XIX. gió thổi ngược về phương nam (1)
"Có lẽ mấy trăm triệu năm trước, tôi từng là một vệ tinh quay quanh em. Những ngôi sao rơi vào đáy sâu rồi vỡ nát, các nguyên tử phiêu bạt và một lần nữa gặp nhau ở dải Ngân hà cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Và chắc có lẽ vũ trụ gửi em đến bên tôi ở kiếp này cũng là một lý lẽ của vòng tuần hoàn mang tên duyên phận. "
Năm này mùa gió đổi chiều, Yu Jimin vừa kết thúc học kì đầu tiên trong năm phổ thông trung học, đám bạn í ới gọi nhau đạp xe lên đèo Trường Hạ ngắm hoa kiều mạch nở sớm. Tuổi xuân mà, là cái tuổi mà trái tim dễ dàng thổn thức nhất, là xúc cảm về cái tình chớm nở, là rung động từng nhịp như sương mai trong lành. Giáo viên cấp 3 hay nói rằng mối tình đầu là ký ức khó quên nhất, cũng là đoạn tình cảm trong sáng nhất của đời người. Thứ đang đập từng ngày trong lồng ngực cũng dễ dàng đắm chìm trong mật ngọt của tình yêu, cơn gió xuân thoảng qua, mái tóc bay bay trong một chiều hay một ánh nhìn đăm chiêu về phía nắng cũng đủ làm tâm hồn ai rạo rực. Yu Jimin yêu thơ ca và hay đọc sách, cái chất tình trong đôi mắt Jimin luôn được mọi người ví như kẻ thi sĩ đa tình. Chiều hôm nay, trên đèo có nắng nhẹ, kiều mạch đã nở sớm trắng xóa từ hai bên lối đi, Jimin ngồi xuống ngắt nhẹ một hai cành hoa, hương thơm thoảng nhẹ vắt qua sườn đồi, nắng cuối ngày nhàn nhạt đổ xuống dốc,một khung cảnh lãng mạn như trong tiểu thuyết. Đang say lòng với khung cảnh thơ mộng, Jimin bắt đầu nhận ra có ai đó đang đứng bên cạnh.
- Em là ai ? Trông em lạ lắm, sao chị chưa gặp em bao giờ?
Cô gái trước mặt Jimin mỉm cười, mà dường như ánh mắt đang nhìn về khoảng vô định nào đó.
- Tên em là Minjeong, Kim Minjeong. Gia đình em vừa chuyển đến sống dưới chân đồi dưới kia, chị chưa gặp em là phải.
- À, ra là nhà đó là của gia đình em à. Cơ mà hình như, mắt của em...
- Dạ mắt của em bị tổn thương võng mạc, nên em không thể nhìn thấy từ lúc em 10 tuổi rồi.
- Ơ, chị xin lỗi vì đã tò mò chuyện không vui của em.
- Không sao ạ, chuyện cũng qua lâu rồi, mà nói chuyện nãy giờ em vẫn chưa biết chị là ai hết ?
- Chị quên, chị là Yu Jimin, chị 18 tuổi, nhà chị dưới con ngõ bên kia đồi á, chị đang học ở trường cấp 3 Hyo Jeon à còn nữa nhìn em dễ thương lắm, dù em không thấy được nhưng nếu em muốn nhìn ngắm phong cảnh nơi đây chị sẵn lòng dắt em đi nha, mong được làm bạn với em !
Minjeong phì cười, chị gái này mới lần đầu gặp đã đòi dắt người ta đi, có phải người lương thiện không vậy nhưng mà giọng người này nghe có vẻ dịu dàng, có chút trầm ấm. Minjeong dù không nhìn thấy nhưng từ nhỏ đã học được cách dùng các giác quan còn lại để hỗ trợ cho việc di chuyển và sinh hoạt của mình, đặc biệt là khứu giác của em rất nhạy bén. Lúc sáng mới chuyển đến đây, em đã nghe được mùi kiều mạch đang vào mùa nở rộ, em men theo con đường đất mọc đầy những khóm hoa, chậm rãi đi về phía lưng đồi. Lúc đang cố leo dốc, em nghe có tiếng nô đùa của nhiều người, chắc hẳn chị gái trước mặt mình cũng là một trong số bọn họ. Nhưng hình như mải mê với thứ mùi thiên nhiên tuyệt dịu, em quên mất lời mẹ dặn phải trở về nhà trước giờ ăn cơm.
- Chị ơi, bây giờ mặt trời đã xuống núi chưa ạ ?
- Hửm, đã tắt nắng từ lâu rồi Minjeong ah.
- Dạ...dạ...vậy có thể làm phiền chị đưa em xuống chân đồi được không, mải mê thưởng hoa mà em quên mất, em lại mới đến nên không quen đường...
Jimin không ngần ngại mà gật đầu lia lịa, à quên người ta có nhìn thấy đâu chớ.
- Được được được ! Chị đưa em về nhà !
