Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kết thúc

"minjeong..."

yu jimin khịt khịt mũi, đầu tóc rối tung, khuôn mặt như người sắp chết, hốc mắt vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ. nhưng thay vì sợ hãi, yu jimin đứng thẳng dậy chạy nhanh về phía kim minjeong rồi quỳ xuống, cô ôm vào đôi chân nàng, gập đầu để trán của mình chạm vào bàn chân nàng.

"minjeong à...tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi chị.." - yu jimin khóc nức nở, cô đưa đôi mắt ngập nước hướng lên nhìn nàng.

kim minjeong vẫn không nói gì, nàng đứng im để cho yu jimin hết ôm chân rồi cầm đôi tay của nàng nịnh nọt. nàng trầm ngâm một lúc, tay đưa lên chạm vào đỉnh đầu của yu jimin, nàng đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, điều đó càng làm trái tim yu jimin đau hơn, chẳng thà nàng chửi vào mặt cô, đánh đấm và thậm chí là giết cô, may ra nó còn đỡ đau hơn đôi mắt đã từng dịu dàng nhìn mình nay chỉ còn là một không gian mờ mịt.

"chạy đi" - nàng chẳng nói gì nhiều, nhìn cô một chút rồi thôi, lời nói không đầu không đuôi hết sức vô tâm.

"minjeong à..."

"chạy đi trước khi tôi đổi ý và giết chết em"

yu jimin tính mở miệng nói gì đó liền bị kim minjeong ngắt lời, nàng muốn nhìn thấy nhà họ yu tan nát, ngay cả yu jimin nàng cũng sẽ không tha. nhưng trải qua nửa tháng với yu jimin, nàng có chút không nỡ, rõ ràng cô chẳng biết cái gì, nhớ còn chẳng nhớ. cô đối với nàng luôn nhẹ nhàng ân cần, nàng thật sự không nỡ chính tay mình giết chết cô.

"không minjeong, chẳng thà chị giết tôi...chỉ có như thế, tôi mới có thể tự tin nói lời yêu chị" - yu jimin cắn vào môi đến nỗi làm nó bật máu, vì không muốn gào khóc nên mới làm thế. nhưng cũng không kiềm được lòng và quỳ gối úp mặt vào phần bụng của nàng òa khóc như một đứa trẻ.

"yu jimin, đừng yêu tôi" - nàng đẩy jimin ra, miệng bình tĩnh phun ra lời lạnh nhạt nhưng trong lòng lại có chút nhói đau.

"kim minjeong, tôi không còn...là con nhóc sáu tuổi...tôi hai mươi và tôi có quyền...yêu chị" - yu jimin khóc nghẹn, bị nàng đẩy ra liền phóng lại đè nàng xuống nền đất.

"jimin...tôi chết rồi"

kim minjeong nói từng câu từng chữ như cứa vào tim yu jimin, đôi mắt nàng lấp lánh nước, nàng áp đôi tay lạnh buốt của mình vào đôi má ướt đẫm của yu jimin, cô rùng mình một cái khi nàng chạm vào nhưng nước mắt vẫn cứ thể rớt xuống khuôn mặt phía dưới. jimin nâng đôi tay của mình chạm vào bàn tay của nàng, khuôn mặt đầy bi thương của cô dụi vào lòng bàn tay kim minjeong, yu jimin không quan tâm ít phút nữa mình sẽ ra sao, chỉ biết lúc này cô đang nở một nụ cười ấm áp nhìn xuống nàng, dành cho nàng, dành cho một mình kim minjeong.

"đi đi và đừng quay lại đây"

kim minjeong trừng mắt nhìn yu jimin, ngay giây sau cả cơ thể của cô liền bị hất ra xa, cô cảm thấy mồm nàng bảo tha nhưng có vẻ vẫn sẽ hung hăng hành hạ cô đến cùng đây mà.

"đi đi yu jimin, tôi không yêu em, tôi lợi dụng em. tôi dùng em để phá nát cái nhà họ yu đáng kinh tởm, giờ tôi đạt được rồi, tôi....không cần em nữa" - kim minjeong hùng hổ nói một loạt nhưng đột nhiên dừng lại ở gần cuối, trong tâm nàng thật sự đã lạnh lẽo nhưng yu jimin lại vô tình châm lên ngọn lửa nhỏ, nàng nói không cần cô là nói dối.

"chị phá nát rồi tại sao không lấy cả tôi, chị để tôi lại thì tôi được gì? mất nhà mất  địa vị, mất cả chị?" - yu jimin chống tay vào đầu gối để có gắng đứng lên, cô mệt mỏi đưa mắt nhìn nàng.

