5
Trí Mẫn mệt mỏi ngồi bên giường bệnh của Mẫn Đình, thấy nó nằm mê man, mu bàn tay vẫn bị ghim sâu bởi túi nước biển treo lủng lẳng trên đầu, Mẫn biết cái mệt của mình chẳng hề hấn gì so với cái đau mà Đình phải chịu đựng lúc này. Tia nắng không màu sượt qua bức màn sờn nơi trạm xá sao mà hiu hắt như cõi lòng Trí Mẫn, tâm trạng cũng dần kéo trùng hơi thở nặng nề hơn. Mẫn nhìn sang bên cạnh, thấy cô Mẫn Đình luôn tay vắt chiếc khăn nóng rồi chườm lên trán cháu mình, rốt cuộc vẫn không biết mình đang đợi chờ điều gì ngoài việc Mẫn Đình tỉnh lại.
Một lúc lâu, có cơn gió bỗng từ đâu len qua ô cửa sổ, vô tình lướt ngang vành tai Trí Mẫn mát rượi mà yên bình, như khẽ ngân nga khúc hát xa lạ của bầu trời. Mẫn nắm chặt tay, mong sao đó là điềm lành trong giờ phút nặng lòng của hiện tại. Bỗng bác sĩ bước vào, ra hiệu cho cô ruột Mẫn Đình ra ngoài cùng mình. Mẫn chỉ đành nhìn theo bóng người cô khuất dần sau cánh cửa sắt, đôi tay vẫn bấu chặt lấy nhau như đang cầu nguyện mà lòng từ lúc nào đã nóng như lửa đốt rồi.
"Chúng tôi đã khám sơ bộ cho cháu, mọi thứ đều bình thường. Chỉ kì lạ ở chỗ nhịp tim con bé lại khá yếu ớt, nhưng vì trạm xá còn thiếu thốn các thiết bị y tế hiện đại nên chúng tôi vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng cho bệnh tình của cháu. Nhưng theo tôi thấy thì phần trăm cao con bé có vấn đề về tim mạch, có thể là suy tim, vì những dấu hiệu của căn bệnh này thường bị che giấu bởi những hoạt động bù trừ như việc gia tăng khối lượng cơ hoặc các mạch máu tự co lại để giữ huyết áp tăng và duy trì các hoạt động của trái tim. Nên nhiều bệnh nhân sau nhiều năm vẫn không biết rằng bản thân bị suy tim cho đến khi các hoạt động bù trừ đó bị suy giảm. Nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, mong gia đình có thể sắp xếp thời gian đưa cháu lên bệnh viện tỉnh thăm khám để các bác sĩ có thể chẩn đoán chính xác và đưa ra những biện pháp xử lí kịp thời."
Trí Mẫn ngước đầu lên, thấy cô Mẫn Đình quay trở vào từ lúc nào, vẫn cần mẫn lau trán cho đứa cháu trên giường bệnh, rồi lại nhúng khăn vào nước ấm, siết chặt đôi bàn tay vắt khô đi từng giọt nước, mà như vắt kiệt từng mảnh tâm hồn. Cứ thế cả hai ngồi im, một người nhìn một người đang mê man, một người nhìn tấm lưng gầy gò của một người, ánh mắt vô định bao trùm.
Thì ra người lớn, họ đau trong tâm nhiều hơn buồn ra mặt.
"Cháu về đi nhé, kẻo bố mẹ lại mong"
"Ngày mai con sẽ ghé sớm"
"Cảm ơn cháu"
---
Đêm về, cơn mưa đầu hạ ghé ngang thị trấn sau nhiều tháng, rả rít tiếng mưa ngoài hiên nhà sao mà nghe buồn khó tả. Trí Mẫn bơ phờ nằm giữa phòng, đưa mắt ngó tán lá bị gió dập vào cửa kính một cách đáng thương. Đúng là khi tâm trạng trùng xuống đáy thì cảnh vật xung quanh cũng phảng màu thương đau y hệt. Trí Mẫn thủ thỉ với trần nhà, như trút bầu tâm sự với trời cao trên kia, liệu người nghe thấy có thể cho thời gian trôi ngược về quá khứ không. Mẫn nhớ những ngày tháng cũ, thời điểm mà mọi quả tạ buồn bã chưa chèn nặng nơi tim mình như hiện tại. Mưa ngày càng lớn như thổi bay tâm trí của Mẫn thành một cỗ tơ vò, chân tay cũng chẳng buồn động đậy, cứ thể dần thả trôi thân xác vào khoảng không vô định.
