Bảo vệ em.
Tay Minjeong cũng đã bình phục và có thể tháo băng. Đồng nghĩa với việc ngày mai em sẽ bắt đầu đi làm lại ở quán.
"Minjeong" Jimin gọi em khi cả hai đều đang dùng bữa tối.
"Vâng?" Minjeong ngừng lại việc ăn, ngước lên chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
"H-hay cô nghỉ làm ở đó đi" Jimin ngập ngừng hỏi, đang dọn sẵn tâm lí sẽ bị Minjeong từ chối.
"Tại sao ạ?" Minjeong có lí do để thắc mắc, cái con người này lúc em bị thương thì kêu em nghỉ một tuần, nghỉ xong một tuần liền muốn em nghỉ luôn. Có ngang ngược không cơ chứ.
"Thì.. chẳng phải ba mẹ muốn em tới công ty làm việc sao?" Jimin hỏi nhưng rồi lại cắn môi mình, chết rồi, mình vừa gọi em ấy bằng em.
Minjeong cũng nhận ra rằng Jimin lỡ lời nên khẽ bật cười. Tim em khẽ hẫng đi một nhịp bởi từ "em" đó.
"Em đã nói rằng mình sẽ không đi lên nhờ công sức của ba mẹ rồi mà, em muốn tự lo cho bản thân mình" Minjeong thôi cười mà nghiêm túc trở lại.
"Thì em cứ về công ty làm, không cần làm Phó Giám Đốc cũng được, em cứ chọn cho mình vị trí nào em thấy thoải mái là được." Jimin ngập ngừng rồi nói tiếp "Dù sao công ty một mình tôi điều hành cũng mệt lắm, có em gái thì vẫn hơn chứ"
Minjeong mở to mắt nhìn Jimin khiến nàng chột dạ mà ho khan vài tiếng. Đây là lần đầu tiên trong suốt 8 năm qua nàng gọi em với 2 từ "em gái".
"Chị Jimin vừa gọi gì thế?" Minjeong chớp mắt vài cái nhìn Jimin.
"Tôi đi làm đây, không nói với em nữa. Nhớ suy nghĩ về lời tôi nói đó" Jimin nói rồi vội vàng biến mất sau cánh cửa. Nàng đứng bên ngoài, cảm xúc lẫn lỗn, không biết phải nên buồn hay vui nữa.
"Tôi thực sự.. không muốn em làm em gái tôi đâu.."
Hôm nay Jimin có cuộc hẹn đi ăn tối với đối tác lớn mới trở về tại Mỹ ở một nhà hàng món Ý nổi tiếng ở giữa trung tâm Seoul. Nhà hàng có không gian khá rộng, những chiếc bàn dành cho khách được cách khá xa nhau nên rất đảm bảo cho việc nói chuyện sẽ không bị người khác nghe thấy. Trong khi ngồi đợi đối tác của mình đến thì nàng hết ngồi nghịch điện thoại thì lại nhìn quanh quan sát không gian quán. Chợt tầm mắt của nàng dừng lại ở một chiếc bàn nằm khá xa chỗ ngồi của nàng. Mắt nàng mở lớn khi thấy bóng dáng quen thuộc của 1 trong 2 người ngồi đó. Là Joohyun, cùng với một người nữa có mái tóc ngắn màu bạch kim, nhưng nàng chỉ nhìn thấy được Joohyun vì người kia đang ngồi quay lưng về phía nàng, cả hai gần như đã cười suốt khoảng thời gian ngồi đó, cho đến khi Jimin thấy Joohyun đang nắm chặt tay người kia rồi cười thật tươi, thì nàng cũng đã hết kiên nhẫn, nắm chặt bàn tay mình thành hình nắm đấm rồi toan đứng dậy tiến về phía Joohyun.
