Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hoa tuyết

Mọi người có yêu thích lịch sử không? Minjeong thì không.

Em là con người của các môn khoa học tự nhiên, thứ hấp dẫn em là con số, định lý, quy luật chứ chẳng phải hàng lý thuyết dài dằng dặc, những đoạn văn giải nghĩa khó hiểu.

Nhưng em vẫn trân trọng lịch sử lắm, chỉ là em không tìm được điều gì hứng thú với bộ môn ấy thôi.

Hiện là trời mùa đông, em đang cầm trên tay một quyển vở ghi chú dày cộp. Nhưng nó chẳng phải của em, dù đống sách vở của em cũng dày và nhiều tương tự nó.

Minjeong vừa xong tiết tự học ở thư viện. Vì quá mải mê nên em nào có để ý đã có ai ngồi cạnh mình đâu chứ. Nhưng khi ngẩng đầu dậy, tầm mắt thư giãn khỏi những con số dày đặc, em mới để ý rằng bên cạnh mình có một quyển sổ tay.

Ai mà chẳng có tính tò mò, phải không? Minjeong cũng thế thôi. Vì vậy, em đã nhòm ngó xung quanh, rồi mới mở bừa một trang trong quyển sổ.

Hẳn là bạn học ngồi đây rất giỏi mấy môn xã hội, chủ yếu là Văn.

Em không đoán mò đâu, mà em chắc chắn bạn này là một người mọt Văn. Quyển sổ dày đặc chữ viết toàn là thơ, trích đoạn mà câu từ đều vô cùng mĩ miều.

Người vào thư viện toàn để học bài, nhưng cũng không chắc tất cả đều là người đàng hoàng. Minjeong từng để quên quyển bài tập toán ở đây vài tiếng, sau khi quay lại liền thấy nó biến mất tăm hơi.

Em quyết định cầm theo cuốn vở, đem cho người thủ thư đang ngáp ngắn ngáp dài vì công việc quá đỗi nhàm chán.

"Chị ơi, em thấy có bạn để quên vở ạ."

"Phải không?"

Người thủ thư còn đang chảy nước mắt cầm lấy quyển vở trên tay Minjeong. Cô lật qua lật lại rồi gội gù để nó một góc.

"Đọc tên em đi, khi nào bạn ấy đến lấy vở chị sẽ báo lại cho em."

Quả nhiên là thư viện thành phố, làm việc rõ ràng là quy trình tỉ mỉ hơn thư viện của trường đại học của nhiều.

"Kim Minjeong ạ."

"Số điện thoại?"

"09xxxxxxx"

Thủ thư nhanh nhẹn ghi lại thông tin của Minjeong rồi mỉm cười xã giao với em.

"Được rồi, cảm ơn em."
.
.
Minjeong uể oải về lại ký túc xá ồn ào của mình. Đám người Yujin và đứa nhóc Ning Yizhou lúc nào cũng như dư năng lượng lắm ấy, thật chẳng phút giây nào em được yên với họ.

Nhưng sự mệt mỏi và chán chường của ngành học em lựa chọn đã khiến đôi mắt của em suy sụp, nó khép dần rồi nhắm chặt. Hẳn là chúng cũng lao lực lắm rồi.

Nghỉ ngơi thôi, Minjeong ơi.

"Jeong ơi! Cậu có điện thoại!" - Yujin gào ầm lên, tiếng chuông điện thoại ám ảnh của Minjeong thật sự khiến mấy đứa đang trò chuyện về các anh trai sáu múi phải giật bắn.

Nhưng Yujin không tức giận đâu, nàng biết Minjeong miệt mài cũng vì điều gì nên luôn cố gắng thoải mái với em.

"Đưa cho tớ với..." - Cái giọng em ngái ngủ, khàn đặc và dường như em đã có một phần của giấc mơ đẹp.

Bấm vào nút chấp nhận cuộc gọi, em xoa xoa đôi mắt sắp sụp xuống lần nữa để giữ mình tỉnh táo, tránh ngủ quên khi nói chuyện.