Kim đồng hồ nặng nề nhích từng chút một, tiếng mưa rơi vẫn mải miết đọng lại trong đầu. Trí Mẫn đau đớn nhìn nhành hoa dại trong tay, trong giây phút đành bỏ mặc nó thiêu rụi linh hồn mình trong nỗi thống khổ, nghe sao mà xót xa quá. Lặng lẽ trôi theo cơn mưa đầu mùa hóa thành bi thương nơi khóe mắt Mẫn, cuối cùng cũng có thể khóc được rồi.
Mưa rơi lộp độp trên những mái nhà ở thị trấn, vậy mà tiếng mưa vọng vào phòng bệnh nghe sao đìu hiu quá đỗi. Đôi mắt Mẫn Đình trống rỗng nhìn ra cửa sổ, ông trăng đêm nay trốn đâu mất, đổi lại đám mây mưa mù cả góc trời làm lòng nó khắc khoải không thôi. Nó nhìn bàn tay hằn tím vết kim tiêm của mình mà nhớ sao cái nắm tay ấm áp của Trí Mẫn, trong vô thức lại mỉm cười khi nhớ về cả hai tại bãi biển ban sáng. Biển cả sâu thẳm, đẹp đẽ như nào Đình đều để tất cả ngoài mắt, khi đôi con ngươi chỉ còn hằn sâu bóng hình của Mẫn, người mà mỗi khi nghĩ đến đều làm trái tim nó lạc nhịp mất. Nhưng một khắc thời gian ngẫu nhiên nào đó, cả thế giới trước mắt nó đột ngột chìm vào bóng tối vô tận. Mỗi lúc nó cảm thấy xúc động quá mức, tưởng như trái tim nó không còn thuộc về chính nó nữa. Mẫn Đình cũng nhận ra sự khác thường trong cơ thể nó gần đây, nhưng nó không dám bảo ai, cứ thế giữ riêng cho mình như một bí mật nhỏ.
---
"Alo?"
"Khi nào anh về Bà Rịa với con gái?"
"Sài Gòn lu bu quá, chắc chừng vài tháng nữa. Mà sao đấy? Anh vẫn gửi tiền về nhà đều đặn mà"
"Mẫn Đình bị ngất, ở trạm xá khám xong bảo gia đình sắp xếp thời gian dẫn nó lên tỉnh khám cho chắc."
"Bác sĩ bảo tình hình con gái anh sao?"
"Bệnh về tim"
Cả hai bên đầu dây đều im lặng hồi lâu rồi cúp hẳn. Bóng tối chảy dài thường thượt qua từng dãy hành lang, liệu lời cầu nguyện có thành, cho màn đêm nuốt lấy bi ai?
---
Cô Mẫn Đình thở dài nhìn dòng chữ trên phong bì cùng xấp tiền anh mình gửi về, vài chữ "Anh xin lỗi, giúp anh lần này" dường như bản thân cũng đã đoán được từ trước. Bà lặng lẽ khóa cổng nhà rồi cùng Mẫn Đình ra chợ đón chuyến xe sớm lên tỉnh. Khung cảnh dần trôi vào tĩnh lặng, nắng sáng chan hòa trải dài trên những con đường, trên những mái ngói đỏ, chim vẫn hót vang khúc ca không tên, mà sao vẫn thấy mùa hè năm nay thật trống trải. Bỗng có chiếc phượng hoàng dừng lại trước nhà, Trí Mẫn bước xuống, bàn tay chạm nhẹ lên ô cửa gỗ mà đau đáu trông về phía cuối con đường xa thẳm. Tuổi trẻ thênh thang hiện lên như thước phim trước mắt Mẫn, luyến tiếc mãi về những rực rỡ đã qua của tháng năm vô tư nhất. Cứ thế, Trí Mẫn chôn chân tại chỗ mà òa lên khóc như đứa trẻ, nước mắt mặn chát hệt muối biển đời.
"Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
Như chính em, cô gái đến từ hôm qua..."
---
"Trong suốt những năm qua, cơ tim của cháu nó đã cố gắng căng ra để duy trì nhu cầu bơm máu nhiều hơn, nhưng hoạt động bù trừ này đã bị giảm sút sau nhiều năm do buồng tim con bé đã giãn hết mức của nó. Điều này gây ra những triệu chứng như hay ngất, hô hấp kém, nhịp tim không đều. Chứng suy tim này hiện tại đã đến thời kì nguy hiểm, nhưng sẽ có hai hướng điều trị. Thứ nhất là cấy máy ICD cho con bé, việc này có thể kéo dài sự sống thêm được tầm năm năm. Thứ hai là chờ một trái tim phù hợp để thay thế trái tim cũ, như thế thì tuổi thọ có thể tăng thêm mười, hai mươi năm, thậm chí còn hơn thế, phụ thuộc vào sức khỏe của cháu hậu phẫu thuật. Gia đình bàn bạc rồi hãy kí giấy xác nhận điều trị cho cháu nhé"
Mẫn Đình thong thả đung đưa chân trên băng ghế dài, mặc cho mái tóc đã dài qua vai của mình nhảy múa trong gió hạ. Rồi nó thấy cô mình trở ra từ phòng bệnh, yên lặng ngồi xuống bên cạnh nó. Thấy vậy, nó cũng chẳng biết nói gì, lặng lẽ đặt tay mình lên bàn tay đang bấu chặt lấy tấm phong bì, vỗ nhè nhẹ thay cho lời an ủi, dịu dàng ôm lấy cơn bão sớm đã trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng của người nhà mình.