"nếu em vẫn bướng, dù có mười kiếp nữa chúng ta vẫn sẽ không gặp lại nhau"

kim minjeong hết cách, nàng quay mặt đi không nhìn yu jimin nữa, đã tha rồi thì để cô sống, sống cho cả phần nàng nghĩa là yu jimin cũng yêu nàng rồi. kim minjeong không nói gì thêm, nàng biến mất để lại cô một mình ngồi bẹp dưới đất vò đầu bức tóc.

sau một lúc nghĩ ngợi nhiều thứ, yu jimin một lần nữa cố đứng lên, cô lê thân xác nặng nề của mình đi đừng bước, vào thang máy rồi bước ra, ở đây quái lạ đến mức không có một bóng người. nhưng cô đâu còn tâm trạng để quan tâm nữa, sấp giấy tuy hơi dơ với nhăn nhúm nhưng chung quy vẫn có thể đọc được, chỉ cần rời khỏi đây và tố cáo mọi thứ, coi như là cô vừa làm được một việc giúp nàng. jimin mím môi, nửa muốn rời đi nửa không muốn, mọi người đồn cô là người không cảm xúc, một tảng băng, một cục đá, nhưng mấy ai biết yu jimin sợ cô đơn đến mức nào. aeri cũng không thể trở về, thậm chí còn không biết xác aeri ở đâu để đến đem đi, vậy yu jimin cô đây trở về có ý nghĩa gì nữa..?

đôi chân khựng lại rồi quay bước, yu jimin mặc kệ nàng có nói gì, cô đã đủ lớn để chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ. bước chân gần rời khỏi cổng chính thì quay trở lại, cô chạy thật nhanh về phía tòa khách sạn, có vẻ kim minjeong biết cô bướng bỉnh quay lại đây nên toàn bộ thang máy trong khách sạn có như không. yu jimin thở dài, cô mím môi dùng hết phần năng lượng còn lại chạy thang bộ lên tầng thứ hai mươi ba, cửa của căn phòng một ba không hai vẫn mở, chỉ là khung cảnh không còn bừa bộn nữa, không có ai ở trong phòng, bản thể jimin nhỏ lúc sáu tuổi cũng không còn. cô thở hồng hộc, trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì đập quá nhanh, jimin ôm lồng ngực phập phồng lê từng bước chân về phía căn phòng. bước vào trong là ngập tràn không khí bị thương, jimin buồn chán tiến đến mở cửa sổ, gió lớn thổi ù ù vào trong phòng, da thịt vì tiếp xúc với gió có chút co lại, cô khẽ rùng mình rồi nhìn xuống dưới.

từ đây nhảy xuống....

"yu jimin!!!"

không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng gọi lớn của nàng, đôi mắt nàng trừng lên nhìn bóng lưng đang bám vào thành cửa cổ. nàng điên rồi, nàng điên vì tha cho cô sống, cô cũng điên rồi, cô điên vì cố gắng để chết. yu jimin quay lại nhìn nàng, ánh mắt quá đỗi dịu dàng khiến kim minjeong hận không thể giết chết để cô ở bên nàng.

"tôi kêu em rời khỏi đây"

kim minjeong không nhịn được, giọng nói có chút run rẩy, tôi mắt giận dữ nhìn về phía yu jimin để cảnh cáo, nhưng cô làm lơ như không nghe thấy gì, miệng chẹp chẹp một cái rồi quay mặt đi.

"minjeong à, tôi không giống hắn ta..

tôi thật sự yêu chị" - jimin nhìn lên bầu trời rồi chậm rãi nói, là một màu tối đen, tối như cuộc đời của cô vậy.

"yêu tôi..? yêu tôi thì tại sao không sống cho cả phần của tôi...?"

"jimin à, tôi hận nhà họ yu, tôi nguyền rủa cho họ phải chịu cái kết bi thảm nhất...tôi đạt được mục đích nhưng tôi không muốn thấy em phải chết"

kim minjeong nặng lòng giải thích, đúng thật là nàng hận nhà họ yu, nàng nguyền rủa cho cả thế hệ sau của họ sống cũng không yên ổn. đáng lẽ sẽ không có gì xảy ra, đáng lẽ nàng đã lợi dụng xong yu jimin rồi vứt cô chết ở xó nào đó. nhưng mà mọi thứ đã thay đổi, thời gian ở cạnh yu jimin cho nàng biết cô không phải người xấu, cô cũng chẳng nhớ gì về lúc đó, một cô bé sáu tuổi khao khát tình thương từ anh trai có thể nảy sinh ý xấu gì với nàng cơ chứ?

"chị có hận tôi không kim minjeonng?

tôi mong là chị hận tôi, hận càng nhiều càng tốt...kiếp sau...kiếp sau tôi sẽ trả đủ cho chị" - yu jimin nhất quyết không nhìn nàng, hít một hơi thật sâu rồi nhảy qua khung cửa sổ.