"Em là Kim Minjeong đúng chứ?"

"Vâng, sao thế ạ?"

Đầu dây bên kia là giọng một người con gái, có vẻ trạc tuổi em. Cô ấy xác nhận, và sự phấn khích không thể che giấu đã bộc lộ trong âm ngữ của mình.

"Cảm ơn em vì đã giúp chị tìm lại cuốn sổ tay nhé. Nó khá quan trọng với chị."

"Chị có thể mời em một bữa ăn coi như cảm tạ được chứ?

Ồ, ra là cái con người thả hồn theo gió rồi quên cả đồ tư trang của mình đó sao?

Em gãi đầu, nhưng có vẻ đã tỉnh táo hơn và tiêu hoá được cô ấy muốn nói gì. Gặp được người tốt không khó, nhưng gặp người tốt sẵn lòng giúp mình mới khó. Minjeong hiểu đạo lý ấy, em nghĩ đó là ý của người nọ.

"Mà...chị tên gì ấy?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi chát một tiếng vỗ vào da thịt. Minjeong rất không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kiểu như, người em giúp có phải bị khùng không ấy?

"Ôi chị quên mất. Chị là Yu Jimin sinh viên năm hai khoa Văn học. Chị nghe thủ thư nói là quen em, và em học ở Đại học Khoa học Tự nhiên đúng chứ? Khi nào em rảnh chị mời em đi cà phê nhé?"

"..."

Một kẻ lắm mồm.

Minjeong biết mình không nên nói thế nên em chỉ nghĩ trong đầu. Thật sự, Yu Jimin gì đó nói rất nhiều và nếu như là bạn của em, em chắc chắn sẽ tắt máy ngay lập tức để cho tai mình được yên ổn.

"Ngày mai sau tiết Ngoại ngữ chuyên ngành lúc năm rưỡi thì em rảnh."

Thật ra cũng không rảnh lắm, nhưng nghĩ đến dành hơn chín mươi phút học Triết thì thôi em thà cúp còn hơn.

"Được! Vậy năm rưỡi chị chờ em ở cổng A nhé?"

"Vâng."

Và như mọi cuộc nói chuyện qua điện thoại, Minjeong là ngừoi cúp máy trước.

Cuối cùng cũng được ngủ rồi

Thật may là đã hoàn thành bài tập từ khi trên lớp, nếu không em sẽ thấy mình bị trời phạt vì không ngủ đủ giấc suốt một tuần mất
.
.
Rời khỏi toà nhà giảng đường, Minjeong theo lẽ thường đi nép vào đám bạn của mình. Em có hơi ngại ngùng với việc phải tiếp xúc với người lạ, nên khi đi cùng người thân quen, cảm giác an toàn sẽ tiếp thêm tự tin cho đứa nhát gan như em.

"Minjeong, có người tìm cậu á."

"Ai cơ?" em lạ lùng, hỏi.

"Chị ấy nói là muốn gặp cậu thôi."

Dường như Minjeong đã quên mất về buổi hẹn với người kia, người mà em đã vô tình giúp ấy.

Minjeong đứng khựng lại một chút, cố lục lọi trong ký ức xem có ai cần gặp mình không. Nhưng chẳng mấy chốc, cái giọng líu lo đầy năng lượng của Yu Jimin từ xa đã nhắc nhở em về cuộc hẹn.

"Minjeong-ssi, chị ở đây!"

Minjeong liếc mắt nhìn quanh, và nhanh chóng nhận ra một cô gái tóc dài, mặc áo khoác dạ màu be, tay cầm một ly cà phê nóng, đang vẫy tay như thể sợ em không thấy.

"Trời đất, đúng là con người này nhiều năng lượng thật..." Minjeong lầm bầm rồi từ tốn bước tới.

Jimin mỉm cười rạng rỡ khi Minjeong đến gần. "May quá, chị sợ em quên mất đấy!"

"Ờ thì..." Minjeong gãi đầu. "Thật ra, em cũng suýt quên."