Nhưng khi đó thì đối tác của nàng bước tới và ngồi xuống bàn. Với sự chuyện nghiệp của mình cùng với tầm quan trọng của hợp đồng lần này nên Jimin đành kiềm chế lại bản thân mình rồi bắt đầu trò chuyện với đối tác của mình một cách vui vẻ. Đến khi ăn tối và kí xong hợp đồng thì hai người kia cũng đã đi mất. Jimin thở hắt ra rồi nhanh chóng trở ra xe để về nhà với Minjeong.
"Minjeong, em đâu rồi?" Jimin vừa mở cửa vào nhà đã cất giọng gọi em.
Minjeong nghe tiếng nàng gọi thì tiến ra từ trong phòng của mình.
"Em đây, chị Jimin đi làm về rồi sao?" Minjeong chưa kịp hỏi gì thêm thì đã bị nàng kéo cả người mình vô cái ôm của nàng. Hành động của Jimin lại một lần nữa làm em đứng hình. Nàng cứ im lặng ôm em một lúc rồi mới rời ra. Lúc rời ra còn vẫn dùng hai tay giữ lấy vai em.
"Minjeong, chị ta có đối tốt với em không?" Jimin không chớp mắt, nhìn em "Bae Joohyun ấy"
"Chị Joohyun sao? Có chứ, chị ấy rất tốt luôn, chị ấy luôn ở cạnh em mọi lúc em cần" Minjeong trả lời câu hỏi của Jimin nhưng vẫn chưa thể hiểu được lí do Jimin hỏi như vậy. Bộ nay Jimin của nàng bị cái gì rồi hả?
"Lúc gặp chị ta em có vui không?"
"Dạ có, chị ấy hài hước lắm, cứ chọc cho em cười suốt." Minjeong vẫn thao thao bất tuyệt trả lời Jimin "Nhưng sao chị lại hỏi như vậy?"
Jimin lại ôm em, lần này còn đưa tay lên xoa nhẹ mái đầu ngắn của em.
"Không có gì, nhưng mà này, có chuyện gì thì cứ tâm sự với tôi, tôi sẽ ở đây nghe em nói" Jimin định sẽ nói cho em nghe về chuyện hôm nay nàng nhìn thấy, nhưng nhìn Minjeong ngây thơ như vậy, nàng lại không nỡ nói ra, sợ em ấy sẽ đau lòng.
Minjeong chớp chớp mắt nhìn nàng vừa tiến vào phòng tắm. Hôm nay Jimin của cô bị gì vậy, tự nhiên nhắc tới Joohyun rồi còn hỏi rất nhiều nữa. Không sao, mai Joohyun tới nhà em rồi em sẽ hỏi chị ấy sau.
~~~
Lại một ngày cuối tuần nữa đến. Jimin đang lười biếng vùi đầu trong chăn thì chợt nghe tiếng chuông cửa. Nàng không phản ứng gì mà cố đưa mình vô giấc ngủ lại. Nhưng rồi 3 phút sau nàng lại giật bắn mình ngồi dậy.
"Hôm nay là cuối tuần. Không lẽ chị ta lại mò đến? Thì ra cách ngày mới đến thăm Minjeong là đều có lí do, để có lí do hẹn hò với nhân tình sao? Đồ tệ bạc. Chị đừng có mơ mà tổn thương đến Minjeong lần nữa."
(Au: đoạn này viết xong muốn đánh họ Yu ghê, bộ em tưởng em không làm tổn thương Minjeong hả? :) )
Tự nói chuyện một mình rồi Jimin bật dậy ra khỏi phòng và bước xuống nhà mở cửa, trùng hợp lúc đi ngang phòng Minjeong thì cũng thấy em đang chuẩn bị đi xuống mở cửa. Nàng vội nắm lấy tay em làm cho em có chút giật mình rời ra nhưng không được.
"C-chị.. chị làm gì thế? Bỏ tay em ra"
"Tôi với em đi mở cửa" Jimin không trả lời câu hỏi của em, trực tiếp kéo tay em xuống phòng khách mở cửa. Và đó chính xác là Joohyun, chị bước vô và hơi bất ngờ khi thấy Jimin đang nắm tay Minjeong còn Minjeong thì đang giấu đi khuôn mặt hơi ửng đỏ vì ngượng.