Yu Jimin 18 năm trên đời được gái khoác tay phải nói là vô cùng cảm giác. Thi sĩ nay đã có nàng thơ của riêng mình, nói vậy có phải là quá sớm hay không vì cũng chỉ mới gặp nhau thôi mà, sớm hay muộn gì có còn quan trọng hay không, quan trọng bây giờ là cái thứ đang nằm trong ngực trái kia lại đập liên hồi. Có lẽ, Jimin đang rơi vào tình yêu đầu đời chăng ? Người con gái đi bên cạnh cứ như được phác họa bởi Thượng đế, tinh tú của đất trời, xinh xắn và nhìn dịu dàng một cách nên thơ đến lạ. Kim Minjeong, người đã xinh đẹp, tên còn hay nữa, dù có phải đánh đổi hàng ngàn năm chuyển kiếp, thi sĩ cũng quyết che chở cho nàng thơ đến cùng đời, mới nghĩ đến đó thôi, trong bụng đã có hàng ngàn con bướm bay xung quanh, đôi lúc đang dắt tay người ta đi mà lại bật cười khúc khích làm Minjeong cũng hơi...sợ.
Từ ngày đó, những cuộc đi chơi dần vắng mặt Jimin, hết giờ học, nàng lại chạy đến nhà Minjeong. Minjeong nói rất muốn được đi học, nhưng mẹ nàng sợ lúc ra ngoài nàng gặp nguy hiểm vả lại gia đình cũng không có trụ cột, một mình mẹ nàng không lo xuể cái ăn, nên mẹ nàng lúc rảnh vẫn hay lấy sách dạy nàng mấy bài học đơn giản. Từ lúc có Jimin, việc làm gia sư cho con gái tự động được điều chỉnh cho người khác, còn ai ngoài Jimin nữa đâu. Mỗi bữa dạy học, Jimin được trả ơn bằng một nửa cái bánh táo, Jimin nào quan tâm lương lậu, được ngồi học cùng crush ai mà không đam mê. Có hôm gia sư dạy trước sân, có hôm dạy ở sau nhà, có hôm ngồi ở bãi cỏ trước bìa rừng, có hôm là chân đồi, gia sư đổi chỗ dạy liên tục...nhưng Minjeong cũng rất hợp tác, mấy hôm học chẳng được bao nhiêu chữ, gia sư lại rủ rê đi thưởng hoa, học trò cũng ham chơi nên nào có từ chối.
- Minjeongie, lại đây, hôm nay lên xe, chị đèo em lên chỗ này
- Đi đâu vậy Jiminie, xa quá là mama không cho em đi đâu ạ.
- Không xa lắm đâu, chị muốn cho em một bất ngờ.
Jimin đặt em lên yên sau, hướng dẫn em gác chân, mà an toàn hơn là ôm eo chị đó mà. Minjeong cười thầm vì độ tán gái trẻ con của người kia, thời nào rồi mà còn sến sẩm như vậy, người ta cũng là gái thành phố đó nha. Jimin đèo em lên một thung lũng, nơi đây là nơi bí mật chỉ có mình Jimin biết.
- Đến nơi rồi.
- Ở đây là đâu vậy Jiminie?
- Đây là thung lũng bí mật của chị, nào, giờ Minjeong hít một hơi xem rồi nói cho chị nghe, em ngửi được mùi gì ?
Hít....hà
- Woaaa, toàn mùi hoa
- Đúng rồi
- Em ngửi được...hoa Lily, hoa cúc, hoa lưu ly, tử đằng,...nhiều hoa quá vậy Jiminie, ở đây là đâu vậy
- Đây là vườn hoa bí mật do ông nội Jimin đã trồng từ khi ông còn trẻ. Minjeong ah, có một điều em chưa biết rằng tất cả loài hoa ở đây đều mang ý nghĩa là tình yêu. Ông đã nói với chị rằng "Khi Jimin gặp được người xứng đáng với tài sản quý nhất này của ông, hãy đưa người đó đến đây và cảm nhận tấm chân tình của con."
Kim Minjeong lúc này đã rưng rưng rồi.
- Ji...Jiminie...
- Cho phép Jimin được chăm sóc em, che chở em và sẽ làm người luôn bên cạnh, soi sáng màn đêm tăm tối nơi em, dẫu cho bên trong em có nhiều vết xước, Jimin cũng muốn cùng em chữa lành. Kim Minjeong...chị ước hằng đêm được thỏa lòng khát khao ở bên cạnh em, gối đầu chung chăn, tay nắm tay đi trên dường và kề sát vai những ngày gió đông thổi ngược. Vậy Minjeongie có một tí khao khát nào giống như chị không ?
- Nhưng em...
- Chị biết, đó không phải điều mà chị lắng lo, chỉ cần em nói thương, nơi nào em muốn chị sẽ là đôi chân của em, điều gì chưa thể làm chị sẽ làm đôi tay để thực hiện, tương lai của chúng mình chị sẽ là người thấu rõ thay em.
- Em thương Jiminie !
Mắt Jimin ngấn lệ, chị đưa tay vén mái tóc dài của em đang bị gió chiều làm rối, làn môi em ngọt như quả đào mọng nước, khiến đôi môi chị như bị hút vào không cách nào thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com