thì lại nặng vô cùng. Khuỷu tay bị đụng trúng của Minjeong nhói lên đau đớn, nhưng lúc này cô cũng không rảnh bận tâm bản thân, bởi vì người phụ nữ đè trên người cô đang run lẩy bẩy.
Cổ họng cô ta phát ra tiếng hổn hển nghẹn ngào mà dồn dập. Cô ta kéo khẩu trang xuống như bị khó thở. Sắc mặt vàng vọt, màu môi tím bầm, tròng mắt trắng dờ giăng đầy tơ máu. Sau đó, cô ta bất chợt xoay người, nôn ra đất một bãi nước chua.
Minjeong ngưng thở, vươn tay giúp người nọ vuốt lưng. Chồng cô ta vội đến đỡ, nói với Minjeong một tiếng 'ngại quá' có lệ rồi quay đầu tức giận gắt vợ: "Đã bảo một mình anh tới là được rồi, em cứ nằng nặc đòi theo. Bị sốt còn không chịu nằm ở nhà, đi ra theo làm gì!"
Cô vợ nôn khan nói không nên lời. Minjeong cau mày, đứng dậy, đỡ cô ta một chút.
Chỉ là, khi cô chạm đến cánh tay người vợ thì bất chợt cảm thấy choáng váng. Một hình ảnh quái dị mà lại cực kì chân thật xuất hiện trước mắt. Cô thế mà lại nhìn thấy hai vợ chồng này chậm rãi đi trên đường, mà cô như đứng ở góc nhìn của người chồng. Người vợ đang ốm đột nhiên bổ nhào vào người chồng mà điên cuồng cắn xé. Túi hàng trong tay họ rớt trên mặt đất. Thịt gà vừa mua rơi khỏi túi, bao bì bị đất cát cọ rách, một ít chất lỏng vàng nhạt rỉ ra.
Hình ảnh này quá mức chân thật, tựa đang diễn ra ngay trước mắt. Như thể người bị cô vợ nhào lên cắn xé không phải anh chồng mà là chính cô. Minjeong nhất thời không thể phân biệt thật giả, kinh hãi lùi về sau mấy bước, khẽ 'A' một tiếng theo phản xạ, đồng thời cũng trở tay đẩy người vợ một cái.
"Cô làm gì thế!" Người chồng đỡ vợ, phẫn nộ gắt gỏng với Minjeong, "Không phải chỉ đụng một cái thôi sao, có cần làm đến thế không? Còn trẻ mà không có văn hóa gì hết!"
Sắc mặt Minjeong hơi kém. Cảm giác bị cắn vừa rồi thật sự quá rõ ràng. Nỗi đau đớn hư ảo vẫn còn vương lại trên vai khiến cơ bắp cô run rẩy, như thể thật sự bị thương.
"Vừa rồi hình như tôi thấy chị ta cắn tôi... Không, chị ta cắn anh."
"Bị điên à?" Người chồng nhìn Minjeong bằng ánh mắt hồ nghi, nói, "Rảnh quá đi trù người ta. Đàn bà đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Nói xong, anh ta lập tức đỡ vợ mình rời đi.
Minjeong nán lại chỗ cũ, đau đầu xoa trán. Cô nghĩ giữa ban ngày ban mặt mà mình lại xuất hiện ảo giác không liên quan đến Jimin, chẳng lẽ bệnh tình đột nhiên trở nặng?
Nếu thế thì vết nước cô nhìn thấy ban nãy cũng chưa chắc đã là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com