"Gì đây? Sao em nắm tay Minjeong của tôi? Trả con bé đây?" Joohyun thấy hành động của Jimin thì bỗng dưng nổi hứng muốn trêu chọc. Có người đã biết bảo vệ chủ quyền rồi đấy.
"Bae Joohyun, chị ra ngoài nói chuyện với tôi" Jimin nói rồi quay qua nhìn Minjeong "Em ở đây đợi tôi một chút"
Cả hai đang đứng trước căn hộ của Jimin.
"Có chuyện gì mà Yu Jimin hôm nay lại muốn nói chuyện riêng với chị thế?" Joohyun hỏi, không quên quan sát vẻ mặt của Jimin.
"Chị đừng lừa dối Minjeong nữa! Chuyện hôm qua ở nhà hàng Ý, tôi đã thấy hết rồi." Jimin trầm giọng nói, mắt chỉ nhìn một hướng là đôi mắt của Joohyun.
Joohyun nghe Jimin nói thì đi từ bất ngờ sang mắc cười, chịu không được mà liền cười phá lên. Hoá ra là tên nhóc này hiểu lầm chuyện đó. Được rồi, vậy thì chị sẽ khiến tên nhóc này khổ sở cho đáng vì đã nỡ làm tổn thương em gái Minjeong của chị không biết bao nhiêu lần.
"Ah~ em đang biết rồi sao? Nhưng mà tiếc quá, Minjeong cũng biết, và em ấy chấp nhận điều đó mà" Joohyun giả bộ làm khuôn mặt bình thản mặc dù chị nói xong đã muốn lăn ra cười một trận.
"Chị nói gì? Em ấy đã biết nhưng vẫn chấp nhận sao?" Jimin không tin được vào mắt mình. Trên đời này còn có người ngốc đến nỗi vì yêu đành chấp nhận để người mình yêu quen với người khác sao. Thật ra là Minjeong có ngốc như vậy thật, nhưng mà ngốc đến nỗi để người em yêu là Jimin đi quen với người khác. Nhưng Jimin ngốc nghếch có bao giờ chịu nhận ra đâu.
Lúc đó Minjeong cũng vừa mở cửa bước ra. Vì em đợi lâu quá nhưng lại sợ hai người cãi nhau, đành đi ra quan sát tình hình.
"Em nghe cho kĩ này Jimin" Joohyun nói rồi quay qua Minjeong "Bé yêu, em có chấp nhận để chị quen Seungwan không? Hôm qua em ấy vừa cầu hôn chị, và chị đồng ý rồi"
"Vậy sao ạ? Tốt quá rồi, em chúc mừng hai người. chị Joohyun hạnh phúc em cũng vui lây nữa" Thái độ của Minjeong bỗng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, em mừng rỡ ôm lấy người chị của mình, và điều đó làm Jimin vừa bất ngờ vừa thấy tức giận. Nàng dậm chân đùng đùng rồi bước nhanh vào nhà, bỏ lại hai người một lớn một nhỏ.
Joohyun lấy tay quẹt nước mắt do đã cười quá nhiều, sự ngây thơ của Minjeong và sự hiểu lầm của Jimin vừa góp phần làm cho câu chuyện của Joohyun trở nên mượt như phim tâm lí tình cảm Hàn Quốc vậy. Chị thôi không cười nữa. Đẩy đẩy Minjeong vào nhà rồi cũng vui vẻ đi về nhà. Không quên dặn Minjeong nhớ cuộc hẹn tối mai.
______
TBC.
Yu Jimin là con mèo ngốc =))))!
Thực sự là tôi muốn ngược họ Yu cho đã cái nư lắm, nhưng tôi sẽ để ẻm bị ngược lên bờ xuống ruộng ở fic tiếp theo, Yu Jimin liệu mà có thật nhiều mmts với Minjeong để đền bù cho chị đi 🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com