Chap 40
"Minjeong...." Đau lòng ôm chầm lấy người đang không ngừng rơi nước mắt kia, Jimin lại thở dài, nâng tay chà nhẹ lên nước mắt trên mặt nàng. "Đừng khóc được không?"
"Em... mấy năm nay... chịu khổ rất nhiều... có phải không?" Minjeong nghẹn ngào đứt quãng nói, nước mắt trên mặt vẫn rơi xuống không gián đoạn, cô muốn lau thế nào cũng không xong.
"Ha... ha" Jimin khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, giống như trước đây, an ủi nữ nhân của mình đang đau lòng. "Không sao, mấy năm qua thực sự cũng không tệ lắm"
"Thật sao?" Minjeong mặt đầy nước mắt hoài nghi nhìn cô, tay lại mơn trớn vết sẹo trên tay cô. "Vậy... cái này...."
"Đồ mít ướt" Jimin thì thào nói, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt đang rơi lệ, sau đó dần dần chuyển qua đôi môi đang mím vì đau lòng. "Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi"
"Jimin...." Cảm nhận được Jimin thở ra nhiệt khí gần gũi, Minjeong có chút đỏ mặt đối diện nhìn cô, sau đó kêu tên cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Jimin trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp thâm tình, cô cúi đầu hôn lên môi người đang nhắm mắt run rẩy đôi mi.
Đầu lưỡi vẽ hình dáng đôi môi, quanh quẩn một vòng rồi bất ngờ tiến vào, cạy mở khớp hàm quấn lấy cái lưỡi thơm tho bên trong.
Hai người yêu nhau kịch liệt ôm hôn trên giường, Jimin có chút thở dài trong lòng.
Hôn như vậy, bao nhiêu năm qua cô tưởng niệm, rốt cuộc hôm nay cũng có thể có được một lần nữa.
Hai tay đang ôm người Jimin bất tri bất giác đã muốn lật lên trên cổ, Minjeong nhắm mắt cảm thụ sự nhiệt tình của cô, tim đập càng lúc càng nhanh, tay cũng không nhịn được mơn trớn trên lưng Jimin, trượt đến bên hông vén lên lớp áo, nàng muốn chạm vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của người kia....
Thân mình Minjeong đột nhiên cứng đờ, mở to mắt, mạnh tay đẩy người đang từ môi chuyển xuống cổ nàng, nghi hoặc ngồi dậy dưới ánh mắt ngây ngốc của cô.
"Minjeong, làm sao vậy?" Tay ôm eo nàng, Jimin kỳ quái hỏi Minjeong, nhìn đến gương mặt đầy nước mắt của nàng, tay chân lập tức hoảng loạn. "Tại sao lại khóc? Ngoan, đừng khóc, đừng khóc"
"Vừa rồi không phải còn đang tốt đẹp sao? Sao bỗng nhiên lại...."
"Em cởi quần áo ra!" Minjeong đau lòng nói, mang theo nồng đậm âm mũi.
Vừa rồi tay nàng chạm đến không phải là da thịt nhẵn nhụi, làm lòng nàng co rút đến đau đớn.
Jimin có chút hiểu ra, thở dài ôm sát nàng, miệng nhỏ giọng lên tai nàng. "Không nhìn được không? Ngủ đi...."
"Không được!"
"..." Jimin đối diện ánh mắt Minjeong, thấy ánh mắt nàng quật cường kiên trì, thở dài một hơi, ngồi xuống một bên cởi áo thun.
Vốn cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi Minjeong nhìn đến Jimin cởi áo xong, không kịp che miệng thét chói tai xúc động, nước mắt tràn mi mà ra.
Trên vai, bụng, từng dấu vết dữ tợn in hằn, giống như đang kể ra cuộc sống khủng bố, khổ cực, nguy hiểm của Yu Jimin vài năm qua.
Cắn môi dưới, khẽ vuốt lên bộ ngực nhô ra kia, cho dù chỗ này vốn phải nên trắng nõn bóng loáng mới đúng, nhưng lại có một lỗ tròn nhỏ xíu in lên.
Jimin có chút đỏ mặt tùy ý nàng vỗ về bộ ngực của mình, sau đó lại khiến cô dần dần dâng lên dục vọng, mà mình không nên có.
Mặt đỏ tới mang tai trợn mắt há mồm nhìn Minjeong cúi đầu hôn lên ngực mình, dục vọng không nên có của Yu Jimin ngày càng mạnh, định nâng tay đẩy vai người đang hôn ngực mình xuống, muốn áp lên người nàng, lại cảm nhận được nước mắt lạnh lẽo nhỏ xuống ngực mình, khiến cô tỉnh táo lại.
