kohi luve (2)
ủa trời, hôm nay là ngày nghỉ nè~
jimin định sẽ nướng trên giường tới chiều nhưng mà không được, nhất định phải gặp minjeong chứ. à quên mất, ẻm làm ca chiều mà, thôi để nướng xíu rồi chiều xách xe qua đó.
nhưng mà càng không được, jimin hết bật dậy rồi nằm xuống chục lần để suy nghĩ, tối hôm qua ẻm làm jimin rén hết sức nên cũng không dám phá nhiều, mà lỡ thích quá rồi giờ sao?
dù là mới gặp lần đầu, vậy mà cô bé mùa đông đó khiến tim jimin ba da bum. có lẽ cô đơn ám ảnh chị quá lâu nên cảm giác yêu nó xa vời đến như thế, thật là chị chỉ mới cảm nắng nhẹ thôi chứ chưa phải gọi là yêu đâu, nhưng phải đợi thời gian trả lời cái đã. à vì sao gọi kim minjeong là cô bé mùa đông hả? bởi vì ánh mắt của ẻm lúc đó khiến jimin muốn đóng băng tại chỗ á, biệt danh ra đời từ đó.
hôm nay là ngày nghỉ, yu jimin nhấn mạnh với bản thân mình như thế, nhưng nãy giờ bật dậy suy nghĩ nhiều quá nên cơn buồn ngủ chạy đi đâu rồi. thôi thì kệ, thức luôn vậy. thế là jimin rời khỏi phòng, tự làm bữa sáng cho mình, ăn xong liền khoác áo bỏ đi làm chuyện gì đó khá mờ ám.
- aeri hả? xin cái địa chỉ bệnh viện của mẹ bé minjeong coi
- ^*#&!**#^#&×*£!&^@
- quào, chi tiết dữ, cảm ơn nha moaz
cúp điện thoại, jimin thở dài nhìn vào ví tiền, bắt aeri nôn ra mớ thông tin cũng tốn lắm chứ bộ, bạn bè gì giúp nhau xíu cũng tính toán. thôi mặc kệ, xe đạp không phải là lựa chọn tốt lúc này vì cái bệnh viện đó xa lắm, đành bắt taxi vậy, thế là thêm một cái thở dài thẳng vào ví tiền nữa.
đến nơi, jimin nhớ rõ số phòng mà aeri có đề cập tới nên cũng không cần hỏi y tá làm gì. trên tay là giỏ trái cây và một chút bánh, chị tự tin bản thân sẽ khiến mẹ của minjeong quý mình. sao cơ? con đường ngắn nhất đến trái tim phụ nữ là đường dạ dày á? xưa rồi, những người thành công luôn có lối đi riêng, lối đi riêng của jimin chính là lấy lòng phụ huynh trước đi rồi tính.
đúng như dự đoán, em minjeong đang ở đây chăm sóc mẹ nè.
- ồ, trùng hợp quá
không có cái trùng hợp nào mà mở thẳng cửa phòng bệnh của người ta ra rồi thốt lên cái câu đó đâu chị gái, diễn thật xíu đi.
- ừ, trùng hợp...
- bạn con hả minjeong?
- đâu có, con đâu có quen biết gì đâu, người ta đi lộn phòng mà mẹ
đáp lại mẹ của mình xong, minjeong quay sang phía chị, đôi mắt hết sức thân thiện và nụ cười cũng thân thiện không kém đuổi khéo chị đi. ơ nhưng mà jimin bỏ cuộc dễ thế à? chỉ là em ấy làm chị hơi rén xíu thôi chứ có gì đâu, tấn công phụ huynh trước đã.
- em nói gì vậy jeongie? chị tốn công đến thăm bác vậy mà...
thay vì đứng trước cửa phòng nói, thì jimin vừa cử động đôi môi điêu luyện của mình vừa tiến lại gần chỗ mẹ em minjeong đang nằm, dĩ nhiên em ấy có phản kháng gì được đâu.
- con là yu jimin bạn của con gái bác, con có mang quà sang thăm bác nè, nghe bệnh tình của bác từ minjeong con xót lắm
jimin rưng rưng vài giọt nước mắt, thành công khiến mẹ của em minjeong nở một nụ cười hạnh phúc.
- ôi trời, có cần nhiều thế đâu, con đến thăm là bác vui rồi
vừa nói bác vừa kéo chị ngồi xuống ghế bên cạnh, để lại con gái mình đứng chống nạnh liếc từ đầu đến chân jimin.
- minjeong nó ít bạn lắm, nay tự dưng có bạn nó đến thăm bác vui quá, hay con ở lại lâu lâu nha
đúng ý quá bác ơi, dù hôm nay đáng lẽ ra jimin sẽ thảnh thơi ở nhà ngủ từ sáng tới chiều cũng được nhưng mà có làm sao đâu, được ở đây lấy lòng phụ huynh em người yêu tương lai thì còn gì bằng.
- mẹ, con có quen chị ấy đâu
minjeong lớn giọng, liếc sang jimin đang ngồi đối diện, cái người này lỳ ghê, nhất định có cơ hội em sẽ đánh chị ta đến tàn tạ mới thôi.
- ủa là sao?
- à, em ấy đang giận con đó bác
- ngộ vậy? hai đứa cãi nhau vụ gì?
- chuyện nhỏ xíu à, bác ăn táo không để con gọt cho
đáng lẽ ra jimin phải làm diễn viên mới phải, vừa có tài năng vừa có nhan sắc thế này mà không làm thì phí, nhìn mẹ của em minjeong tin chị hơn em luôn kia kìa.