"Bà Rịa nóng quá, Đình muốn gia đình mình hôm nào cùng về Hà Nội nhé"
Những ngày sau đó, chẳng thấy Mẫn Đình về thị trấn nữa. Bác sĩ bảo gia đình cho nó ở lại bệnh viện theo dõi. Sau khi bàn bạc với nhau, nhà nó quyết định chọn cách ghép tim, vì trong lúc đợi có trái tim phù hợp với Đình, ba nó có thể cố gắng cầm cự cũng như tích góp dần chi phí phẫu thuật cho con gái. Mẫn Đình tuy phải chống chọi với bệnh tình mỗi ngày, vậy mà nó chưa bao giờ than thở hay cáu gắt điều gì. Chỉ tiếc rằng nó chẳng được ra ngoài kia để hưởng mùa hè nhiệt huyết của tuổi trẻ như chúng bạn, ngày ngày chỉ có thể ngồi trên giường bệnh ngắm hè trôi qua trước mắt. Nó cố gắng tự tìm niềm vui cho bản thân, nhưng cũng không được bao lâu. Có những cơn đau dai dẳng khiến Mẫn Đình mất ngủ nhiều đêm, tâm trạng cũng bị kéo dần xuống vực thẳm. Nhưng Đình không muốn khiến cô mình phải lo lắng, bởi thế sáng nào nó cũng gáng nặn ra nụ cười để che đi đau đớn sâu trong lồng ngực mình.
Cô Mẫn Đình hiểu rõ cháu mình chỉ đang cố làm mình yên tâm hơn, nhưng khi nhìn thấy tiền thuốc men cứ tăng dần mà bệnh viện vẫn bặt vô âm tính trong việc kiếm tìm một trái tim mạnh khỏe cho cháu mình, nỗi bất an từ lúc nào đã hiện rõ trên gương mặt bà. Ba Mẫn Đình trên Sài Gòn cũng không khá khẩm hơn, vì đơn xin nghỉ phép của mình cứ bị từ chối mãi, đêm nào cũng sốt ruột điện về Bà Rịa hỏi thăm tình hình con gái, lời xin lỗi cứ thế tăng dần theo năm tháng.
Một ngày giữa tháng bảy, cũng đã tròn một tháng Mẫn Đình nằm viện. Miền Nam vào mùa mưa, rầu rĩ nhưng đâu đó xen lẫn bình yên. Đình nằm trong căn phòng bệnh quen thuộc, đưa mắt nhìn màn mưa nuốt chửng hoàng hôn chiều nay mà lòng thấy trống trải bộn phần. Nó nhớ những ngày còn ngồi trên đồi Tùng ngắm chiều buông trên mặt biển cùng Trí Mẫn, những ngày mà trái tim nó lần đầu biết đến hai chữ rung động. Hẳn lúc này Mẫn cũng đang rối bời lắm, vì Đình biến mất hệt như cái bóng khi trời tắt nắng, điều đó khiến nó có lỗi vô cùng. Nhưng Mẫn Đình cũng không muốn Trí Mẫn nhìn thấy nó trong tình trạng tồi tệ thế này, nên nó chỉ đành gửi nỗi nhớ vào cơn mưa, chẳng mong cầu gì nhiều. Vì tim nó mỗi lúc một yếu dần rồi, làm sao có thể dành đủ yêu thương cho người nó mong nhớ đây?
Một bóng chớp xoẹt ngang bầu trời, như báo hiệu một điều gì đó. Mẫn Đình sợ hãi bịt cả hai tai lại, lần đầu tiên nó trở nên sợ hãi như vậy, sợ hãi về những chuyện đã qua, về những điều nó chẳng biết được sắp tới. Tiếng sấm vang lên, Mẫn Đình gục đầu vào gối, òa khóc lên nức nở. Bức tường lạc quan mà nó cố gắng xây dựng lâu nay cuối cùng cũng sụp đổ trong đau đớn, vì tim nó không chống đỡ được những lúc cảm xúc bản thân cao trào nhất, mà nó cách mấy cũng chẳng thể ngưng khóc được. Ngoài kia mưa vẫn nặng hạt mãi, tự hỏi ông trời đành tàn nhẫn như thế sao?
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com