Thở dài một hơi, vẫn dùng sức đem Minjeong áp lên trên giường, Jimin không quan tâm mình đang ở trần, tiến đến bên tai nàng đè nặng âm thanh mở miệng. "Để cho người khác thấy Minjeong như vậy, sẽ bị dọa cho sợ hãi"
Minjeong khóc đến đôi mắt sưng đỏ, nghi hoặc nhìn cô, nàng hoàn toàn không rõ ý tứ của những lời nói này.
"Ha...." Jimin khẽ cười một tiếng, vẫn duy trì tư thế thật gần nàng. "Nữ Vương đại nhân!"
Nháy mắt mấy cái, nghe ra ý tức trêu đùa của Jimin, trong mắt hiện ra một tia buồn bực, cắn lên bả vai người nọ một ngụm, nhưng lúc cắn cũng không đành lòng dùng sức vì thế răng nhẹ nhàng ma sát lên xương quai xanh.
"..." Lần này đến Jimin buồn bực.
"Sao đêm nay bất tri bất giác lại bị Minjeong trêu chọc?"
Nhìn thấy vành tai tinh xảo trong gang tấc, rục rịch muốn ngậm "báo thù", Jimin chuẩn bị cắn lên, thì bả vai lại thấy mát mát.
Thở dài, kéo Minjeong ra đối diện với chính mình, ngón tay nhẹ nhàng lau đến đôi mắt lại rơi lệ kia.
"Tại sao lại khóc...?"
"Trên người em... thiệt nhiều...."
"Thiệt nhiều cũng đều là quá khứ rồi, ngoan, đừng khóc"
"Tôi hối hận" Minjeong nghẹn ngào nhưng lên tiếng rất kiên định, có chút ủy khuất nhìn Jimin.
"Hửm?" Người bị nhìn có chút kỳ quái nhìn lại nàng, có chút không hiểu rõ.
"Khi đó, tôi thật không nên...." Minjeong nói được một nữa đã khóc thành tiếng, không tiếp tục nói tiếp.
Không nên....?
Jimin trong mắt hiện lên tia đau xót, nháy mắt hiểu được người đang khóc trong ngực mình hối hận chuyện gì.
Nhưng là, chuyện năm đó không đơn giản chỉ mình Minjeong chọn phương pháp không đúng, còn có chính mình tuổi trẻ xúc động không tin tưởng Minjeong, còn có để Lee Sungjin đê tiện đã kích.
Nhớ đến người lăng mạ chính mình kia, trong mắt Jimin lộ ra lãnh ý.
Cũng bởi vì hành vi vô sỉ của Lee Sungjin, cô và Minjeong mới chia xa nhiều năm như vậy, cô luôn ghi nhớ, sẽ có một ngày tính toán rõ ràng với hắn.
"Thật sự, cũng không tồi" Cho dù trong lòng có chút cảm giác đau nhức, nhưng trên mặt Jimin vẫn mang theo ý cười ấm áp. "Như vậy, tôi có thể là vệ sĩ tốt nhất bảo vệ cho Minjeong, không phải sao?"
"Tôi không cần em bảo vệ tôi, tôi không muốn em gặp nguy hiểm"
Lời nói như hét lên làm Jimin sửng sốt, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, ôm chặt người nọ, nửa ngày không nói gì.
"Minjeong ngốc, sao tôi có thể không bảo vệ chị, cho dù là mất mạng, tôi cũng nhất định bảo vệ chị thật tốt!"
Nhớ đến cuộc ám sát đêm nay, ý cười trên mặt Jimin biến mất, ngồi thẳng người mặc lại áo thun trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
"Không mặc áo, chị luôn nhìn thấy thứ không nên thấy"
"Làm gì có" Minjeong trắng mắt liếc cô một cái, có chút ngượng ngùng nói. "Vừa rồi mình chỉ nhìn lên vết thương, không có chú ý đến bộ ngực của Jimin, thì ra... cũng lớn như vậy"
"Hắc hắc, tôi đang nói đến vết thương của tôi, Minjeong đang suy nghĩ cái gì?"
Jimin cười hư hỏng làm Minjeong có chút thở mạnh, cô cảm giác được mình rốt cục cũng khôi phục được bộ dáng năm đó, có thể khiến Minjeong đỏ mặt.