- nãy y tá dặn hết nước biển thì nói cổ lên thay, minjeong xuống dưới kiếm cổ đi chứ nó sắp hết rồi nè
- dạ
- thôi để chị đi cho, em ở đây chăm bác đi
jimin đứng dậy kéo em lại, định bụng sẽ ga lăng làm hết tất cả những việc mà em làm thường ngày để chăm mẹ, vừa có thể lấy lòng phụ huynh mà còn lấy được lòng em nữa, tội gì mà không làm. nhưng minjeong có để chị toại nguyện làm theo ý mình đâu.
- ngộ? mới đòi gọt táo cho mẹ tôi ăn mà, ở lại gọt đi
- để chị, nhìn em mệt lắm rồi kìa
- dạ đang khỏe lắm, không cần chị giúp đâu ha
- đừng có cố gái ơi, chị khỏe hơn để chị đi cho
- mắc gì biết khỏe hơn?
- đứa nào cao hơn đứa đó khỏe
hai đứa cứ cự qua cự lại, không thèm để ý có người bệnh nằm trên giường đang cần yên tĩnh.
- thôi mệt quá hai đứa đi chung luôn đi
đến khi bị mẹ quát, cả hai mới thôi tranh nhau nữa mà cùng đi kiếm y tá. nói đi chung vậy thôi chứ người bên phải người bên trái cách nhau cả mét á, phòng chống dịch tốt ghê.
- nói! tới đây có mục đích gì?
- sao chị phải nói cho em nghe?
minjeong không có định đánh người ngay tại bệnh viện đâu, nhưng mà bẻ đầu người bên cạnh thì có.
- quan tâm em với cả mẹ em nên tới đó được chưa?
sau câu nói đó cả hai đã bước xuống nấc thang cuối, đột nhiên jimin lại bị một cảm giác kì lạ quấn quanh cơ thể, nhưng cảm giác này quen thuộc lắm. tiếng đập vào tường bên tai rất lớn, hại chị giật mình nhắm tít cả mắt, minjeong lần nữa dồn chị vào thế kabedon y như tối hôm đó luôn.
- tôi đã dặn chị là đừng làm phiền tôi nữa mà?
à ừ, cái cảm giác vừa kìa lạ vừa quen thuộc đó là rén, rén y như lúc đó luôn, không khác đi đâu được. nhưng đây không phải lúc, đang ở nơi công cộng mà, jimin đâu thể để mất mặt như vậy được.
minjeong thôi không ép chị nữa, bản thân thả lỏng, thả tay xuống rồi đan vào nhau. mắt đảo sang nơi khác, có gì đó làm em thấy lòng mình như có ngàn con bướm bay quanh vậy.
- nếu thỏa mãn rồi thì về đi, dù sao cũng cảm ơn chị vì đã đến thăm mẹ tôi, đã lâu rồi mẹ tôi không cười như vậy...
em ấy đang cảm ơn jimin à? đây có phải là một tín hiệu tốt không? nhưng đằng xa kia có người đang đi tới, jimin hoản loạn trong phút chốc rồi kéo em đẩy vào tường, cả hai giống như đổi vị trí cho nhau vậy. đến lúc này chị cảm thấy như đang trên cơ, liền cười cười nhìn em trong tay.
- em không cần phải cảm ơn, chị vốn đã tốt bụng như thế rồi mà
- hay là em dành thời gian đi chơi với chị đi, sẽ biết chị vừa tốt bụng vừa xinh đẹp đến cỡ nào
nói đến đoạn đó jimin kề sát vào tai em, thì thầm những lời ngọt ngào đủ mình em nghe thấy.
- bé đổ chị chưa?
jimin đã tưởng tượng ra 7749 viễn cảnh sẽ cùng em hạnh phúc như thế nào khi cả hai đám cưới, cùng nhau hưởng tuần trăng mật ở nơi thơ mộng, chỉ cần ngay bây giờ đây kim minjeong nói bản thân đã đổ yu jimin mất rồi thì chắc chắn chị sẽ biến những điều ấy thành hiện thực, dù nó qua xa vời đi chăng nữa.
mà đời có như mơ đâu, vừa dứt câu là minjeong lên gối, bỏ jimin nằm vật ra đất ôm lấy bụng, đau như đau đẻ chứ đùa. còn em thì nhếch môi khinh bỉ, không ngần ngại bước qua người chị đi tìm y tá luôn.
ồ, chúng ta có vài bài học cho yu jimin hôm nay. một, đừng có dại dột mà được nước lấn tới đối với kim minjeong. hai, nên thủ sẵn hộp cứu thương bên mình hoặc muốn làm gì thì dắt minjeong vào bệnh viên để khi bị đập còn cứu chữa kịp. sẽ còn cập nhật thêm...
khi em cùng chị y tá quay lại thì đã không thấy một chị gái nằm vật vã ra đất ôm lấy bụng rên thảm thiết nữa rồi, mặc kệ đi vậy, em có quan tâm đâu.
- ủa? jimin đâu con?
- con không biết nữa, chắc chị ấy về rồi
- hai đứa giận nhau vụ gì thì mau chóng làm lành đi, mẹ thấy jimin là người tốt đó
- dạ, tốt thấy ghê
làm cho yu jimin sứt đầu mẻ trán thì được chứ làm lành thì mơ đi ha. em cắn miếng táo, định sẽ mở cửa sổ cho thoáng một chút thì đã bắt gặp phía dưới jimin đang chơi đùa cùng lũ mèo hoang ở sân sau bệnh viện. giờ thì nhìn cách chị vuốt ve mấy con mèo đó với đôi mắt sáng ngời kìa, cũng tuyệt đấy chứ.
đối với minjeong, người này cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com