"yu jimin!!!"

kim minjeong hét lên, nàng chạy đến bên ô cửa sổ. khi nàng trút hơi thở cuối cùng, thứ nàng nhìn thấy là đôi mắt long lanh vô hại của yu jimin. còn jimin, thứ cô nhìn thấy cuối cùng là người con gái mà cô phải lòng, ánh mắt nàng long lanh ngập nước. trong mắt nàng có cô, trong mắt cô có nàng, yu jimin nở nụ cười mãn nguyện nhìn nàng lần cuối. đầu của cô đập xuống đất, cô biết sẽ rất đau nhưng hiện tại cơ thể chẳng cảm nhận được gì, không một chút đau đớn. phải chăng do nàng là thứ ngọt ngào khiến yu jimin quên mất cơn đau này.

hình ảnh trước mắt mờ dần, cô như trải qua một thước phim tua nhanh về cuộc đời mình, nàng cũng xuất hiện trong đó, kim minjeong luôn ở trong tâm trí cô từ lâu. hơi thở đứt quãng, yu jimin cố gắng mở mắt khi cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng.

"kim...minjeong.."

"yu jimin, tôi hận em"

kim minjeong ân cần vuốt ve khuôn mặt của cô, khó khăn thở ra vài hơi, jimin mỉm cười thật tươi khi nghe nàng nói hận mình, chẳng hiểu sao nhưng nghe còn vui hơn khi nàng nói yêu. nước mắt của kim minjeong rơi xuống bên đôi má của yu jimin, nàng đặt môi mình lên môi cô, đau khổ trao đi yêu thương lần cuối, nàng rời ra để nằm bên cạnh cô. kim minjeong nằm lên cánh tay jimin, khóc lóc trong lòng cô, yu jimin mất cảm giác cũng ráng đưa tay đặt lên eo ôm siết kim minjeong vào lòng.

"xin...xin chị để tôi bảo vệ chị ở kiếp sau, xin chị để tôi yêu thương chị hết đời"

yu jimin khóc nức nở, đôi tay bất giác siết chặt vòng eo hơn, nàng không nói gì nữa, bị sự chân thành của yu jimin làm cho cứng họng. kim minjeong chỉ biết nép sát vào người cô, dụi mặt tận hưởng sự ấm áp của cô lần cuối và cầu nguyện cho kiếp sau của hai người......

_______________

"mới đây, cảnh sát đã nhận được cuộc gọi báo cáo về vụ mất tích năm xưa tại khu nghĩ dưỡng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn yu, người báo cáo được cho là con gái út của nhà họ yu, cô đưa ra các cáo buộc về hối lộ, cố ý giết người và làm ăn bất hợp pháp của chủ tịch yu hiện tại là ông yu dohyun. ngay khi nhận được cuộc gọi, cảnh sát đã lập tức đến nơi chỉ định, tại khách sạn tầng cao nhất, cô con gái út nhà họ yu được cho là tự tử vào lúc mười hai giờ rưỡi đêm ngay khi gọi điện cho bên cảnh sát, ở đây người ta tìm thấy thông tin của hai cô gái mất tích mười năm trước. sau khi đọc xong, bên tổ điều tra cho người đào hai nơi được cho là có xác của hai cô gái, đúng như trong tệp hồ sơ, cô kim được tìm thấy phía dưới hồ cá nhỏ nơi khuôn viên khách sạn, còn cô ning được tìm thấy ở phía dưới voi phun nước lớn đặt giữa khu c và d, sau hơn nửa ngày tìm kiếm và xác định, adn cho ra trùng khớp với hai cô gái mất tích mười năm trước. ngoài việc cô con gái út nhà yu tự tử thì một cô gái nữa cũng là con gái út nhà uchinaga, thời gian tử vong được xác định là một giờ sáng, nhiều người chứng kiến kể lại rằng cô nhảy ra từ tầng thượng và té vào vòi phun nước ở giữa, nguyên nhân là gì vẫn đang được điều tra làm rõ"

"về phần những người liên quan đến năm xưa, như cựu chủ tịch và chủ tịch hiện tại của nhà họ yu đều bị bắt, các sĩ quan cảnh sát ăn hối lộ cũng được đưa đi ngay sau đó, và còn một vài người liên quan đang được triệu tập. cảm ơn mọi người đã lắng nghe, bản tin buổi sáng đến đây là hết, chúc mọi người một buổi sáng vui vẻ"

tivi được tắt ngay sau đó, trong cửa hàng tiện lợi là âm thanh xì xầm từ khách hàng đến nhân viên, mạng xã hội tràn ngập khắp các bài đăng bàn luận về vụ việc vừa rồi. một đám sinh viên vừa lựa đồ trên kệ vừa tụm lại nói chuyện với nhau, trông mặt mũi rất căng thẳng.

"ghê quá đi, không ngờ lại xảy ra chuyện này"

"này mày có để ý chuyến đi vừa rồi tiền bối yu trông rất đáng sợ không?"

"như nào cơ?"

"tao không biết, nhưng mà có một hôm tao vô tình đi ngang khuôn viên đó, thấy tiền bối yu cứ ngồi ở cạnh hồ cá nhỏ cười cười một mình.."

"ghê quá đừng kể nữa mà"

                                

  
                                 end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com