"Như vậy mới đúng chứ...." Có chút hả hê nghĩ, nhưng một giây sau đã bị ánh mắt tức giận mang theo khí tức mãnh liệt của Kim Minjeong hù đến, Jimin có chút không tiền đồ ôm eo mỹ nhân.
"Minjeong, Minjeong, chị nói những người hôm nay là do ai phái đến đây?"
Vẫn là nhanh nói sang chuyện khác thôi.
"Jimin nói xem" Thực hưởng thụ để cô tùy ý ôm mình, Minjeong dựa vào người cô nói đến chuyện tình làm cho mình chán ghét kia, có chút thỏa mãn trong lòng đối mặt.
"Ò...." Đầu cọ sát trong lòng ngực người mình yêu, Jimin cũng mang theo tươi cười thỏa mãn, nhưng đầu óc lại nhanh nhẹn đưa ra..., "Kim Jisuk?"
"Uh, có thể. Buổi sáng vừa mới hủy đi máy nghe trộm, buổi tối liền động thủ, Kim Jisuk chính là rất dễ kích động. Nếu không, năm đó ông nội cũng sẽ không đem công ty giao cho cô út chứ không phải giao cho hắn"
Minjeong phân tích rất thứ tự, điều chỉnh tư thế để mình có thể thoải mái dựa vào người cô, nàng đột nhiên cảm giác được, Kim Jisuk làm mình phiền chán nhiều năm như vậy cũng không tính là gì, bởi vì Jimin đã trở lại, nàng không bao giờ... phải một mình đối mặt với những người lừa gạt này nữa.
"Như vậy...." Jimin như có suy nghĩ gì lên tiếng, diễn cảm bỗng có chút mơ hồ..., "Han Yongsin làm gì?"
"Vì sao, cảm thấy được hỏi Minjeong như vậy rất áy náy? Nhưng mà, đang nói đến chuyện này cũng không có sao đâu đúng không?"
"Hắc...." Minjeong nhớ đến bộ dáng chật vật của Han Yongsin ngày đó ở nhà hàng, nhịn không được bật cười..., "Jimin, tôi phát hiện, em vẫn giống như trước đây nha"
"Hửm?" Kỳ quái cúi đầu đối diện với người đang cười trong lòng ngực mình, cô có chút không hiểu. "Giống như trước đây? Chỉ chuyện gì?"
"Ha Ha... vẫn là giống như trước đây a" Khóe miệng hiện lên nụ cười có chút giảo hoạt, có chút ngọt ngào, "Em vẫn giống như trước đây, thích ăn dấm chua, thiệt nhiều thiệt nhiều dấm chua"
Nhiều năm như vậy, Jimin lại bị cùng một đề tài ép đến.
.
.
.
.
.
Xoảng_
Trong một gian nhà, Han Yongsin hung hăng ném một chén trà lên mặt đất.
"Kim Jisuk, tôi đã nói với ông cái gì? Không được đụng đến Kim Minjeong, đó là nữ nhân tôi muốn"
Jisuk quỳ trên mặt đất cúi đầu, một bộ dáng hoảng sợ, thân mình thậm chí hơi hơi phát run. Nhưng là, Yongsin không nhìn vào mắt, ánh mắt lóe ra là âm tàn và khinh thường.
Tên phá gia chi tử này, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện nữ nhân, nếu không phải đáp ứng đi chung thuyền lớn, hắn mới không bao giờ cúi đầu khom lưng đối với người này.
Cũng không nghĩ lại, nữ nhân như Kim Minjeong, hắn có khả năng sao?
Năm đó muốn đánh Uchinaga Aeri là nam nhân dữ dội hơn rất nhiều, nhưng không có ai có lấy một cái kết cục tốt. Kim Minjeong là người do đích thân Uchinaga Aeri chỉ dạy, nữ nhân như vậy căn bản không thể coi thường, chỉ có thể giết chết nàng khi còn chưa đủ lông cánh.
Chỉ là... đêm nay, thực sự ngoài dự đoán của hắn.
Vốn nghĩ đến mấy ngày nay Kim Minjeong không còn ở chung với đám vệ sĩ ở nhà Kim Gia, vệ sĩ đi theo không còn, hắn có thể nhân cơ hội này xuống tay thu dọn chướng ngại, không nghĩ đến... nhiều sát thủ như vậy, lại không trở về được một người, không người nào sống sót.
"Yu Jimin, mày rốt cuộc là ai?"
⭐️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com