Jimin bật cười, tiếng cười giòn tan làm Minjeong có chút ngại ngùng. "Không sao, chị biết mà. Nhìn em là chị đoán được em là kiểu người chỉ tập trung vào mấy con số thôi, nhỉ?"

"Chị đoán đúng đấy." Minjeong nhún vai. "Nhưng em vẫn thắc mắc, quyển sổ đó quan trọng đến mức nào mà chị phải cảm ơn em tận tình vậy?"

Jimin thoáng ngập ngừng, ánh mắt lóe lên chút cảm xúc khó đoán. "Ừm... nó giống như một phần nhật ký của chị. Chị ghi lại mấy ý tưởng, suy nghĩ, đôi khi là cảm xúc. Kiểu như tâm hồn của chị ấy."

Minjeong nhướn mày. "Chị để tâm hồn mình lung tung ở thư viện à?"

Lời nói đùa bất ngờ của Minjeong khiến Jimin cười phá lên. "Ừ thì... đúng là hơi bất cẩn thật. Nhưng nhờ vậy chị mới được gặp em, nhỉ?"

Minjeong cảm thấy má mình nóng lên một chút nhưng cố lờ đi. "Vậy bây giờ thì sao? Chị mời em đi cà phê, hay có gì khác?"

"Cà phê chứ, đương nhiên rồi. Ở gần đây có quán mà chị thích lắm. Đi nào!"

Jimin dẫn đường, còn Minjeong lặng lẽ đi theo, không quên nghĩ rằng mình vừa dính vào một người có vẻ khá phiền phức. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng em lại có chút mong đợi.

Quán cà phê nhỏ mà Jimin chọn có vẻ khá yên tĩnh, khác hẳn với sự năng động của cô. Hai người chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng mùa đông dịu dàng len qua tấm rèm.

"Minjeong uống gì?" Jimin hỏi, tay đã sẵn sàng gọi món.

"Americano."

"Chị đoán được luôn!" Jimin nói, mắt lấp lánh. "Người mê toán như em chắc chắn không thích gì ngọt ngào quá, đúng không?"

Minjeong nhếch môi. "Chị cứ đoán đi."

Rõ ràng Americano chính là thứ thức uống khả năng xếp hạng đầu trong các món nước yêu thích của người Hàn Quốc kia mà? Đoán đoán cái chó gì??

Câu chuyện cứ thế kéo dài. Ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao, nhưng dần dần, Jimin dẫn dắt nó theo cách của mình, khiến Minjeong cảm thấy dễ chịu hơn khi chia sẻ.

"Thế em không thích học lịch sử, nhưng có khi nào em nghĩ nó có thể thú vị hơn không?" Jimin hỏi, chống cằm nhìn Minjeong đầy tò mò.

Minjeong lắc đầu. "Chưa bao giờ. Với em, nó quá xa vời và... tẻ nhạt."

"Xa vời?" Jimin cười khẽ. "Vậy chị sẽ kể em nghe một câu chuyện. Em có muốn không?"

"Câu chuyện?"

"Ừ. Câu chuyện về một con người yêu toán học, nhưng lại bất ngờ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong... lịch sử."

Minjeong bật cười. "Nghe kịch tính quá."

"Chị không đùa đâu. Nhưng để kể, chị cần một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Em phải hứa sẽ nghe nó với tâm thế cởi mở, không phán xét. Được không?"

Minjeong im lặng vài giây rồi gật đầu. "Được, em nghe."

Jimin mỉm cười đầy bí ẩn. Và thế là, câu chuyện bắt đầu, không phải từ sách vở, mà từ chính đôi mắt sáng rực và giọng kể cuốn hút của Yu Jimin.
_______
ĐỢI MỘT CHÚT! Khong phải tui quên, mà tại tui viết xong tui cứ bỏ dở z đó. Tui muốn viết hết kiếp sau của 2 bạn trong 1 chương nhưng lại cảm thấy nó sẽ rất lê thê và dài dòng (hoặc là sẽ khiến mạch truyện quá gấp gáp) nên đành phải tách ra. Các sốp thông cảm cho tui nha! ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com